Cửu Mệnh Ngao bơi nhìn bơi thật chậm nhưng nó kéo theo cả quần đảo cũng bơi theo, sau đó cả quần đảo cả chó lập tức biến mất khỏi mặt sông, cũng không biết chạy đến tiết điểm nào rồi.
Nam tử lúc này đã hiện ra, nắm lấy rìu lớn đứng giữa mặt sông, kích thước nhanh chóng thu nhỏ lại, kích thước cuối cùng tương đương với Lý Quân Thiên, chỉ là chiêu cao vẫn thật sự vượt trội, gần một thước chín nhưng cơ thể vô cùng cân đối, tràn đầy lực lượng.
Nam tử nhìn về phía Lý Quân Thiên, giọng nói hùng hồn uy nghiêm nói hỏi.
“Ngươi là ai?”
Lý Quân Thiên không muốn nói chuyện, hắn không biết nên nói cái gì nhưng nghĩ một chút lại nói.
“Người qua đường thôi. Cửu Mệnh Ngao kia chạy đi nơi nào rồi?”
Nam tử này tu vi cũng không thấp, không giống như cự kình kia, dùng lực lượng chồng chất lên đến dính dáng vào lực lượng thời gian. Nam tử này thật sự lĩnh ngộ đến lực lượng thời gian, sáp nhập vào đại đạo. Nhưng đại đạo của nam tử này cũng khá đặc thù.
Không đơn thuần là lĩnh ngộ của bản thân, bên trong còn bao hàm ý niệm đa dạng của rất nhiều người. Càng giống như tín ngưỡng của một bộ tộc nào đó, thậm chí cất giấu “khí vận” hoặc thứ gì đó tương tự, nhận được thiên địa chiếu cố.
Loại chiếu cố này có thể xỏ xuyên thời gian, tỏa khắp Thời Gian Trường Hà, cho dù ở đây vẫn còn có thể nhận được “khí vận” chiếu cố.
Nam tử kia cũng đánh giá Lý Quân Thiên một lượt, từ ban đầu là cảm ứng khí tức, đồng dạng đều ở trong trạng thái Hóa Đạo hiển hóa ra ngoài nhưng khí tức đại đạo của Lý Quân Thiên hiển nhiên mênh mông vô cùng, chẳng qua nguồn gốc sâu xa khó mà cảm ứng được.
Rơi vào trong mắt nam tử liền giống như một cành hoa bị cắt, có thân hóa lá cành nhưng không có gốc rễ, mạnh mẽ mà không có sức sống kéo dài, vô cùng kỳ quái. Chỉ là hắn cũng không tiện hỏi thăm, lại đưa mắt nhìn lướt qua dung mạo của Lý Quân Thiên, vừa nhìn liền kinh diễm ngây ngẩn cả người.
Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt liền lấy lại tinh thần, dời đi ánh mắt, lại không đi chú ý đến dung mạo của Lý Quân Thiên nữa. Đạt đến cảnh giới này, dung mạo bất quá chỉ là một cái biểu tượng, mỗi người đều là đại đạo hiển hóa ra ngoài, hình dáng thế nào cũng đều đẹp hết.
Đại đạo chính là hình dáng đẹp nhất thế gian. Thậm chí ở trong mắt mỗi người đều có thể nhìn ra một hình dạng khác biệt, cho nên mới gọi là đại đạo vô hình cùng vô tướng.
Nhưng ai bảo hình dáng nguyên bản của Lý Quân Thiên đẹp đến cực hạn, sau đó hắn chứng đạo thành công, bản thân là đầu nguồn của đại đạo cho nên hiển hóa ra hình dáng có thể nói rằng đẹp vô song.
Từ khi thân thể bồi bổ trẻ trung trở lại, Lý Quân Thiên đã sớm tự bị bản thân mê hoặc đến mức miễn nhiễm luôn với những mỹ nhân khác, giống như Vũ Nhu, Tường Vi đều không rung động chút nào.
