Nghĩ lại thì cũng không sai biệt lắm, thanh quang kia rất giống như từ không sinh có, vừa nhanh đến không hợp thói thường lại có thể không tổn thương đến đại đạo của hắn mà chém rách Hồng Trần Thiên, đem kiếm Thì Ngưng đánh ảm đạm
Rõ ràng lực lượng phải đồng căn đồng nguyên thì mới không tổn thương đại đạo mà chém vào trong Hồng Trần Thiên được. Hơn nữa ngoài việc chém đôi Bạch Thiên Hi rồi để hỏa cầu lăn ra ngoài thì Hồng Trần Thiên cũng không bị tổn thương gì. Lực lượng mạnh như vậy cũng chỉ chọc mù con mắt ở trên kiếm Thì Ngưng, không có phá hủy hoàn toàn thanh kiếm.
Phải biết thanh kiếm này tuy có dính dáng đến lực lượng thời gian nhưng cũng chỉ là quỷ dị cấp Diệt Thế, chưa phải quỷ dị cấp Kiếp, lực lượng chưa bước vào cấp bậc đại đạo, thật sự rất khó gánh nổi một đòn tập kích nhanh đến Lý Quân Thiên không thể ngăn cản mà không bị phá hủy.
Nhưng kiếm Thì Ngưng chỉ coi như bị một v·ết t·hương nhẹ, Lý Quân Thiên có thể khôi phục một cách dễ dàng. Sự chênh lệch bất hợp lý này hiển nhiên chỉ có một lời giải thích, chính là lực lượng đồng nguyên với đại đạo của Lý Quân Thiên gây nên.
Lý Quân Thiên không biết vì sao kiếm nhận của mình chém ra lại bị vặn vẹo thành một luồng thanh quang, nhưng nếu như hắn lại chém ra một kiếm...
Nghĩ lại..thôi được rồi.
Công kích từ trong Thời Gian Trường Hà bay ra thật sự không thể né tránh được, cho dù Lý Quân Thiên chủ đích tránh ra thì công kích vẫn sẽ đánh trúng như cũ, bởi vì khi “nhận thức” được công kích thì quá trình đã diễn ra xong rồi.
Từ khi công kích xuất hiện cho đến khi kết thúc chỉ là một lần nhân quả trong vòng một nguyên, cũng chính là một lần sinh diệt của một sự kiện, từ bắt đầu cho đến kết thúc đều bị chú định, cho nên thật sự không thể né tránh.
Ngươi vừa nhìn thấy bắt đầu thì kết quả đã hiện ra, làm sao có thể tránh được?
Trừ khi Lý Quân Thiên hoàn toàn siêu thoát thời không, không còn dính dáng gì đến thời gian cùng với nhân quả, không liên quan gì đến thế giới này nữa, lúc đó hắn có thể nhanh hơn “một nguyên” đột phá giới hạn nhỏ nhất của thời gian, nhảy ra khỏi chuỗi nhân quả, tùy ý can thiệp cùng sửa đổi thực tại và quá khứ cũng như cái được gọi là vận mệnh.
Lúc không bị thế gian trói buộc, không bị thời gian ước thúc, thậm chí không thể bị cảm ứng đến, công kích còn không thể sinh ra. Bởi vì không “vô căn” cho nên “nhân” không thể sinh ra, nói gì đến “quả”.
Lý Quân Thiên chậm rãi ngược dòng tiến lên, nhắm thẳng đầu nguồn của Thời Gian Trường Hà, bước chân của hắn rất chậm không phải đang cố hết sức mà tinh thần của hắn chìm vào trong Hồng Trần Thiên, quan sát một chút kiếm Thì Ngưng.
Không phải vấn đề gì to tát, tùy ý tóm lấy lực lượng thời gian tu bổ vào là được, tuy rằng Tam Thiên Đại Thế Giới chủ đích ngăn cách Thời Gian Trường Hà của thế giới bên ngoài, nhưng lực lượng thời gian sau khi luyện hóa bỏ đi vết tích bên ngoài thì có thể vận dụng thoải mái.
Lại nhìn về vị trí của Bạch Thiên Hi lúc trước, Lý Quân Thiên liền thấy mấy thứ còn sót lại, có thể nói là “tàn tích”. Xung quanh chỗ tàn tích này có vô số điểm sáng lốm đốm, giống như là phần lửa tàn dư lại từ một trận đại hỏa, chỉ còn một chút xíu ánh lửa bập bùng.
Ngọn lửa bập bùng đốt thành màu hoàng kim, lốm đốm khắp không gian.
Từ trong ánh lửa vàng rực thiêu đốt đến tận cùng, hào quang chậm rãi rút đi lộ ra hình dáng ẩn giấu ở bên trong.
Thân cao ba thước, hai tay hai chân, hai cánh màu vàng phơn phớt. Da vàng bị lại giống như bị rám nắng đến chuyển thành hơi nâu, khỏe mạnh tràn đầy lực lượng. Đôi mắt giống như ẩn chứa tinh thần, sáng quắc lấp lánh tràn đầy uy nghiêm.
Nhìn xa không có khác nhân loại quá nhiều, chỉ có kích thước, màu da cùng đôi mắt là có sự sai lệch rõ ràng. Từ tàn tích của q·uả c·ầu l·ửa kia đốt còn sót lại ước chừng mấy trăm người.
Ánh lửa dập tắt bọn hắn mới hiện ra, mỗi người đều mang sắc mặt bình tĩnh, không mảy may kinh hoảng hay luống cuống.
