Thế giới rộng không biên giới, biển xanh cũng lớn vô cùng. Thế giới không biết điểm cuối cùng ở nơi nào, rộng lớn đến mấy nghìn vạn dặm cũng đo đạc không hết. Lý Quân Thiên đuổi theo nam tử kia, tất nhiên cũng xuất hiện ở vùng biển gần bờ.
Quả nhiên hai tên kia lại bắt đầu đại chiến. Chỉ là chấn động to lớn rõ ràng lại không thể phá nát thế giới. Đồng thời có không ít khí tức mạnh mẽ phóng tầm mắt đến, chỉ là tầm mắt đều ẩn trong thiên địa không dễ dàng bạo lộ ra ngoài.
Lý Quân Thiên có thể dễ dàng cảm ứng được đều là cường giả cấp đại đạo, chí ít có mấy chục người. Yếu nhất cũng là đại đạo vô hình, chỉ là những người ở cấp độ này phải đích thân đến, đứng ngoài mấy vạn dặm mới có thể quan sát được trận chiến của cả hai.
Lý Quân Thiên liếc mắt một cái liền thu hết tất cả vào trong tầm mắt. Những người mạnh hơn, ở cấp độ đại đạo vô tướng đều có thể quan sát từ xa, cách mấy nghìn vạn dặm cũng có thể đưa tầm mắt nhìn đến.
Lý Quân Thiên không thể cố ý đi thăm dò được, chỉ có thể cảm ứng một cách mơ hồ về đối phương, nếu như có ý đi tìm hiểu sẽ bị đối phương phát giác.
Cường giả không ít, mỗi người đều rất mạnh, Lý Quân Thiên cũng không thể khinh thường. Tất nhiên, hắn vẫn có tự tin quét ngang, chỉ là không biết có thể dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình hay không.
Vừa đến nơi này hắn đã cảm ứng được một loại áp lực đè xuống trên người, giống như bị vô số xiềng xích quấn chặt. Hoặc nói chính xác là bị vật nặng đè lên người, lực lượng bị đè ép khó bùng nổ được.
Lý Quân Thiên thu hồi tầm mắt, hắn dò xét tất cả mọi người nhưng không có ai dò xét được hắn cả, một chút tung tích cũng không bắt được.
Đồng thời Lý Quân Thiên cũng nhận ra một điều.
Nam tử kia...rất mạnh.
Đặt ở thời đại này vậy mà cũng là cường giả hàng đầu, thậm chí ít người có thể tranh phong được. Con cự kình này thật sự là một trường hợp đặc thù, rõ ràng cường độ đại đạo còn không mạnh bằng nam tử nhưng sức phòng thủ kéo đến cực hạn, lực lượng cũng không hợp thói thường, khuấy đảo cả một khúc sông của Thời Gian Trường Hà.
Nhưng Cửu Mệnh Ngao cũng không giống với cự kình, sức phòng thủ kế thừa hoàn mỹ từ cự kình nhưng năng lực khác biệt, tốc độ cực kỳ nhanh giống như hóa thành một cái bóng đen t·ấn c·ông nam tử.
Nhưng nó cũng không dùng móng vuốt hay miệng ngoạm nam tử mà dùng đầu để húc?
Lý Quân Thiên không hiểu nổi vì sao phương thức công kích của Cửu Mệnh Ngao lại như vậy. Tuy nói sức phòng thủ của nó không thua cự kình nhưng cự kình cũng đâu cản nổi cây rìu của nam tử kia đâu.
Quả nhiên, nam tử kia dùng một rìu bổ xuống, trọng như sơn, bạo như phong, kinh như lôi. Một rìu liền chém tan một cái đầu lâu của Cửu Mệnh Ngao.
Cửu Mệnh Ngao lập tức bị đập bay ngược ra sau, nghiền nát không biết bao nhiêu tầng không gian, mơ hồ vặn vẹo ra Thời Gian Trường Hà, tiếng nước chảy cuồn cuộn phát ra tiếng rào rào.
Nhưng khi Cửu Mệnh Ngao dừng lại, cái đuôi của nó vậy mà tự nhiên rụng xuống. Theo cái đuôi này rụng xuống, lực lượng đại đạo trong thiên địa vậy mà khẽ rung động một cái, loại rung động này vô cùng nhỏ bé nhưng vẫn bị Lý Quân Thiên nhận ra được.
Có mấy phần giống như bỏ qua thời gian, thu vào trong một vòng nhân quả, chỉ trong một nguyên ngắn ngủ liền diễn ra toàn bộ rung động, hóa thành công kích. Vẫn là loại công kích để người nhận được thì đã xảy ra, thật sự khó mà ngăn cản được.
Chỉ thấy theo cái đuôi kia rụng xuống mặt biển, khí tức trên người nam tử cấp tốc héo rũ, tựa như sinh cơ bị rút sạch đi, trong chớp mắt đã khô héo. Nhưng đại đạo của nam tử lập tức bắn ra bốn phía, giống như mặt trời hừng hực nhảy ra khỏi đỉnh núi, xua tan hắc ám, đốt cháy đi công kích vừa rồi.
Cơ thể của hắn lại một lần nữa vươn cao, giống như một con khổng tước kiêu ngạo nâng cao đầu, vóc người hùng vĩ như sơn nhạc, ngăn mây chắn gió.
Lý Quân Thiên: “...”
Đáng c·hết, lại là loại tác hại mà Lý Quân Thiên đáng ghét nhất, phá đi sinh cơ cùng với cắt chém tuổi thọ đúng là loại công kích cực kỳ ghê tởm.
