Lý Quân Thiên dễ dàng tránh thoát sự khóa chặt của Bạch Thiên Hi, thân thể biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lại liền đâm ra một kiếm, đại đạo hóa thành một thanh cự kiếm từ trên cao đâm thẳng xuống dưới, cuồn cuộn như thác đổ, mãnh liệt như sông lớn, nhanh đến không thể nhìn rõ, mạnh đến không thể nắm bắt được.
Ngao!
Một kiếm xuyên thủng giữa thân thể, lực lượng đại đạo giống như một cây giáo dài đóng đinh Bạch Thiên Hi ở nguyên tại chỗ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể vùng vẫy hai cánh cùng cái đầu lớn của mình, phát ra một tiếng kêu đau đớn xé gan xé ruột.
Lý Quân Thiên lật tay một cái, trường kiếm đập xuống, không phải dùng lưỡi sắc mà dùng lực lượng vô tận đập thẳng vào đầu của Bạch Thiên Hi, đem đầu của nó một lần nữa đánh tụt vào trong cơ thể.
Chỉ thấy q·uả c·ầu l·ửa ở giữa người của Bạch Thiên Hi co rút lại, không ngừng mài mòn lực lượng đại đạo của Lý Quân Thiên, bất chất tổn hao cũng muốn thoát khỏi sự giam cầm của đại đạo.
Theo đó không gian quanh người Bạch Thiên Hi giống như bị mực nhuộm đen kịt, chậm rãi bị một màu đen nuốt mất, cuối cùng chỉ còn nguồn sáng là Bạch Thiên Hi, nhưng nó chiếu rọi bốn phướng tám hướng đều là màu đen, hoàn toàn không tổn tại bất cứ cái gì.
Nơi ánh sáng chiếu đến đều là hắc ám, nơi hắc ám bao phủ đều hóa thành hư vô, chỉ có ánh sáng tồn tại, chỉ có duy nhất Bạch Thiên Hi tồn tại. Bạch Thiên Hi lại không ngừng nghiền ép mặt trời, kích thước nhanh chóng thu nhỏ lại giống như đang bị tiêu hóa mất.
Nỗ lực của Bạch Thiên Hi đúng là có một chút hiệu quả, tạo thành đối kháng với đại đạo của Lý Quân Thiên, lay chuyển giam cầm khống chế, giống như có thể thoát ra ngoài.
Nhưng đại đạo của Lý Quân Thiên vẫn vô cùng vững chắc, hơi lung lay một chút liền không có động tĩnh khác, không thể b·ị đ·ánh nát. Bạch Thiên Hi vẫn bị đóng đinh tại chỗ, không tránh thoát ra được.
Ác ác!!!
Bạch Thiên Hi điên cuồng gào thét, tiếng gầm thét còn trở nên bén nhọn hơn. Lý Quân Thiên thấy loại tồn tại này không thể câu thông, liền không còn mong muốn câu thông nữa, trực tiếp bổ một kiếm ra ngoài.
Đại đạo đóng đinh Bạch Thiên Hi vào lúc này giống như một cành cây trồng vào trong đất, rễ cây cấp tốc len lỏi vào khắp cơ thể của đối phương, hút lấy năng lượng từ trên người đối phương.
Sau đó cành cây hút đủ năng lượng, cành cây nở hoa, vô số cánh hoa bung ra tạo thành một mảnh mưa rơi, mỗi một cánh hoa đều là lực lượng quy tắc bị vặn vẹo biến thành lực lượng cấm kỵ ngưng kết.
Thần thông – Tịnh Độ Hoa Hải!
Thần thông chuyên chúc đối phó quy tắc cùng đại đạo, đồng thời cũng có thể hủy diệt một diện tích rộng lớn với tiêu hao nhỏ nhất.
Ngao ác ác!!!
