Lý Quân Thiên liền thấy từ trong khe rãnh kia có lực lượng thời gian phun trào, giống như một con đê vỡ bị dòng nước điên cuồng thẩm thấu, bắn ra từng cột nước lấp đầy khe rãnh, nhấn chìm về phía Lý Quân Thiên.
Sau đó vết nứt càng lúc càng lớn, vạn vật trên thế gian chậm rãi bị nhấn chìm, Thời Gian Trường Hà xông phá đê đập, hung ác lao ra ngoài, nhấn chìm tất cả, mở rộng toàn bộ uy thế của dòng sông.
Nói là sông, lại mênh mông như biển, vô bờ vô bến, vô cùng vô tận.
Không phải Lý Quân Thiên bị quấn vào Thời Gian Trường Hà mà toàn bộ thế giới này đều bị dìm ngập vào trong sông, cuối cùng Lý Quân Thiên cũng bị chìm vào trong nước sông sâu thẳm.
Lý Quân Thiên cũng không bị dìm ngập, lực lượng đại đạo vờn quanh ngăn cách thời gian hỗn loạn ở bên ngoài, đồng thời Lý Quân Thiên chậm rãi “nổi” lên mặt sông, tránh thoát đi dòng sông.
Dù sao Thời Gian Trường Hà cũng không thật sự là một dòng sông, ở bên dưới sông chỉ là lực lượng thời gian đảo loạn, vô số lực lượng hỗn loạn ở trong thế giới xông phá ra ngoài, ở trong khoảnh khắc nào đó trong thời gian dài dằng dặc đột nhiên có lực lượng khổng lồ đánh đến.
“Khoảnh khắc” này lại vô cùng hỗn loạn, đồng loạt đánh đến cùng một lần hoặc là một công kích lặp lại kéo dài liên miên, cực kỳ không hợp theo lẽ thường. Cho nên chìm ở trong Thời Gian Trường Hà cũng không phải trải nghiệm thú vị gì.
Càng để cho người ta đáng ghét hơn chính là công kích ở nơi này không thể né tránh, không thể phòng ngự, trăm phần trăm đánh trúng. Giống như đánh vào trong “quá khứ” mà người ở trong quá khứ không có năng lực né tránh.
Tất nhiên Lý Quân Thiên vẫn có khả năng phòng ngự, dù sao hắn đã lĩnh ngộ lực lượng thời gian đến đẳng cấp rất cao, tránh cho lực lượng đánh thẳng vào trên người vẫn là có thể làm được.
Nhưng chìm ở bên trong chẳng phải chuyện vui vẻ gì cho nên Lý Quân Thiên cấp tốc nổi lên trên. Hắn biết, chuyện này còn chưa xong.
Chỉ là không nghĩ đến Thời Gian Trường Hà lập tức đổ ập đến, đem hắn đá ra ngoài phương thế giới kia mà không để cho hắn có lựa chọn nào khác. Dù sao cả thế giới đều bị Thời Gian Trường Hà nhấn chìm thì hắn còn có thể đi nơi nào.
Lý Quân Thiên nổi lên mặt nước, lập tức liền có một khối bọt khí lớn nổ tung ra, lực lượng khổng lồ trực tiếp bóp méo Thời Gian Trường Hà. Hiển nhiên thế giới vừa rồi đúng là bị hủy diệt, nhưng nó chỉ là một trong số vô hạn khả năng trong một dòng thời gian.
Tuy “quá khứ” là cố định, nhưng Lý Quân Thiên hành tẩu trong Thời Gian Trường Hà ngược về “quá khứ” chính là hành động đang xảy ra, đến nơi này là chuyện “sẽ diễn ra” có thể gọi là “tương lai” của chính hắn.
Cho nên việc hắn phá hỏng một phương thế giới, nhưng cũng không thật sự phá hỏng. Lại thêm việc thế giới thực chất cũng chỉ bị đục thủng một cái lỗ lớn, Thời Gian Trường Hà phá đê tràn vào chứ không thật sự phá hủy thế giới.
Nhưng vẫn cứ khiến cho bọt khí nổ tung, dù sao rất nhiều khả năng trong đó chính là thế giới bị hủy diệt, cho nên lần lượt tường “khả năng” trùng điệp, từng thế giới vỡ nát đập đến trên mặt Lý Quân Thiên.
