Lý Quân Thiên nhìn về nơi xa, nguồn sáng kia chói mắt giống như mặt trời, sáng loáng hừng hực.
Hơn nữa “mặt trời” nàng giống như đang cấp tốc tiếp cận về phía hắn thì phải.
Mặc dù không biết khoảng cách xa xôi đến cỡ nào nhưng Lý Quân Thiên chỉ thấy nguồn sáng đang không ngừng phóng lớn, ánh sáng như bạch kim lộ ra bén nhọn mà chói mắt.
Lý Quân Thiên suy nghĩ một chút liền tiến lên, “mặt trời” kia chưa biết chừng chính là một phương thế giới, tiến đến hẳn là có thể gặp được sinh vật sống. Hơn nữa biển lửa kia cũng là nguyên nhân mà hắn tiến đến, Lý Quân Thiên cũng muốn tìm hiểu một phen.
Lý Quân Thiên bước ra một bước liền có thể vượt qua nghìn vạn dặm, đại đạo lan tỏa ra ngoài liền để người có thể hiển hóa ở bất cứ đâu. Nhưng dấu vết đi qua liền sẽ bị xóa đi, đại đạo không thể tồn tại lâu dài ở phương thiên địa này được.
Hiển nhiên lực lượng thời gian cùng thế giới hợp lực xóa đi dấu vết của hắn, cho nên việc lan tỏa đại đạo cũng khó khăn cùng tốn sức hơn thông thường rất nhiều. Lý Quân Thiên quyết định sử dụng sức mạnh của mình chạy đi chứ không phải dùng đại đạo hiển hóa.
Cứ như vậy Lý Quân Thiên bay thẳng tắp qua Hỗn Không Hải, một bước liền vượt qua nghìn vạn dặm, không có bất cứ kẻ nào có thể bắt được tung tích của hắn.
Chạy một hồi, Lý Quân Thiên đã có thể trông thấy rõ ràng nguồn sáng kia là cái gì. Quả thật nó giống như một phương thế giới, không đúng phải nói là một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ giống như một phương thế giới nhìn từ Hỗn Không Hải.
Không, nói là q·uả c·ầu l·ửa cũng không quá đúng, nó là một ngôi sao khổng lồ, đậm đặc, nóng hừng hực phóng ra tia sáng.
Nhưng có ai có thể nói cho Lý Quân Thiên vì sao quả cầu này có thể mọc ra một đôi cánh ngắn cụt ngủn ở hai bên không?
Đôi cánh có thể dài đến trăm vạn trượng nhưng so với kích thước rộng lớn đến nghìn vạn dặm thì thật sự nhỏ bé không đáng nhắc đến, thật sự cụt ngủn không thể ngắn ngủn hơn.
Lý Quân Thiên lại tiến gần một chút, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên sắc bén, thần thông lưu chuyển ở trong đôi mắt, một cái nhìn liền có thể thấy được tổng quát toàn bộ q·uả c·ầu l·ửa này.
Sau đó hắn liền nhìn thấy ở một góc độ khác biệt của quả cầu này nhô lên một khối nhỏ, giống như một ngọn núi ở trên toàn bộ lục địa phẳng, thật sự nhìn từ tổng thể thì không nhận ra được cao thấp khác biệt.
Ừm, kích thước thì nhỏ bé như vậy nhưng hình dạng cũng rất cổ quái, nhìn càng giống như một ngọn núi lớn với rất nhiều đỉnh trập trùng vào với nhau. Không phải dãy núi mà là ngọn núi rất lớn, ở trên đỉnh mới chia ra trập trùng phân biệt với nhau.
Lý Quân Thiên vừa nhìn đến đến “ngọn núi” này, liền thấy ngọn núi khẽ chấn động một cái, sau đó ở giữa ngọn núi nứt ra một cái khe lớn.
Cuối cùng lộ ra một con mắt.
Chớp chớp!
Lý Quân Thiên: “...”
Ngang li~!!!
Một tiếng kêu gọi xé toạc Hỗn Không Hải, theo tiếng kêu ở phía sau là lực lượng không gian nổ tung giống như đ·ộng đ·ất biển gầm, chấn động đến toàn bộ Hỗn Không Hải hóa thành dũng lưu quét ngang mấy nghìn vạn dặm.
Tất nhiên Lý Quân Thiên có thể đứng trong hư vô mà không bị ảnh hưởng, đối với dũng lưu trong Hỗn Không Hải cũng không thể tổn thương được đến hắn. Nhưng Lý Quân Thiên lại không rảnh để ý đến Hỗn Không Hải b·ạo đ·ộng.
Bởi vì “q·uả c·ầu l·ửa” này vậy mà là một sinh vật sống, mặc dù không biết vì sao một q·uả c·ầu l·ửa lại có thể là “sinh vật sống” cũng không biết nên gọi nó là động vật, yêu thú, yêu vật?
Tạm thời không biết cách xưng hô nhưng thật sự không ảnh hưởng đến sự thật “nó” là sinh vật sống.
Nhưng cũng không hoàn toàn giống như là “sống” trạng thái thật sự rất quỷ dị, xen lẫn giữa “sống” cùng “vật” kỳ quái để người ta không phân ra được. Lý Quân Thiên đối mắt với “vật” kia, lại thấy vật kia giống như nổi giận gầm thét lên một tiếng.
