Thần hi từ phương đông mà đến, phá tan mây mù, xuyên thủng sơn hà, diệu chiếu bốn phương. Bất kển người đang ở vị trí nào, chỉ cần đang phóng tầm mắt về phía đông, quan sát đại chiến giữa nam tử cùn Cửu Mệnh Ngao đều có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Một thanh kiếm từ trong hư vô hiện ra, xuyên qua tầng tầng không gian chậm rãi hiện ra ở trên thế gian, khí tức sắc bén vượt qua vô tận thời không chọc thẳng vào trên tâm linh của mình.
Trong phút chốc, bọn hắn đều cảm thấy bị mũi kiếm đâm xuyên đầu lâu của mình, giống như muốn b·ị c·hém c·hết, từ linh hồn đến thể xác đều lạnh buốt như ngã vào trong hầm băng.
“Đấy là người nào?”
Cách bờ biển mấy nghìn vạn dặm, lơ lửng trên tầng trời cao, đứng trên tầng mây trắng dài có một tòa cung điện sừng sững.
Tại đây mây hóa thành mặt đất, đỉnh đầu cách tầng cương phong không xa, cương phong vặn vẹo thiên không giống như hình thành một mái vòm tự nhiên, ngăn cách tòa thành trì này, tự nhiên mà lẩn khuất.
Thực tế cương phong cũng không đơn thuần tồn tại tự nhiên. Tầng cương phong này chính là đại đạo hiển lộ ra ngoài, đại đạo của một vị cường giả cấp độ vô hình vô tướng.
Người ta gọi vị cường giả này là “Phong Thần”.
Phong Thần đồng dạng cư trú ở trong tòa cung điện kia, mấy vạn năm qua đều ổn định thổi qua cuồn cuộn. Không nghĩ đến ngày này tầng cương phong vậy mà xuất hiện b·ạo đ·ộng, hình thành một lượt phong quyển quét ngang ra, vô số cương phong hóa thành lưỡi nhận sắc bén quét về phía trên cung điện.
Nhưng cung điện giống như tọa lạc tại vị trí trống trải trên mây thực tế lại có rất nhiều lực lượng đại đạo vờn quanh, ẩn trong vô hình lại có sức phòng ngự cực mạnh mẽ.
Cương phong hóa thành lợi nhận va vào trong lực lượng đại đạo tản mạn này, đập ra từng đợt chấn động vang vọng như sấm, hóa thành từng vòng lực lượng khuếch tán ra bốn phía.
Chấn động cùng xung lực truyền vào trong cung điện khiến cho đám người ở bên trong kinh hồn tám đảng, ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên cung điện vô cùng vững chắc, ngăn cản tất cả mưa gió mà không làm cho cung điện rung chuyển chút nào.
Phong Thần hiển hóa ra ngoài, ngồi vào trên bảo tọa ở trong phòng trung tâm của cung điện. Bảo tọa của hắn không phải hàng ghế cao nhất hay duy nhất, nhưng cũng ở tầng thứ không thấp, coi như một danh hào ở thứ tự nổi bật.
Phong Thần hiển hóa ra, lập tức có người xuất hiện theo sau, vị trí cách hắn hai hàng ghế, thứ tự hơi lệch về phía trung du, hiển nhiên không mạnh mẽ bằng Phong Thần.
Cường giả này hiển hóa ra là hình dạng là một nữ tính, dung mạo nhu hòa không trương dương, có một loại xinh đẹp ôn nhu động lòng người. Rất đẹp, cường giả ở cấp độ này không có người nào không đẹp, chỉ là khí chất khác biệt mà thôi.
Nữ tử này được người phong hào Vân Thần.
Vân Thân gần như chân trước chân sau hiện ra đến, lập tức lên tiếng nói với Phong Thần.
“Ngươi cũng cảm nhận được sao?”
Phong Thần biểu lộ nghiêm túc, sắc mặt cương nghị càng trở nên lạnh lẽo sắc bén, Hắn cứng nhắc gật đầu một, trầm thấp nói.
“Khí tức rất lạ lẫm, cũng rất mạnh”.
Lúc này một trong năm chiếc ghế lớn ở vị trí cao nhất, quay ngược về phía mấy hàng ghế phía đối diện, cũng đối diện với đám người Phong Thần, trên bảo tọa độc lập chậm rãi xuất hiện hình dáng một người.
Quần áo một mảnh trắng sáng lạnh nhạt quấn trên người, vóc người to lớn mà khí tràng lạnh lẽo để người đối diện với hắn giống như chìm vào trong trời đông giá rét, khô hanh đến tuyết rơi đầy trời.
Hắn mở mắt giống như quét sạch tầng mây, trời thoáng trong vắt, xanh thăm thẳm. Ánh mắt của hắn thật sự trong suốt, giống như lưu ly chất chứa cả một dòng thanh tuyền.
Hắn lạnh nhạt lên tiếng.
“Không dễ chọc”.
Phong Thần kinh ngạc hơi trừng lớn mắt, Vân Thần thoáng nhíu lại lông mày. Mà trên mỗi một cái bảo tọa, lần lượt có từng bóng hình hiện ra, nam tuấn nữ tú mỗi người một vẻ nhưng khí tức đều cường đại mênh mông như đại dương.