Hiện tại đối với tiêu chuẩn về nhan sắc của hắn đã bị kéo đến trị số cực cao, miễn nhiễm với dung mạo của chính mình, cho nên chẳng biết bao nhiêu kẻ dùng mị thuật muốn mê hoặc Lý Quân Thiên đều không tạo nên tác dụng gì.
Nam tử kia giống như suy nghĩ một chút mới lên tiếng đáp lại.
“Tên kia hẳn là chạy trở về”.
Lý Quân Thiên nhìn nam tử một chút, cảm ứng nguồn gốc đại đạo của đối phương. Muốn tìm kiếm đầu nguồn đại đạo của đối phương. Dù sao đại đạo đều phải đánh tỏa ra thiên địa mới có thể xoắn văn quy tắc phù hợp bản thân, bản thân mới có thể thoải mái hành tẩu trong thiên địa.
Nếu không khẽ động liền có lực lượng cấm kỵ lan tràn khiến cho quy tắc hóa thành hủy diệt hắc lôi đánh vào trên người cùng vùng không gian xung quanh, như thế làm sao có thể sinh hoạt được.
Đừng nghĩ áp chế lực lượng liền có thể an ổn, dù sao lĩnh ngộ quy tắc đạt đến đỉnh điểm, quy tắc thông qua lĩnh vực đan dệt đến cực hạn chỉ chờ bước cuối cùng hình thành chất biến liền sẽ có đại đạo bắn ra ngoài.
Cho nên nếu không chứng đạo, vậy thì sớm muộn sẽ bị hắc lôi đánh cho một trận, phiền phức vô cùng.
Đại đạo chắc chắn sẽ lưu lại tại tiết điểm của thế giới khi mà người ta chứng đạo, cho dù dùng phương thức gì chứng đạo, thậm chí là được người khác “cấy ghép” đại đạo cũng sẽ có dấu vết.
Lý Quân Thiên cảm thấy nam tử này không phải đầu nguồn của đại đạo, chứng tỏ không phải là một người chứng đạo nhưng lại dễ dàng bước vào cấp độ hóa đạo, trở thành cường giả cấp đại đạo đạo. Hơn nữa sau khi bước vào cảnh giới hóa đạo lại có rất nhiều lĩnh ngộ của bản thân, khí tức đại đạo hết sức hòa hợp với hắn, cũng có dấu ấn đặc thù riêng biệt.
Cảm ứng một hồi, tiết điểm thời gian cách nơi này cũng không xa.
Lý Quân Thiên nghĩ cách nhảy vào tiết điểm này. Bọt khí diễn sinh ra không phải tiết điểm nguyên bản cho nên có thể không tìm được Cửu Mệnh Ngao. Cửu Mệnh Ngao có thể bơi lộ trong Thời Gian Trường Hà, bọt khí do đại đạo diễn sinh ra đã sớm dọn dẹp một vùng xung quanh.
Đồng thời Cửu Mệnh Ngao có chủ đích lẩn trốn, muốn chém g·iết cũng không dễ dàng.
Chỉ cần quá khứ còn tồn tại thì nó còn có thể nhảy ra ngoài ngay, g·iết c·hết giờ phút này thì có một bọt khí phía trước vỡ ra, đem bản thân nó từ trong thời gian trường hà đi ra ngoài. Điều này cũng không phải c·hết càng nhiều càng mạnh, dù sao từ trong tiết điểm thời gian đi ra ngoài sẽ không có ký ức của “tương lai” lĩnh ngộ cùng sức mạnh cũng không có, càng c·hết sẽ càng yếu cho đến khi rơi khỏi cảnh giới vô tướng sẽ bị đập c·hết.
C·hết một cách triệt để.
Nhưng từ khoảng cách bước vào đại đạo vô tướng thì “bản thân” sẽ không lưu lại dấu ấn trong Thời Gian Trường Hà, trừ khi dẫn động đến lực lượng thời gian mới có thể lưu lại bọt khí.
Sống càng lâu, càng khó có thể phá hủy cùng dung luyện nhập vào đại đạo của bản thân. Để đại đạo tiến vào cấp độ vô căn vô thủy cũng càng khó, ở một mức độ cũng là phân chia thiên tài mạnh hay yếu.
