Lý Quân Thiên cau mày, hắn đã không có ý định đi công kích nó thì chớ, hiện tại bị rất nhiều thứ không sạch sẽ quấn lên thân làm hắn thật sự rất khó chịu. Sau đó liền có một vật nhảy nhót đến trước mặt hắn, t·ấn c·ông đến giống như khiêu khích.
Cho nên...không có sau đó.
Lý Quân Thiên rút kiếm, một kiếm đâm xuống. Đại đạo như hà, lại giống như có thiên quân vạn mã quét ngang thiên hạ. Thôn Thiên Kình thuộc về “linh tộc” là một phương tiểu thế giới thành tinh. Đại biểu cho bạo thực cùng ngu muội, thôn phệ bản nguyên cùng không gian để trưởng thành.
Thôn phệ đều bồi đắp vào trong tiểu thế giới, diễn hóa thành lực lượng hỗn độn chất chứa ở bên trong, nhìn như rất nhỏ nhưng có thể lớn đến nghìn vạn dặm, dù gì cũng là một phương thế giới.
Phương thế giới này bị đại đạo xuyên thủng qua, so với thế giới lớn đến nghìn vạn dặm thì công kích nhỏ bé giống như một sợi chỉ, khó mà nhìn rõ thậm chí không đáng nhắc đến.
Nhưng từ một sợi chỉ nhỏ đột ngột phồng lớn lên, giống như đê nước vỡ tan, vết nứt càng lúc càng lớn. Từ sợi chỉ cho đến lớn chừng cánh tay, lại hóa thành dòng suối nhỏ, hóa thành sông lớn, cuối cùng chính là biển rộng cuồn cuộn.
Biển rộng nhấn chìm toàn bộ thế giới, lực lượng đại đạo căng phồng phá tan toàn bộ phương thế giới hỗn độn này. Lại trong thời gian cực ngắn liền bơm căng tiểu thế giới hỗn độn, căng phồng đến cuối cùng nổ tung.
Lực lượng hỗn độn trong chớp mắt này va vào nhau, sụp đổ thành vô số dòng chảy cuốn theo lực lượng không gian rách nát tràn ra bốn phía.
Lực lượng không gian không thể kết lại hình thành tiểu không gian độc lập mà v·a c·hạm vào nhau, chỉ có xé rách cùng hỗn loạn, v·a c·hạm vào nhau lại vỡ nát rồi một lần nữa tổ hợp lại, hỗn loạn không chịu nổi.
“Hỗn Không Hải?”
Lý Quân Thiên cực kỳ im lặng, hắn thuần túy chém ra một kiếm mà thôi, cũng không phải vận dụng thần thông gì, cho nên chưa bao giờ hi vọng một kiếm này sẽ tạo nên được tác dụng quá lớn.
Không nghĩ đến một kiếm liền chém nát tiểu thế giới hỗn độn của Hỗn Không Kình. Hậu quả của chuyện này...thật sự lớn đến khó mà tưởng tượng nổi, cũng khó mà gánh vác nổi.
Rắc!
Trên trán của Lý Quân Thiên nứt ra một cái khe nhỏ, máu tươi đỏ thẫm phát ra quang mang nhàn nhạt. Đại đạo của Lý Quân Thiên trong phút chốc bị xé ra mấy miếng, chân linh đồng dạng b·ị b·ắn thủng một cái lỗ hổng.
Một kích, trọng thương!
Lý Quân Thiên bị không gian loạn lưu quấn xa đi, thậm chí không phải quấn về phía phương nào mà trực tiếp hất hắn bay vào Thời Gian Trường Hà, lại thuận theo dòng chảy trôi về phía hạ du.
Nhân quả phản phệ áp chế hóa thành lực lượng xé rách đại đạo của Lý Quân Thiên nhưng cũng tiêu hao, giải phóng ra toàn bộ lực lượng của hắn. Vì thế Lý Quân Thiên có thể bộc phát ra lực lượng lớn hơn.
Lần này hắn siết chặt kiếm Quy Khư, toàn bộ lực lượng tụ tập vào trên kiếm, thần thông trong chớp mắt phát động.
Thần thông – Tam Thiên Đại Thế Giới – Quy Khư!
Lý Quân Thiên xoay người trên không trung, một kiếm từ trên không trung bổ vào Thời Gian Trường Hà. Kiếm Đại Đạo trực tiếp vắt ngang Thời Gian Trường Hà, hóa thành một lưỡi kiếm bổ xuống, chặt đứt sóng lớn trên Thời Gian Trường Hà.
Rầm rầm!
Thời Gian Trường Hà vậy mà bộc phát ra một âm thanh cực lớn, lực xung kích quét ngang thời không mấy trăm năm lại bị Lý Quân Thiên dùng một kiếm chặt xuống, trực tiếp cắt đứt Thời Gian Trường Hà.
Không sai, trực tiếp chặt đứt. Thời Gian Trường Hà xuyên suốt thời không cổ kim nhưng vào lúc này ở giữa xuất hiện một cái khe rãnh lớn, khe rãnh đen kịt khiến cho nước đổ xuống vực sâu hình thành một cái thác lớn.
Khe rãnh sâu không thấy đáy chi cắt Thời Gian Trường Hà thành hai đoạn nhưng rất nhanh bị lực lượng thời gian lấp đầy. Cũng không thể nói là lấp đầy, càng giống như một sợi dây nâng lên bị gép trở lại như cũ.