Loại lực lượng của mấy phương thế giới xoắn vào với nhau đánh đến, lại có lực lượng thời gian q·uấy n·hiễu trăm phần trăm không thể né tránh để cho Lý Quân Thiên lâm vào tình thế nguy cấp.
Lý Quân Thiên chém ra một kiếm, hoa sen sắc sỡ nở rộ bao phủ khắp một vùng rộng lớn của Thời Gian Trường Hà, hoa sen bay vào giữa vòn xoáy, vô biên vĩ lực từ các phương hướng đập đến giống như chui vào trong lỗ hổng thời không, lập tức biến mất không thấy tung tích.
Thần Thông – Táng Đế Liên.
Hoa sen chậm rãi chìm vào trong vòng xoáy, trực tiếp đem lực lượng thời gian trong khu vực này xóa đi, vô số lực lượng xung kích ra cũng như đá chìm biển lớn, tất cả hóa thành hư vô.
Thời Gian Trường Hà bị Lý Quân Thiên chọc thủng một cái lỗ lớn, dáng lý tất cả lực lượng phản chế đến đều đã bị Lý Quân Thiên đánh tan. Nhưng đột ngột có một luồng thanh quang bắn ra, không đánh vào Lý Quân Thiên mà trực tiếp đập vào trên kiếm Quy Khư.
Chỉ thấy Kiếm Đạo ở bên trong dưới một đòn này b·ị đ·ánh hiện ra ngoài, giống như đánh đổ một cái bình nước khiến cho dòng nước ở bên trong đổ ào ra. Mà luồng thanh quang kia trực tiếp bổ ra Kiếm Đạo.
Chém ra một cái khe rãnh lớn, đại đạo lại không bị tổn thương chút nào, nhưng Tam Thiên Đại Thế Giới lại b·ị c·hém ra một vết rách.
Kiếm Thì Ngưng giống như hứng chịu lưu tinh va đập, trực tiếp b·ị đ·ánh biến dạng, con mắt ở trên kiếm bị chọc mù chảy ra huyết lệ, thanh kiếm lập tức trở nên mờ nhạt, muốn ẩn vào trong hư không.
Hồng Trần Thiên vào lúc này có thời gian lưu động, giống như dòng sông bị đóng ngăn chặn dòng chảy vào lúc này đột nhiên bị đả thông, thời gian vận chuyển bình thường.
Bạch Thiên Hi ngẩng dầu gầm lớn một tiếng, cơ thể của nó chậm rãi tách ra làm đôi. Quả cầu lửa khổng lồ vào lúc này thật sự b·ị c·hém chia ra làm đôi, hai nửa cơ thể đồng thời cháy bừng lên, ánh sáng trắng chậm rãi chuyển sang màu đỏ, màu đỏ chậm rãi chuyển sang màu tím, màu sắc càng lúc càng thẫm thậm chí muốn chuyển sang thành đen.
Lý Quân Thiên kinh nghi nhìn về Hồng Trần Thiên một chút, tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trong một cái tức thì, từ thanh quang bắn ra ngoài cho đến đại đạo đổ ra, kiếm Thì Ngưng b·ị đ·ánh vặn vẹo, thời gian bị can thiệp, Bạch Thiên Hi b·ị c·hém ra làm đôi.
Cuối cùng, một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ từ trong Hồng Trần Thiên rơi ra ngoài, lơ lửng giữa Thời Gian Trường Hà, một nửa chìm vào trong xoáy nước.
Tất cả sự kiện, từ đầu đến cuối liền thành một chuỗi, nhưng cũng chỉ diễn ra trong một nguyên, thanh quanh bắn ra là nhân, q·uả c·ầu l·ửa rơi ra là quả. Sự kiện sinh ra từ thanh quang, sự kiện kết thúc là q·uả c·ầu l·ửa rơi ra. Trong một nguyên, một lần sinh diệt, một vòng nhân quả đã diễn ra, hoàn toàn không có thời gian để ngăn cản.
Lý Quân Thiên chỉ có thể “nhìn thấy”. Không, nói là “nhìn thấy” cũng không quá chính xác, là hắn “nhận thức” được toàn bộ sự kiện diễn ra, nhưng hắn không thể ngăn cản được, bởi vì tất cả mọi chuyện diễn ra trong cùng một lúc. Nhân sinh ra, quả trả về, không có chỗ trống để ngăn cản.