Cửu Mệnh Ngao là một phần của cự kình chia tách ra, sống không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không biết ngao du ở Thời Gian Trường Hà bao lâu, không thể thiếu được thủ đoạn bảo mệnh. Nếu không tìm được tiết điểm trong tuyến thời gian gốc thì còn lâu mới chém g·iết được nó.
Nó cũng không phải Bạch Thiên Hi, vừa nuốt mất mặt trời mà dưới tình trạng đặc thù bước vào cấp độ vô hình vô tướng, chỉ có một bọt khí duy nhất, còn không thể ngao du Thời Gian Trường Hà liền bị Lý Quân Thiên chém mất.
Nhưng nếu Lý Quân Thiên tìm kiếm một chút quá khứ của Bạch Thiên Hi khi nó còn nhỏ yếu thì vẫn có thể tìm được, chẳng qua không đáng giá để Lý Quân Thiên đi tìm kiếm mà thôi.
Lý Quân Thiên nghĩ một hồi, vẫn phải dựa vào lực lượng thời gian mới có cơ hội đi vào tiết điểm chính xác, hoặc có thể nói là trực tiếp xuyên qua thời không trở lại quá khứ chân chính.
Cái khó nhất chính là một khi đi vào quá khứ chân chính, vậy thì hắn phải gánh chịu vô cùng nhân quả bị thay đổi của toàn bộ thế giới, toàn bộ thời gian trường hà đè xuống khóa chặt, hắn không thể tùy ý rời đi.
Kỳ thực khi hắn nhảy vào bọt khí diễn sinh từ tiết điểm thời gian cũng có hạn chế tương tự, chỉ là bọt khí như cây không rễ, thế giới không đủ vững chắc nên mới bị phá tan.
Lúc này muốn mượn theo đại đạo của đối phương truy tung đến quá khứ chính xác, Lý Quân Thiên sẽ không thể tùy ý ngao du như hiện tại được. Trong lúc Lý Quân Thiên suy tính rõ ràng hậu quả cùng với biện pháp, nam tử kia đã cấp tốc đuổi theo Cửu Mệnh Ngao.
Khí thế hùng hổ giống như thề không g·iết c·hết không bỏ qua. Lý Quân Thiên lấy lại tinh thần thì người đã đi xa, chuẩn bị chạy trở về tiết điểm chính xác của hắn. Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ cũng đi theo, hắn quyết định sẽ xâm nhập tiết điểm lịch sử chính xác.
Gánh vác một chút nhân quả cùng Thời Gian Trường Hà trói buộc mà thôi, không phải chuyện to tát gì. Về phần biện pháp, Lý Quân Thiên trong lúc vừa tiến lên liền đã suy nghĩ ra, coi như một môn công pháp, thậm chí là thần thông hình thức ban đầu.
Lý Quân Thiên mới lười nhác hoàn thiện nó thành Thần Thông, có thể đủ dùng là được, cũng là tiện tay làm ra, thậm chí còn không cần đặt tên, đủ dùng là được.
Thấy nam tử kia biến mất ở tiết điểm nào đó trong Thời Gian Trường Hà, Lý Quân Thiên liền biết đây chính là vị trí tiết điểm kia. Quả nhiên không nhìn thấy bất cứ bọt khí nào lơ lửng ở khu vực này, đám người bước vào cảnh giới này đã sớm luyện hóa bọt khí tăng cao độ hoàn thiện của đại đạo.
Lý Quân Thiên lập tức vận dụng lên lực lượng đại đạo, huyết văn bao phủ toàn thân, sau lưng mơ hồ hiện ra một mặt đồng hồ, nhật nguyệt luân hồi, thay phiên lên xuống.
Trung tâm mặt đồng hồ có một con mắt, con mắt trắng xóa mở rộng mà lộ ra một loại khí tức t·ang t·hương.
Sau đó Lý Quân Thiên hóa thành một luồng tử quang, xuyên vào trong Thời Gian Trường Hà, biến mất không còn tung tích.