Bạch Thiên Hi giống như bị vô số lưu tinh oanh tạc, đập ra từng cái hố lớn. Bởi vì lực lượng quy tắc trong cánh hoa vốn là diễn sinh từ trong đại đạo của nó, sau đó mới bị Tịnh Độ Hoa Hải vặn vẹo thành lực lượng cấm kỵ, cho nên mỗi một cánh hoa đều có thể tổn thương đến đại đạo của Bạch Thiên Hi.
Từ đó một mảnh mưa cánh hoa nhìn đẹp đến mê người lại ẩn chứa nguy hiểm c·hết người, mỗi một cái hoa đều có thể xóa sổ một khu vực rộng lên lên đến mấy nghìn thước, đập ra từng cái lỗ lớn trên cơ thể đang chậm rãi thu nhỏ của Bạch Thiên Hi.
Bạch Thiên Hi không ngừng bị oanh tạc nhưng v·ết t·hương lại nhanh chóng khôi phục lại, nhưng kích thước cũng theo đó mà thu nhỏ lại, chậm rãi chỉ còn chừng tám thành so với lúc ban đầu.
Tịnh Độ Hoa Hải cũng không phải có thể kéo dài vô cùng vô tận, lực lượng đại đạo ẩn trong thần thông mới là gốc rễ để vặn vẹo lực lượng quy tắc từ đại đạo của đối phương. Sau đó mới mượn dùng lực lượng của đối phương vặn vẹo thành lực lượng cấm kỵ, lợi dụng sự đồng căn đồng nguyên mà khuếch đại tổn thương đến đối phương.
Lực lượng đại đạo đánh ra vẫn phải tiêu hao, tuy rằng mượn lực đả lực nhưng không có nghĩa là tiêu hao không lớn. Dù sao vặn vẹo quy tắc cùng đại đạo cũng không phải chuyện đơn giản, chẳng qua so với tiêu hao thì hiệu quả mang lại to lớn hơn, lực sát thương cũng được đẩy lên cực hạn.
Một chiêu thần thông đập ra ngoài, cũng chỉ gọt đi chừng hai thành thân thể của Bạch Thiên Hi. Nhưng hai thành cơ thể này có thể so sánh với nửa cái Thế Giới Cửu Châu, diện tích kéo dài mấy chục vạn dặm, so với Thương Võ Đại Lục khi xưa còn lớn gấp mấy chục lần.
Một đòn này của Lý Quân Thiên đã không thể nói là nương tay mà là tương đối nghiêm túc, nếu như Lý Quân Thiên toàn lực thúc giục lực lượng đại đạo vậy thì sẽ còn kinh khủng hơn nhiều.
Nhưng chỉ là một đòn nghiêm túc thế này thôi đã khiến cho Thời Gian Trường Hà ở trong thế giới này bắn ngược, toàn bộ đại đạo của Lý Quân Thiên bị phản chấn đến rung động chứ đừng nói dùng ra toàn lực.
Nếu dám dùng ra toàn lực, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị thế giới sẽ bị hắn đập nát, sau đó thời gian trường hà liền đứt gãy tạo thành vô tận xung lực đập về phía Lý Quân Thiên, tạo thành một khe rãnh trên Thời Gian Trường Hà.
Chuyện này chắc chắn rất phiền phức, bởi vì Lý Quân Thiên còn chưa siêu thoát thời không, còn chưa đạt được vô căn vô thủy, lập tức sẽ nhận đến tổn thương cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể khiến cho hắn lâm vào trong ngủ say, sau đó đá về vị trí thời không nguyên bản.
Cụ thể sẽ tạo thành hậu quả thế nào thì Lý Quân Thiên cũng không nói chuẩn được, nhưng chắc chắn không phải điều mà hắn muốn đối mặt vào lúc này. Cho nên Lý Quân Thiên vẫn phải cẩn thận từng li từng tí khống chế lại sức mạnh của mình.
Nhưng Lý Quân Thiên lại suy nghĩ một chút, hồi tưởng lại ghi chép về Bạch Thiên Hi. Nhưng sự việc năm đó cũng không có ghi chép gì, chỉ biết Bạch Thiên Hi nuốt mất mặt trời, sau đó bị Thần Tộc t·ruy s·át, cuối cùng biến mất không có tung tích.
