Lý Quân Thiên đến vừa đúng lúc cự kình kia mở ra miệng rộng muốn nuốt vào cự nhân, miện của nó giống như có thể mở rộng đến một nửa cơ thể, chia ra làm hai nửa có thể lớn đến năm mươi thước.
Miệng lớn không răng, chỉ có một màu đen kịt giống như thâm uyên, nuốt hết tất cả. Cho dù ánh sáng cũng không thể thoát ra được cho nêm mới là một màu đen thâm thúy vô cùng vô tận.
Cự nhân cũng không phải kẻ mặc cho người khác chém g·iết, thậm chí đã sớm đề phòng. Chỉ thấy nam tử nhảy lên một cái, thân hình lưu lại một cái bóng mờ ở tại chỗ, bản thân đã không thấy tung tích.
Tất nhiên chỉ có Lý Quân Thiên nhìn thấy được, cự kình còn không thể bắt được tung tích của nam tử, vẫn đem bóng mờ của nam tử nuốt vào trong miệng. Khi bóng mờ bị nuốt thì trong chớp mắt nam tử liền cầm rìu từ trong hư không xuất hiện, một rìu chém xuống.
Phốc!!!
Kim quang từ trong cự kình phun ra ngoài, cùng với lưỡi rìu tạo thành phối hợp trong ngoài tạo thành phối hợp hoàn mỹ. Một rìu chém xuống, trực tiếp đem đầu của cự kình chém rụng xuống, đập vào trên mặt biển.
Cự kình giống như bị chặt thành hai đoạn nhưng cự kình không vì thế c·hết đi, càng giống như bị chia làm hai phần. Sau đó phần đầu của cự kình lập tức rung động lên, đầu lâu lớn như một ngọn núi chậm rãi chảy xuống, giống như băng đá bị hòa tan, toàn bộ đầu lâu đều bị biến dạng.
Cuối cùng hóa thành một con chó lớn, con chó đen như mực, có chín cái đầu mọc chi chít giống như chùm nho, đằng sau lại có chín cái đuôi nhưng rất ngắn, có xoăn có thẳng, ngọ nguậy không ngừng.
Lý Quân Thiên quan sát phần đầu cá biến thành con chó này, trong đầu chậm rãi hiện ra một chút thông tin, đôi mắt cũng chậm rãi thu nạp thông tin, cấp tộc vận dụng thần thông, cuối cùng tổn hợp ra tin tức.
“Cửu Mệnh Ngao?”
Đây không là một hung thú, trong truyền thuyết gọi là yêu thú nhưng không biết thuộc vào bộ tộc nào, từng lưu lại rất nhiều tin tức ở thời đại Thượng Cổ. Mà lúc này Cửu Mệnh Ngao vừa mới thành hình liền lập tức nhảy lên, thân thể biến mất không còn tăm tích.
Mà nửa dưới của cự kình bao gồm hàng nghìn con rết, lại lập tức khôi phục, thân thể chậm rãi co biến lại thành một cái đầu, giống như bị gọt rũa lại, trở thành cá thể đầy đủ hoàn toàn.
Hàng nghìn chiếc chân của nó khẽ đảo, trực tiếp xuyên qua không gian, chém loạn một khu vực khắp không trung, lực lượng bao phủ kín kẽ không một khe hở chém về phía cự nhân.
Mặc dù kích thước của cự kình vẫn rất to lớn nhưng lại lộ ra rất kỳ dị, không thể không nói cự kình này có tạo nghệ về mặt không gian vô cùng mạnh mẽ, công kích xuyên qua không gian vậy mà có thể phong tỏa kín kẽ cả một khu vực.
Chỉ thấy bạch vân quanh thân của nam tử cấp tốc phóng rộng, giống như giống như từ một đóa mây trắng hóa thành sương mù đầy trời, công kích cắt chém trong phút chốc liền đánh sương mù tan ra vạn dặm.
Che phủ lấy mấy vạn dặm đưa tay không thấy được trước mặt, nam tử đã biến mất tại chỗ, hoàn toàn không b·ị đ·ánh trúng. Lý Quân Thiên nhìn thấy rõ ràng nam tử kia nhảy khỏi vị trí của mình, ẩn vào trong hư vô lại nhảy ra ngoài, từ đó tránh thoát công kích.
Nam tử kia biến mất một hồi lâu, cự kình lại một lần nữa đem sự chú ý đến trên người Lý Quân Thiên, sát khí khóa chặt Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên: “...”
Lý Quân Thiên đang đắn đo muốn giải quyết tên to xác này thế nào. Từ đầu đến cuối chỉ biết gào gào, không thấy có khả năng gì để giao lưu. Mà không có khả năng giao lưu thì Lý Quân Thiên mới lười nhác tốn thời gian, muốn một kiếm chém luôn cho rồi.
Ngặt nỗi hắn không thể hành động quá đáng, lực lượng khổng lồ nhưng trăm phần cũng chỉ có thể đánh ra được bảy tám. Lại vừa nghĩ đến cự kình cùng nam tử kia nhảy loạn trong Thời Gian Trường Hà, nơi này cũng không phải vị trí nguyên bản của cả hai, cho nên vị trí này sập cũng không lo lắng chứ?