Nhưng mỗi người vào lúc này đều mang vẻ mặt ngưng trọng nặng nề. Một cường giả đột nhiên xuất hiện trong vòng cảm ứng của bọn hắn, khí tức lại kinh khủng như vậy, sao lại không làm người lo lắng.
Tất nhiên phải có người đi thăm dò, chí ít cũng phải biết được nguồn gốc của khí tức kinh khủng kia là ai.
Một hồi bàn bạc tranh cãi, cuối cùng Phong Thần bị đẩy ra đi thăm dò Lý Quân Thiên. Mặc dù tu vi của hắn không phải cao nhất, nhưng khí tức đại đạo của hắn tương đối đặc thù, không dễ dàng bị người phát giác lại có thể thăm dò cách xa bản thân.
Hơn nữa Phong Thần cũng tương đối n·hạy c·ảm với khí tức của vạn vật trong thiên địa, là người thích hợp nhất đi thám thính tình báo.
Tất nhiên không phải mỗi Phong Thần đi thăm dò, dù sao nhiệm vụ này cũng tương đối nguy hiểm, còn cần vài người tham gia hỗ trợ cùng với các kế hoạch dự phòng.
Mà kẻ cầm đầu làm rung chuyển vô số thế lực, vô số cường giả ôm ý chí mạo hiểm tiến đến thăm dò vẫn không hề hay biết chút nào. Lý Quân Thiên đang thấy được một chuyện vô cùng thú vị.
Cửu Mệnh Ngao có dấu vết lần theo, nhưng Lý Quân Thiên truy tung đến đầu nguồn của đại đạo liền mơ hồ cảm ứng được cự kình. Dấu vết đại đạo của cự kình, hơn nữa cự kình này...
Thôn Thiên Kình?
Lý Quân Thiên không nghĩ đến cự kình kia sẽ là một trong lục hung, tuy b·ị c·hém thành mấy phần, chia tách thành Cửu Mệnh Ngao lại b·ị c·hém rụng mấy cái đầu, lực lượng đều bị tiêu hao cùng chia cắt mất, phần còn lại ẩn giấu đi nhưng khí tức còn thật sự không kém.
Vẫn còn chưa rơi khỏi cấp độ vô hình vô tướng cho nên dấu được thật sâu, lại còn ẩn chứa lực lượng vô cùng khổng lồ, hỗn độn thành một cỗ lại không có quy tắc sắp xếp rõ ràng có thứ tự, chỉ là những hạt hỗn loạn điên cuồng v·a c·hạm lại bị bó buộc ở trong một điểm cực nhỏ ấn nấp đi mất.
Một điểm nhỏ, lại ẩn chứa một vùng thế giới. Lý Quân Thiên đi đến nơi ẩn náu của Thôn Thiên Kình. Quả nhiên Cửu Mệnh Ngao chỉ còn lại một cái đầu đã biến đổi hình dáng trở về hình dáng cự kình, nhưng kích thước đã thu nhỏ thật nhiều.
Lý Quân Thiên đi đến lập tức bị cự kình lao đầu công kích đến. Lý Quân Thiên tất nhiên nhẹ nhàng tránh ra ngoài, công kính hoàn toàn không thể đánh trúng Lý Quân Thiên. Hơn nữa cự kình kia giống như bị vây ở một chỗ, không thể cách được quá xa, chỉ có thể quanh quanh ở một khu vực hơn nghìn thước.
Lý Quân Thiên quan sát một chút, cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào. Nhưng từ một nơi sâu xa xuất hiện vô số bụi trần, bụi trần mơ hồ giống như vô hình bám lên cơ thể của Lý Quân Thiên.
Mỗi một hạt bụi trần nhỏ bé đều là vô cùng vô tận nhân quả phản phệ, vô biên áp lực từ thời gian cùng không gian ép sát đến, đè dến trên người của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên nhíu mày, áp lực to lớn gần như muốn bóp méo đại đạo của hắn, tuy rằng áp lực cực lớn nhưng vẫn có thể gánh vác được. Hắn lúc này giống như đã bị đập tan ra thành từng mảnh nhưng vẫn miễn cưỡng xếp vào cùng một chỗ, đã vỡ vụn lại không tách rời, vẫn xếp hoàn chỉnh vào với nhau.
Thật đau nhưng Lý Quân Thiên chỉ khẽ nhíu mày thôi, không đến mức đánh mất năng lực hành động.
Lý Quân Thiên biết đây chính là nhân quả phản phệ, có lẽ chỉ bởi vì hắn tiết lộ một tia khí tức liền có thể gây ra vô tận nhân quả bắn ngược, cũng có thể gọi đây là nhân quả nghiệp lực. Hậu quả thật quá mức to lớn, to lớn đến mức kém chút để Lý Quân Thiên đánh mất năng lực chiến đấu.
Trong lúc Lý Quân Thiên cố gắng bình ổn cơ thể thì Thôn Thiên Kình lại đột nhiên công kích đến.