Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 322: Cự kình



Chương 322: Cự kình

Rầm rầm rầm!

Thời Gian Trường Hà từ phía thượng du có vô số sóng lớn trập trùng đổ xuống, đập ra từng đống bọt khí tán lạc, treo khắp trên mặt sông. Lý Quân Thiên né qua sóng lớn, dùng lực lượng đại đạo ngăn cách sóng lực lượng thời gian này, đạp sóng tiến lên.

Nửa đường hắn nhìn qua bọt khí đang trôi nổi tự do trên mặt sông, một lượt khung cảnh thông qua vô số bọt khí nối liền thành một chuỗi, giống như đang diễn giải một sự kiện xảy ra.

Bên trong bọt khí ẩn chứa lực lượng vô cùng to lớn, lực xung kích ẩn chứa ở bên trong đồng dạng vô cùng dọa người. Hơn nữa khí tức trong đó có một loại hùng hồn uy nghiêm, như thiên như thần, làm lòng người rung động.

“Kẻ nào đang đánh nhau?”

Lý Quân Thiên tăng tốc bước nhanh, muốn xem xem kẻ nào đang tranh đấu mà rung động cả Thời Gian Trường Hà, đập ra vô số bọt nước kia.

Quả nhiên, đi không bao xa liền có thể thấy được Thời Gian Trường Hà lại bị đục ra một cái lỗ, dòng sông tách ra một chi nhánh chảy vào trong thế giới, hoặc là nói đích đến là một phương thế gian song song nào đó.

Mà trên nhánh sông to lớn này, trôi nổi lấy hai quá vật khổng lồ, kích thước giống như hai dãy núi đang nhanh chóng nhảy qua nhảy lại trên nhánh của Thời Gian Trường Hà này.

Chỉ thấy bọt khí ở trong dòng sông không ngừng đổi mới cùng vỡ tan, mỗi lần vỡ tan đều đập ra vô số sóng nước quét ngang mấy vạn thước của khúc sông này.

Hai con quái vật kia có thể tạm thời ngưng lại ở trên Thời Gian Trường Hà, giao thủ mấy chiêu đập ra vô số động tĩnh, lại cấp tốc nhảy vào trong sông, đi đến bọt nước nào đó. Sau đó vô biên sóng nước đập ra, từ trong Thời Gian Trường Hà lại nổi lên bọt nước tự do, sau đó hai bóng hình lại một lần nữa nhảy ra ngoài.



Sau đó bọt nước lập tức vỡ tan đập ra rất nhiều lực lượng, lại nhấc lên sóng cả. Hai bóng hình kia lại thủ xong mấy chiêu nhảy vào trong nơi khác ở Thời Gian Trường Hà tiếp tục chiến đấu. Lực xung kích tràn đầy cũng không tạo thành bất cứ tổn thương hay bối rối nào cho bọn hắn.

Mà đôi bên giống như đã g·iết đến đỏ cả mắt, chiêu thức hung lệ vô cùng. Khí tức cuồn cuộn vậy mà trộn lẫn phân nửa sát khí, nửa vùng mặt sông đều bốc lên huyết vụ tràn đầy mùi tanh.

Ngao!

Một bên quái vật há miệng kêu to, tiếng kêu cực kỳ tức giận. Tiếng kêu này vậy mà nhấc lên một đợt sóng lớn tỏa về bốn phía. Lý Quân Thiên vừa đạp vào phạm vi giao chiến của hai kẻ này, khí tức đại đạo quanh quẩn ngăn cách sóng thời gian.

Khí tức của Lý Quân Thiên xâm nhập chiến cuộc, lập tức khiến cho hai người kia chú ý. Quái vật có bộ dáng giống như cự kình kia đang ấp ủ lực lượng tiến công, nhưng Lý Quân Thiên xuất hiện lập tức khiến nó chú ý, lực lượng công kích trực tiếp phun ra, đập về phía Lý Quân Thiên.