Lúc hắn “nhận thức” được sự việc thì toàn bộ “sự kiện” đã diễn ra và kết thúc. Về mặt “thị giác” thì hắn chỉ có thể nhìn thấy thanh quang lóe lên sau đó q·uả c·ầu l·ửa xuất hiện, đồng thời Kiếm Đạo của hắn bị kích phát ra, Trầm Thì Ấn bị phá giải, Bạch Thiên Hi b·ị c·hém đôi.
Tất cả đều diễn ra “cùng một lúc” nhanh đến không thể tưởng tượng được.
Lý Quân Thiên nhíu mày, phải biết vừa rồi hắn không kịp phản ứng, nếu như thanh quang đánh vào trên người hắn vậy thì chẳng phải hắn đã b·ị đ·ánh trúng rồi hay sao?
Có thể đẩy ra đại đạo, chém xuyên vào Hồng Trần Thiên, không cần biết đây là thủ đoạn gì nhưng đúng là uy h·iếp được Lý Quân Thiên. Mà sức mạnh như vậy còn lớn hơn tất cả luồng xung kích lúc thế giới phá diệt vừa rồi.
Lý Quân Thiên không biết sức mạnh đó ở đâu ra, là thủ đoạn của thiên địa vẫn là Thời Gian Trường Hà tạo thành. Nghĩ nghĩ, tính tò mò của hắn lại nổi lên, hoặc nói thẳng thắn một chút chính là phản nghịch.
Lý Quân Thiên rút kiếm, kiếm Quy Khư mơ hồ nổi lên một con mắt dọc trên lưỡi kiếm, ở vị trí đồng tử giống như mặt đồng hồ, ba cây kim dài ngắn khác biệt cấp tốc xoay tròn.
Hắn vung ra một kiếm, đại đạo nén vào trong một kiếm giống như ngưng tụ đại đạo vào trong kiếm nhận, kiếm nhận chém thẳng vào trong Thời Gian Trường Hà nhưng lại không tạo nên bất cứ nổ tung gì trên mặt sông.
Chỉ thấy bên cạnh q·uả c·ầu l·ửa đột nhiên xuất hiện một cái bong bóng, bên trong bong bóng chính là hình ảnh kiếm nhận của Lý Quân Thiên phóng ra khỏi mặt sông.
Sau đó...hóa thành một luồng thanh quang đánh vào trên kiếm Quy Khư.
Lý Quân Thiên: “...”
Phanh!
Bong bóng nổ tung, Lý Quân Thiên vuốt vuốt lại tóc của mình, môi mỏng khẽ phiến để lấy lại bình tĩnh. Bản ý của hắn là chém ngược lại thời gian trước đó để ngăn cản thanh quang xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao lần trước hắn thử thăm dò một chút liền làm sụp đổ thế giới một lần rồi bị đá ra, lúc này thử chém ngược thời gian trên Thời Gian Trường Hà xem sao liền thấy thanh quang kia lại là do chính hắn chém ra?
Đây gọi là cái gì? Tự lấy đá đập vào chân mình?
Chẳng lẽ người ta nói “kẻ đùa bỡn thời gian cuối cùng sẽ bị thời gian đùa bỡn” lại là sự thật.
Không biết đã bao lâu rồi Lý Quân Thiên mới tức giận như hiện tại, hắn thất thố đến mức đã phải tự vuốt vuốt mái tóc của mình để điều chỉnh tâm tính. Nhưng tức giận đến bất chợt, đi cũng nhanh, tâm tính của hắn lại bình ổn trở về như thường.
Mặc kệ q·uả c·ầu l·ửa này có thật sự là mặt trời hay không, Lý Quân Thiên cũng không thèm đê ý đến nữa, mặc cho nó chìm vào trong dòng xoáy, biến mất khỏi Thời Gian Trường Hà, sau đó trả lại một vùng sóng yên biển lặng.
Lại nói bọt nước nổi tự do đều bị phá đi, Lý Quân Thiên không có ý định ngừng lại ở khu vực này nữa. Hắn phải nhanh chóng tìm đến phần “quá khứ” kia, triệt để luyện hóa để siêu thoát khỏi thời không, lúc đấy xem xem Thời Gian Trường Hà có thể ngăn cản hắn chém về phía quá khứ hay là không.