Trong đó một lão giả râu dài cùng tóc đều bạc trắng giống như là thủ lĩnh của cả đám người, đứng ra dẫn đầu đám người bắt đầu lên tiếng.
“Dò xét một chút tình cảnh xung quanh, lại tìm kiếm tung tích của Bạch Thiên Hi đi nơi nào”.
Thần tộc?
Lý Quân Thiên quan sát đám người này liền giải đọc đến thông tin, bọn hắn tự xưng là Thần Tộc, cũng tồn tại vô số năm tháng trong lịch sử. Mà hiện tại chỉ còn lại bằng này cá thể, tất cả đều ở vào trong Hồng Trần Thiên.
Chẳng trách không có người nào biết tung tích của Thần Tộc, Lý Quân Thiên không nói thì ai mà biết được. Phải biết trong toàn bộ dòng thời gian, cũng chỉ có Bạch Thiên Hi sau khi nuốt xuống mặt trời mới bước vào cấp độ vô tướng, nhân quả bị xóa khỏi thế giới, trôi nổi trong bọt khí ở Thời Gian Trường Hà.
Làm gì có người nào có thể tìm theo tung tích của Lý Quân Thiên cùng Bạch Thiên Hi. Mà nếu như Bạch Thiên Hi không có ngày ngày nhảy nhót, cuối cùng nuốt mất mặt trời khiến cho đại đạo bị q·uấy n·hiễu, không thể đi vào trạng thái hóa đạo được thì đám người đã sớm mất đi ký ức về Bạch Thiên Hi luôn ý chứ.
Nhưng còn đám Thần Tộc này thì đúng là m·ất t·ích không người nào biết được. Hiện tại bọn hắn lại đang trôi nổi bên trong Hồng Trần Thiên.
Hơn nữa, Bạch Thiên Hi...cũng còn chưa c·hết đâu.
Không có mặt trời tồn tại thì Bạch Thiên Hi thật sự chỉ ở cấp độ Đạo Thiên Cảnh thôi, còn chưa thể chứng đạo thành công. Chẳng thể trách được nuốt mặt trời mới trở thành cấp bậc vô tướng nhưng lại không thể hóa đạo, cũng không thể hoàn toàn luyện hóa được mà chỉ có thể dùng ra năng lượng của mặt trời rồi đánh ra ngoài.
Nhưng khả năng hấp thụ ánh sáng của Bạch Thiên Hi đúng là vô cùng đặc biệt, có thể mượn được sức mạnh của mặt trời, lại còn nhờ vào đó đạt đến cấp bậc đại đạo vô tướng. Đây là một sự kết hợp kỳ quái, không hợp với lẽ thường, cũng khó mà phục chế được.
Vừa rồi thì Bạch Thiên Hi cũng không c·hết, luồng thanh quang kia chỉ đánh rơi q·uả c·ầu l·ửa ra ngoài, mặc dù Bạch Thiên Hi bị đốt cháy không còn hình dáng nhưng cũng không c·hết.
Chỉ là ẩn vào trong hư vô giống như tan vào trong đại đạo, chờ đợi ngày tháng nào đó, gặp được thời cơ thích hợp hiển hóa ra ngoài...hoặc là Lý Quân Thiên can thiệp.
Hắn có thể để Bạch Thiên Hi một lần nữa hiển hóa sinh ra ngoài, có thể để nó vĩnh viễn ngủ say không thể tỉnh lại. Hoặc là hắn có thể đem Bạch Thiên Hi ném ra ngoài, thậm chí trực tiếp bóp c·hết.
Tất nhiên Lý Quân Thiên mới không đi quản Bạch Thiên Hi, kể cả đám Thần Tộc đang không ngừng thăm dò Hồng Trần Thiên mênh mông mà không có vật gì kia. Sân nhỏ đã bị Lý Quân Thiên giấu đi, không người nào có thể tìm đến.
Hồng Trần Thiên ngoại trừ trống rỗng còn có vô số ngôi sao đang chậm rãi hình thành, cùng với việc Hồng Trần Thiên không ngừng mở rộng giống như vô cùng vô tận, Thần Tộc chỉ có thể thăm dò một phần rất nhỏ.
Đám Thần Tộc này có tu vi chênh lệch cũng không nhiều, quanh quẩn từ Hướng Thiên Cảnh cho đến Hướng Thiên Cảnh đỉnh phong. Lý Quân Thiên cũng không biết Thần Tộc tu luyện như thế nào, sức mạnh như vậy là trời sinh hay là tu luyện ra được.
Nhưng giống như bộ tộc này nhận lấy một loại giới hạn nào đó, chỉ có thể quanh quẩn ở trong Hướng Thiên Cảnh. Ở trong Hồng Trần Thiên không còn bị quy tắc nào đó hạn chế, cảnh giới giống như lại có thể tiếp tục tăng lên cao.
Lý Quân Thiên không để ý lắm, tinh thần hắn rời khỏi Hồng Trần Thiên, không còn để ý đến nữa. Thần Tộc đến trong Hồng Trần Thiên hoàn toàn là một sự trùng hợp, có thể phát triển đến mức nào cũng còn tùy vào bộ tộc này, hắn không cần phải can thiệp đến.
Có sinh linh ở trong Hồng Trần Thiên có thể thúc đẩy phương thiên địa này hoàn thiện, thần thông của hắn sẽ nhanh chóng phát triển mạnh hơn.