Vừa mới xuất thủ liền lộ ra cảnh giới của cự kình này, quả thật là một quái vật đã đạp chân vào đại đạo, đã đạt đến cấp bậc thành đạo. Thậm chí còn không chỉ là đại đạo vô hình, đại đạo vô tướng mà đã đụng chạm đến lực lượng thời gian, có thể nhảy nhót trong Thời Gian Trường Hà.

Chỉ là không có năng lực hành tẩu quá xa, chỉ có thể đảo quanhh một khu vực nào đó. Nhưng con cự kình này lĩnh ngộ thời gian cũng không sâu, chỉ là lực lượng to lớn đến mức có thể vặn vẹo thời gian, thân thể mạnh mẽ đến không sợ lực lượng thời gian tổn thương cho nên tự do ngao du nhảy nhót ở nơi này.

Mà một đòn đánh ra lẫn lộn vô số lực lượng, hỗn độn giống như Hồng Trần Thiên vừa mới hình thành, lực lượng vô cùng táo bạo mà không có thứ tự đập đến, xuyên qua thời gian cũng không bị hao tổn chút nào, thậm chí thời gian còn khiến cho cỗ lực lượng này vặn vào nhau, càng phát ra táo bạo, chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ nổ tung.

Đối thủ của cự kình, là một người nam tử cao lớn, làn da màu nâu đồng giống như phát sáng, quanh thân quấn lấy bạch vân lộ ra thần thánh mà uy nghiêm. Thấy cự kình công kích Lý Quân Thiên, hắn liền giận giữ quát lớn.

“Yêu quái to gan dám đả thương người”.



Tiếng quát của hắn như sấm, lời nói vừa ra liền làm phong vân biến sắc, toàn bộ Thời Gian Trường Hà vậy mà thoáng lặng sóng, giống như bờ biển trước giờ bão tố, sóng biển vắng lặng thậm chí còn rút đi, chờ đợi phía sau là sóng lớn ngút trời.

Nam tử vung rìu lên, thân thể vốn cao ba mươi thước, thỏa thỏa là một cự nhân. Nhưng khi hắn nâng rìu lên lại giống như chạm đến bầu trời, tất nhiên Thời Gian Trường Hà không có bầu trời, chỉ là nam tử phát ra khí tức càng mênh mông to lớn, xông thẳng lên cao, to lớn đến không thể so sánh được.

Rõ ràng nam tử chỉ cao bằng một nửa cự kình, nhưng lúc này hắn giống như phóng lớn gấp mười lần, cự kình giống như nằm rạp dưới chân hắn. Một rìu bổ xuống, lưỡi rìu sáng chói rực rỡ giống như một vầng mặt trời, mặt trời giữa trưa đập xuống, không gì có thể cản nổi.

Lý Quân Thiên hiển nhiên không sợ cự kình công kích, kiếm Quy Khư chắn ở trước mặt, Kiếm Đại Đạo quanh quẩn lập tức chém tan lực lượng hỗn độn của cự kình. Bởi vì công kích của cự kình đánh ra trước, nam tử kia dẫu có lòng ứng cứu nhưng thật sự không thể đuổi kịp, công kích bị Lý Quân Thiên đánh tan thì lưỡi rìu kia mới rơi xuống, đập vào trong Thời Gian Trường Hà.

Lý Quân Thiên phất tay một cái, lưỡi rìu giống như mặt trời hạ xuống trước khi đập vào mặt sông đột ngột chuyển hướng, lướt ngang ra, đập thẳng vào trên đầu cự kình.

Đông!

Thời Gian Trường Hà trực tiếp lõm xuống, cự kình hứng trọn một rìu nhưng cũng chỉ rách ra một v·ết t·hương nhỏ trên làn da. Đau đến để nó điên cuồng vung vẩy nước sông, quấy lễn vô số làn sóng. Đáng tiếc, chỉ làm đau nó chứ không thể tổn thương quá lớn được.