Còn tốt, loại công kích này hình như phải chém rụng một cái đầu của Cửu Mệnh Ngao, sau đó đuôi của nó cũng rụng theo mới tạo thành công kích. Dùng mệnh đổi mệnh, đoạt đi sinh cơ của đối phương.
Công kích này là thật mạnh, cũng vô lại nhưng đối phó với cường giả đỉnh cao nhất cũng không phải không thể chống lại. Miễn là có thể đụng chạm đến lực lượng thời gian liền có thể đem lực lượng đại đạo phản chế ngược trở về, khóa lại trạng thái của bản thân.
Giống như nam tử này đang làm, trực tiếp đốt đi công kích kia, tuy rằng tiêu hao không ít lực lượng nhưng cũng không tạo thành v·ết t·hương gì.
Kỳ thực Lý Quân Thiên vẫn hơi tò mò, nam tử này cố gắng g·iết c·hết cự kình làm cái gì. Cường giả cấp độ này đâu phải dễ g·iết, chênh lệch lẫn nhau cực lớn nhưng đúng là khó g·iết, nhất là trong trường hợp đơn đấu.
Thậm chí bị vây g·iết vẫn có thể chạy được, ai bảo toàn bộ đại đạo đều có thể lan tỏa khắp thiên địa, nhất niệm hiển hóa ra ngoài, thậm chí bơi lội khắp Thời Gian Trường Hà, làm sao g·iết c·hết được?
Không g·iết c·hết được lại bị cường giả cấp độ này nhìn chằm chằm làm sao có thể ăn ngon ngủ yên được, cho nên cần gì phải t·ruy s·át thật lâu rồi tranh đấu đến thời khắc này.
Đã đánh đến mức này chỉ có thể không c·hết không thôi.
Lại liên tiếp đánh ra mấy kích, Cửu Mệnh Ngao đã b·ị c·hém rụng bảy cái đầu lâu, chỉ còn có hai đầu hai đuôi, nhưng khí tức đại đạo trên người Cửu Mệnh Ngao không những không suy sụp, trái lại tăng cường thật mạnh.
So với khi trước đã mạnh gấp mấy lần.
Chỉ thấy Cửu Mệnh Ngao lại một lần nữa lao lên, động như kinh lôi xé toạc không gian. Nó lao đến nhưng lần này không đưa đầu ra ngoài, nửa đường hai cái đầu mở lớn lộ ra hàm răng sắc bén.
Sau đó thân thể thể của Cửu Mệnh Ngao đột ngột chia ra làm hai, biến thành hai con chó lớn, chỉ là một con chó màu trắng còn một con chó màu đen. Sau đó cả hai hóa thành luồn sáng giáp công trái phải nam tử.
Nam tử vung rìu chém xuống, trời sụp đất nứt muốn c·hôn v·ùi toàn bộ cả hai con Cửu Mệnh Ngao. Con Cửu Mệnh Ngao màu trắng giống như lao thẳng vào trong thâm uyên, đâm vào đáy biển, biến mất không một tung tích.
Con Cửu Mệnh Ngao màu đen đồng dạng không còn tăm tích, giống như cũng bị một rìu kia bổ thành hư vô. Nhưng một khắc sau khi trời yên biển lặng, một trận nổ tung từ trong hư vô sinh ra, vô số núi cao đá lớn tuôn trào đập xuống mặt biển hình thành từng cái đảo lớn nhỏ khác biệt.
Quần đảo đen kịt đập vào mặt biển lại chậm rãi phai nhạt thành màu trắng xám như tro tàn, chậm rãi hình thành một quần đảo giống như đá vôi trải rộng mấy vạn dặm trên biển.
“C·hết?”
Lý Quân Thiên kinh ngạc, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vậy mà khí tức đại đạo của Cửu Mệnh Ngao trong thiên địa đột nhiên biến mất. Không giống như b·ị đ·ánh vỡ nát, càng giống như biến mất một cách đột ngột không còn mảnh vụn nào.
Cửu Mệnh Ngao cứ đơn giản như vậy bị xóa đi?
Lý Quân Thiên cảm thấy chuyện này không đúng, mặc cho quần đảo khổng lồ đang chậm rãi hình thành, ý thức của hắn bắt đầu mở rộng, tìm kiếm tung tích của Cửu Mệnh Ngao.
Tinh thần dò xét đại đạo, Lý Quân Thiên mặc kệ khí tức của mình có bị người phát hiện hay không, hắn chỉ muốn tìm thử xem Cửu Mệnh Ngao có thật sự c·hết đi không?
Chuyện này nhìn như không liên quan gì đến hắn, nhưng nết như có người có thể trực tiếp xóa bỏ đại đạo như thế này chẳng phải có sức uy h·iếp cực lớn đến hắn hay sao?
Lý Quân Thiên phải biết được đại đạo của Cửu Mệnh Ngao rốt cục tiêu tán đi đâu, tiêu tán đi nơi nào, hay là ẩn giấu đi.
Theo khí tức của Lý Quân Thiên rò rỉ ra, vô số cường giả bị dọa cho tóc gáy dựng ngược lên, lạnh lẽo đến tận xương tủy, thấm vào tâm can để người run sợ.
Lý Quân Thiên còn không biết được một chút khí tức của mình hù dọa vô số người, tạo thành vô số hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cho dù Lý Quân Thiên có biết thì hắn cũng không quan tâm đến.
Hắn đã thăm dò được dấu vết của Cửu Mệnh Ngao, khóe miệng của hắn bất giác hơi câu lên một chút, trong lòng tấm tắc.
“Thì ra là bỏ trốn, không phải bị người chém diệt”.