Nhưng mặt trời cuối cùng là trở về, mà Lý Quân Thiên đã đứng ở đây một thời gian cũng không thấy tung tích của Thần Tộc. Cũng không biết mọi chuyện cụ thể là như thế nào.
Lý Quân Thiên tạm thời không quan tâm đến Thần Tộc cho lắm, hắn vừa nảy ra một suy nghĩ. Chính là hiện tại hắn đem Bạch Thiên Hi lấy đi, có phải Bạch Thiên Hi không rõ tung tích ở trong lịch sử hay không?
Từ đó...nhân quả bế hoàn, không đến mức khiến cho thế gian sụp đổ, thời gian đứt gãy chứ.
Càng nghĩ càng cảm thấy kích động, ý nghĩ một khi nảy ra liền không thể thu hồi được, ánh mắt của Lý Quân Thiên cũng càng lúc càng sáng lên, nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hi.
Cuối cùng Lý Quân Thiên vẫn không nhịn được...thử một lần.
Lý Quân Thiên vung tay lên, Hỗn Không Hải biến mất, toàn bộ thế gian biến mất, thời không đồng dạng biến mất.
Bạch Thiên Hi chỉ cảm thấy bầu trời biến sắc, toàn bộ Hỗn Không Hải bị một loại nhan sắc thanh hồng bao phủ, bốn phương tám hướng lập tức bị phân chia lại, không còn mỗi lực lượng không gian hỗn loạn như trước.
Đồng thời tinh vụ lang yên, lực lượng hỗn độn tràn ngập khắp mọi nơi, đủ loại ánh sáng diệu chiếu phân chia từng mảng khu vực, từng viên tinh thần sáng loáng trôi nổi khắp nơi, nhưng khoảng cách quá mức xa xôi mà lộ ra trống rỗng cùng tịch mịch.
Thần Thông – Tam Thiên Đại Thế Giới – Trầm Thì Ấn!
Thời không bên trong Hồng Trần Thiên vào lúc này bị đông cứng lại, lực lượng bị kiếm Vĩnh Dạ điều động, không gian cũng vì thế mà bị đè ép bóp méo thành một điểm nhỏ. Kiếm Thì Ngưng hiện ra, mũi kiếm đóng thẳng vào trên người Bạch Thiên Hi, ngưng đọng lại thời gian ở trong Hồng Trần Thiên.
Trầm Thì Ấn có tác dụng đóng băng lại không gian cùng thời gian, vận dụng vô biên vĩ lực đè ép đến đóng băng không gian, lại kết hợp với vô thượng quy tắc đóng băng thời gian. Có thể nói là một chiêu thức khống chế cường đại.
Tất nhiên đây chỉ là vận dụng lực lượng ở bên trong Hồng Trần Thiên, cũng chỉ là một phần lực lượng của thần thông Tam Thiên Đại Thế Giới. Hiển nhiên Lý Quân Thiên cũng không dám dùng ra toàn lực, vẫn còn “thận trọng” thăm dò. Xem xem cực hạn phản chế của thế giới này ở nơi nào, cũng thử xem việc này sẽ dẫn phát hậu quả gì, đồng thời lưu lại lực lượng để ứng phó các loại trường hợp.
Mà Lý Quân Thiên vừa bắt nhốt Bạch Thiên Hi một cái, chỉ thấy toàn bộ thiên địa vang lên một tiếng đứt gãy, giống như một sợi dây xích căng quá mà đứt phăng ra.
Theo đó một cỗ lực lượng xung kích đến, tập trung vào nơi mà Bạch Thiên Hi vừa mới biến mất. Toàn bộ thế giới rung lên, vô số tia nứt bị xé toạc ra, hình thành từng khe rãnh hư vô.
Thế gian hủy diệt chỉ còn hư vô, lực lượng cấm kỵ hóa thành hắc lôi vờn quanh bờ mép của khe rãnh, tràn đầy tiêu điều cùng hủy diệt.