Lý Quân Thiên ẩn ẩn muốn động thủ liền thấy nam tử kia từ trong hư không nhảy ra ngoài, thanh rìu nóng đỏ đã hóa thành mặt trời, mặt trời rực rỡ đốt xuyên thế giới, cháy thành hư vô.
Nhưng lưỡi rìu này không phải để chém mà nam tử trực tiếp ném vào trong miệng của cự kình, giống như cưỡng ép nhét vào bên trong, muốn ném xuyên cự kình. Cự kình vốn là kẻ tham ăn, thấy thanh rìu bay đến cũng nghênh hợp há miệng nuốt vào.
Rìu lớn vào bụng giống như mặt trời nhập biển, ánh sáng mãnh liệt xuyên thấu qua làn da của cự kình, giống như một cái đèn lồng bị thắp sáng lên.
Cự kình nổ tung, vĩ lực vô cùng trong chớp mắt quét ngang thế gian. Trời sụp đất nứt, không gian tiêu vong, đại đạo tịch diệt. Quy tắc trong mảnh vỡ thế giới xoắn vặn thành lực lượng cấm kỵ, đem toàn bộ những thứ còn sót lại hủy diệt thành hư vô.
“Hai cái tên này”.
Lý Quân Thiên ẩn ẩn tức giận ở trong lòng, hắn còn chưa dám đánh phá thế giới, hai tên này lại còn không kiêng kỵ gì cả, trực tiếp đạp đổ tiết điểm thời gian này. Dù sao cũng không phải thời đại của bọn hắn.
Lý Quân Thiên vẫn đang suy nghĩ chuyện thế giới sụp đổ, loại lực lượng bùng nổ cùng thế gian tận diệt này kỳ thực không hợp lý, thế giới trong thời gian tiết điểm quá mức yếu ớt, sụp đổ nổ tan tành giống như một cái bong bóng nước.
Nghĩ kỹ lại nhất niệm có ba nghìn thế giới, một nguyên có hai mươi bảy thế giới sinh diệt, dễn dàng đập vỡ nát cũng có thể hiểu được. Dù sao cũng không phải thật sự là quá khứ, chỉ là một trong vô hạn khả năng, đồng thời ngưng tụ thành một tiết điểm để người xâm nhập vào.
Về phần “quá khứ cố định” thật sự không thể đi vào được, vừa bước vào sẽ diễn sinh ra “vô hạn khả năng” tạo thành bọt khí độc lập cuối cùng mới dễ nát như vậy. Dù sao khả năng diễn sinh ra cũng rất nhanh bị tịch diệt trong tự nhiên. Thời Gian Trường Hà chính là từ vô số bọt khí sinh ra cùng tịch diệt, cuồn cuộn không ngừng, liên miên không dứt.
Chỉ là bọt khí được diễn sinh ra khi nhảy vào trong tiết điểm sẽ đứng độc lập ở trong một chuỗi nhân quả nhất định, lại bởi vì sự cường đại của cường giả hóa đạo sẽ khiến cho dòng thời gian rẽ nhánh ra thành một dòng chảy nhỏ. Nhưng đến cuối cùng chắc chắn sẽ hòa vào dòng chảy chính.
Cự kình kia trực tiếp bị tạc thành mảnh vụn, thế giới hủy diệt, bọt khí đồng dạng vỡ tan khiến cho nhánh thời gian trực tiếp sụp đổ trở lại dòng chảy chính. Nhưng cự kình dù gì cũng là cường giả cấp bậc đại đạo, làm sao lại dễ dàng như vậy mà c·hết đi.
Thân thể tạc thành vô số mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều trôi nổi trên Thời Gian Trường Hà trông như một quần đảo khổng lồ.
Trong bụng cự kình giống như một thế giới hỗn độn, sau khi tạc nát thì lực lượng bên trong liền hòa vào trong da thịt, đem từng khối t·hi t·hể bơm căng phồng lên, khối lớn khối nhỏ vô số kể. Trong đó nhỏ nhất chỉ chừng mười mấy thước, mà lớn nhất có thể dài đến ba trăm thước, so với kích cỡ ban đầu của cự kình còn lớn hơn. Thất nhiên cường độ cũng không thể so với lúc đầu, không ngừng bị lực lượng thời gian mài mòn đến thủng lỗ chỗ.
Ọc ọc!
Không biết từ nơi nào truyền đến một chuỗi tiếng vẩy nước, tiếng vẩy nước giống như người bị chọc cười, ngứa ngứa lỗ tai làm người ta cũng không nhịn được muốn cười theo. Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Cửu Mệnh Ngao không biết vì sao lại nửa thân chìm vào trong Thời Gian Trường Hà, chậm rãi bơi về đầu nguồn.
Bốn chân đạp đến b·ốc k·hói phát ra tiếng động kỳ kỳ quái quái.