Lần này không đơn thuần là tiếng kêu khuấy động mà ngọn núi nứt ra một cái khe hở lớn, giống như muốn cắt ngang chia đội ngọn núi. Mà từ trong khe nứt này tuôn ra một cột lửa phóng thẳng lên trời, cột lửa lại hóa thành một đường vòng cung, đập thẳng về phía Lý Quân Thiên.
Nhìn như n·úi l·ửa p·hun t·rào, lại giống như con vật kia há miệng thi triển thổ tức phun về phía Lý Quân Thiên.
Cột lửa này giống như sánh đặc hơn thông thường rất nhiều, càng giống như ngọn lửa từ thái dương, có mấy phần tương tự với Thái Dương Chân Ý mà năm xưa Lý Quân Thiên lĩnh ngộ. Chẳng qua cột lửa nàng càng mãnh liệt hơn, lực lượng phá hư ẩn chứa ở bên trong càng đậm đặc hơn.
“Cấp bậc đại đạo?”
Lý Quân Thiên thoáng kinh ngạc, ngọn lửa này đã đạt đến cấp bậc đại đạo, có thể gọi là Đạo Hỏa, công kích tương đương với đại đạo vô hình.
Không sai, hình ảnh ngọn lửa bất quá là đại đạo hiển hóa ra hình dáng thôi, lực lượng cuồn cuộn ẩn chứa ở trong vô hình kia mới là nguồn tác động chủ yếu. Tất nhiên Lý Quân Thiên có nhìn đến rất rõ ràng, đại đạo vô hình ở trong mắt hắn vẫn sáng tỏ như cũ, dù sao cũng có đẳng cấp áp chế.
Tuy đều là đại đạo, mỗi người đều phát triển đại đạo nhưng vẫn có chênh lệch mạnh yếu. Cùng là Võ Thiên Cảnh nhưng chênh lệch thậm chí so với tất cả các cảnh giới phía trước cộng lại còn lớn hơn.
Lý Quân Thiên nắm lấy kiếm Quy Khư, nhẹ nhàng vạch một cái. Kiếm Đạo như hồng tuôn ra ngoài, một đường nghiền ép quét ngang đến, đem toàn bộ cột lửa chém thành muôn mảnh, dìm ngập dập tắt tất cả ánh lửa.
Lực lượng đại đạo của Lý Quân Thiên còn không ngừng lại, cuốn thẳng đến “ngọn núi” kia, hoặc là nói...đầu?
Ầm ầm!
Ngọn núi bị một kiếm chém nổ tung, lực lượng đại đạo quét ngang trực tiếp gọt đi một phần của q·uả c·ầu l·ửa, giống như quả cầu to lớn trực tiếp bị vát bằng mất một miếng lớn.
Ngao ngao!!!
Đối phương gầm thét đầy đau đớn, thân thể cũng cựa quậy nhất lên loạn lưu hóa thành sóng cả đập xuống, quét ngang bát phương. Thân thể của nó đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa, càng lúc càng trắng nhưng nhiệt độ cấp tốc lạnh xuống, giống như có thể đóng băng toàn bộ Hỗn Không Hải lại.
Sau đó chỉ thấy một cái đầu cực kỳ to lớn từ trên q·uả c·ầu l·ửa nhô ra, cái đầu lúc này đã cân đối hơn với thân thể khổng lồ kia, cho nên cũng vô cùng to lớn.
Lý Quân Thiên nhìn kỹ một chút, đầu giống như đặc điểm chung của các loại phi cầm, mỏ sắc mắt sáng, lông vũ phủ đầy. Nhưng đỉnh đầu có một cái mào tím, nhu hòa mà ấm áp, lại lộ ra sắc bén xuyên thủng không gian.
“Gà? Bạch Thiên Hi?”
Lý Quân Thiên còn chưa quên thông tin về lục hung, trước đây hắn cũng đã biết được lục hung cũng không hoàn toàn là “thú” giống như Xương Thiên Thụ là một gốc thần thụ hóa hung.
Mà Bạch Thiên Hi..là một con gà nhưng cũng không phải gà bình thường, dù sao năm đó nó dám nuốt mất mặt trời thì làm sao có thể là thú bình thường. Lúc này nhìn lại, quả nhiên không tầm thường...
Hừm, nuốt mặt trời?
Lý Quân Thiên chăm chú nhìn lại, ánh mắt càng lúc càng híp nhỏ lại, hào quang hơi lấp lóe, q·uả c·ầu l·ửa này sẽ không phải là mặt trời vừa bị Bạch Thiên Hi nuốt mất chứ?
Lý Quân Thiên lại đưa mắt nhìn xung quanh, năm đó Thần Tộc t·ruy s·át Bạch Thiên Hi cho nên hắn muốn nhìn xem Thần Tộc trông như thế nào. Nhưng đảo mắt nhìn một vòng, trong vòng mấy nghìn dặm đều không thấy tung tích của vật sống nào.
Xem ra là chưa đuổi tới.
Lý Quân Thiên lại dời lực chú ý về phía Bạch Thiên Hi, lúc này Bạch Thiên Hi đã nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên rất lâu, trong mắt ẩn chứa ý hung hãn, sát ý không che giấu được.
Nó há miệng, đánh ra một đòn về phía Lý Quân Thiên.