Nhưng ở tầng sâu xa, lực lượng thời gian ở khu vực này trở nên vô cùng mỏng manh, mỏng manh đến mức mờ nhạt, giống như chỉ có mặt sông là nối liền, đáy sông chính là vực sâu trông rỗng, cắt đứt mấy trăm thậm chí mấy nghìn năm.
Quy Khư chính là thần thông mà Lý Quân Thiên uẩn dưỡng ở bên trong Tam Thiên Đại Thế Giới, hiện tại là lần đầu tiên xuất thế, vừa xuất thế liền chặt đứt Thời Gian Trường Hà.
Phốc!
Lý Quân Thiên cảm giác bản thân đã vỡ nát thành từng mảnh, từng bộ phận trên cơ thể đều bị xé rách ra, đau đến muốn mất đi ý thức. Hơn nữa hắn chém ra một kiếm lại bị bản thân hất đi không biết văng đến tiết điểm thời không nào.
Quy Khư, là thần thông cũng là tên bội kiếm của hắn, dùng Tam Thiên Đại Thế Giới uẩn dưỡng lực lượng. Kiếm Quy Khư gánh chịu đại đạo, đại đạo diễn xuất Tam Thiên Đại Thế Giới, Tam Thiên Đại Thế Giới lại uẩn dưỡng thần thông Quy Khư.
Một kiếm Quy Khư, vạn vật chung yên.
Bất cứ vật gì ở dưới một kiếm này đều đi xuống điểm kết thúc, kết thúc không phải t·ử v·ong, không phải hủy diệt mà là tận diệt, không còn dấu vết.
Tuy rằng Tam Thiên Đại Thế Giới đại biểu tân sinh cùng diễn hóa nhưng thần thông uẩn dưỡng ra ngoài cũng không phải đại biểu cho tân sinh. Tam Thiên Đại Thế Giới không hoàn toàn là thần thông, ở bên trong còn ẩn chứa đại đạo diễn hóa thế giới, có thể nói là một con đường khá đặc dị khác hẳn bình thường.
Nhưng cũng rất mạnh.
Mỗi một phần thế giới đều có kiếm của hắn đặt vào bên trong, đều giống như một phần thần thông, mà toàn bộ thế giới đồng thời liên hợp lại, vặn thành một cỗ liền hình thành thần thông Quy Khư.
Lý Quân Thiên liền phân chia, từng phần thế giới diễn sinh ra thần thông liền gọi là tiểu thần thông. Những thần thông mà hắn có chủ đích sáng tạo ra liền gọi là đại thần thông, uy lực không những cực lớn, tác động cũng vô cùng kinh khủng.
Lý Quân Thiên cũng không biết bản thân chém ra một kiếm kia có thể tạo thành ảnh hưởng gì hay không, dù sao một kiếm chém xuống đều có thể hủy đi rất nhiều nhân quả nghiệp lực, không đến mức lại bám lên bó buộc lực lượng của Lý Quân Thiên.
Nhưng hắn cũng thụ thương không nhẹ, bản thân bị ném đến thời không nào đó, toàn thân trọng thương đến khí tức bất ổn. Tựa như một tòa lầu cao trăm trượng bị xuyên thủng ở chính giữa, bất kể chấn động thế nào cũng có thể dẫn đến tòa lầu cao này sụp xuống.
Lý Quân Thiên hít sâu một hơi, đè nén xuống đại đạo b·ạo đ·ộng, giống như cưỡng ép đè xuống dòng nước đang lăn lộn cuồn cuộn, mặc cho nước sôi sùng sục cũng không thể lay chuyển được bên ngoài mảy mảy, chỉ có thể âm thầm hình thành ám lưu.
Lý Quân Thiên không khỏi thở dốc vài hơi, nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Hắn đúng là b·ị đ·ánh bay về phía hạ du, nhưng bởi vì một kiếm Quy Khư kia khiến cho bản thân chạy đến nơi nào cũng không rõ ràng.
Càng không biết đây là thời đại nào, tiết điểm thời gian nào ở Thời Gian Trường Hà. Nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự đáng để hắn kinh ngạc đấy.
Ở giữa Thời Gian Trường Hà mênh mông không thấy được hai bên bờ vậy mà đứng sừng sững hai ngọn núi...không đúng, là hai cái cột trụ, chỉ là cột trụ to lớn đến giống như hai ngọn núi.
Lý Quân Thiên: “...”
Đây là nơi quái nào? Ở giữa Thời Gian Trường Hà còn có một cái cổng?
Lý Quân Thiên thật sự không hiểu lắm, không biết tại sao lại có đồ vật đứng giữa Thời Gian Trường Hà mà không bị cuốn đi. Không nghĩ ra được liền không nghĩ, bởi vì có chuyện quan trọng hơn.
Chuyện thứ nhất, hắn trọng thương.
Chuyện thứ hai, hắn cảm ứng được bọt khí “quá khứ” của hắn. Cũng chính là “bọt khí” duy nhất, nhưng lại không trôi nổi trên Thời Gian Trường Hà. Càng giống như bị người nào đó nhét vào trong tiết điểm của thời gian.
Mà cái tiết điểm này, chính là tiết điểm lịch sử chân chính, cũng không biết vì sao không diễn sinh bọt khí mà giống như bị người khóa lại ở bên trong. Lý Quân Thiên ngẫu nhiên nhảy đến nơi này, tất nhiên phải đi vào xem.
Phải hoàn thiện bước tiếp theo của đại đạo, siêu thoát thời không, đạt đến cấp độ đại đạo vô thủy.