Cự kình vùng vẫy cũng làm lộ ra rất nhiều cái chân của nó, lúc trước nó trôi nổi trên mặt sông, chân ở trong sông nên Lý Quân Thiên không nhìn thấy, hiện tại lộ ra mới để cho người ta có cảm giác kinh dị. Chân của nó nhọn như cua, nhiều đến cả nghìn cái, xếp chi chít nhiều như chân rết, lộ ra cực kỳ quái dị.

Cự kình vung vẩy đầu hất văng cái rìu, nam tử đồng dạng bị nó hất lui lại, sau đó cự kình quay đầu đâm vào một bọt khí nào đó, nhảy vào Thời Gian Trường Hà, đi đến tiết điểm nào đó của thế gian.

Nam tử nhìn Lý Quân Thiên một cái, khẽ gật đầu liền cất bước đuổi theo, bản thân cũng chìm vào trong tiết điểm vừa rồi. Lý Quân Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì người đã biết mất không thấy bóng dáng.



Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền cất bước đuổi theo, hiếm hoi lắm mới gặp được hai vị cường giả ở cấp bậc này, Lý Quân Thiên muốn luận đạo một phen. Lại nói có đến hai người nhảy nhót trong Thời Gian Trường Hà, không biết thời điểm hiện tại có bao nhiêu cường giả thành đạo.

Thế gian rực rỡ như vậy, Lý Quân Thiên sao có thể không đến xem.

Lý Quân Thiên chìm vào trong Thời Gian Trường Hà, có kinh nghiệm đi đến một lần, Lý Quân Thiên hiện tại có thể dễ dàng đi vào tiết điểm của thời gian này, không bị ngăn cản quá nhiều, hơn nữa định vị cũng vô cùng chính xác.

Nhảy khỏi Thời Gian Trường Hà, Lý Quân Thiên liền đi vào một vùng thiên không, biển rộng xanh thẳm, mênh mộng vô bờ. Mênh mông vô bờ ở đây thật sự không phải là một từ ví von, thật sự là rộng lớn đến không nhìn thấy bờ biển phía đối diện, Lý Quân Thiên phóng tầm mắt của hắn, trong vòng vạn dặm thật sự không thấy được điểm cuối.

Sau lưng Lý Quân Thiên là bờ biển bên này, cách hắn chừng trăm dặm nhưng đây không phải trọng điểm. Cự kình cùng cự nhân kia đang chiến đấu ở trên biển, cách hắn mấy nghìn dặm, chấn động còn chưa truyền đến nơi này nhưng Lý Quân Thiên có thể trông thấy sóng biển cao mấy nghìn thước đang đổ ập đến.

Lý Quân Thiên lập tức tiến lên, tốc độ của hắn nhanh đến thường nhân khó gặp, nghìn dặm bất quá chỉ trong một bước. Nửa đường hắn tiện tay đem mấy đợt sóng lớn đập diệt, lấy một sợi lực lượng cố định lại không gian cùng vùng biển, không đến mức vì hai người kia chiến đấu mà tạo thành tai họa.

Tất nhiên hai người kia có thể đánh đến thế giới sụp thành một cái lỗ hổng khiến cho Thời Gian Trường Hà chảy ra, Lý Quân Thiên ổn định lại cũng không thể tạo nên tác dụng quá lớn.

Lý Quân Thiên sở dĩ ổn định lại khu vực này cũng không phải hắn rảnh rỗi làm điều dư thừa, hắn muốn tìm người luận đạo, sao lại để cho thế giới này sụp đổ. Nhưng lần trước hắn xuất thủ gây ra ảnh hưởng mạnh mẽ, cho nên hắn cũng không tiện ra tay.

Cường giả có thể nhảy nhót trong Thời Gian Trường Hà, Lý Quân Thiên làm sao có thể chém g·iết dễ dàng được. Không dám dùng ra quá nhiều lực lượng thì đừng mơ bắt được bọn hắn. Mà nếu dùng ra nhiều lực lượng, thế giới này cũng sụp đổ.

Thật sự là tiến thoái lưỡng nan, tạm thời không biết làm như thế nào, chỉ có thể quan chiến.

...



p/s: Cầu đề cử!!!