Lý Quân Thiên biết được tiết điểm kia ở bên dưới cánh cổng, hơn nữa cả một đoạn bờ sông này đều thuộc về một cái tiết điểm. Không có rẽ nhánh, không có bọt khí diễn sinh, hơn nữa tiết điểm còn lưu động không ngừng.
Rõ ràng “quá khứ” thực tế là sự việc đã diễn sinh, giống như một thước phim cố định, chỉ có thể xem xét chứ không tác động được. Nhưng “quá khứ” ở chỗ này lại lưu động, giống như vô hạn khả năng diễn sinh ra đều có thể chấp nhận, có thể can thiệp, sửa chữa, hợp nhất.
Nhưng đến cuối cùng đều sẽ bị cánh cổng kia chặn lại, quay trở về dòng thời gian bình thường.
Nơi này không giống như một “tiết điểm” trong quá khứ, càng giống như “hiện tại” đang không ngừng tiếp diễn, không ngừng ghi chép vào trong Thời Gian Trường Hà. “Quá khứ” này diễn sinh song hành cùng với “hiện tại” hoặc là một “hiện tại” bị nhét vào nơi này của Thời Gian Trường Hà chứ không phải “quá khứ”.
Rất kỳ quái, cũng khó giải thích nhưng chỉ cần biết không giống với thông thường là được. Lý Quân Thiên đi vào nơi này cũng không thể diễn sinh ra khả năng khác biệt, giống như nhảy vào tiết điểm chân chính trong quá khứ, thế giới vững chắc đến không thể lay chuyển.
Nhưng Lý Quân Thiên lại không bị nhân quả nghiệp lực gò bó, hoàn toàn tự do thi triển lực lượng cũng không sợ đánh nổ thế giới này. Thậm chí nơi này còn vững chắc hơn cả tiết điểm vừa mới rồi.
Hắn cũng biết bản thân chém rụng Thôn Thiên Kình hình thành Hỗn Không Hải sẽ gây ra nhân quả phản phệ cực lớn, nhưng càng giống như có sự an bài của vận mệnh, trở thành một phần của lịch sử chân chính.
Hoặc là do hắn trở lại làm cái gì đó khiến cho lịch sử biến thành như vậy, trở thành một vòng tròn phong bế hoàn mỹ, nhân quả hoàn thiện, tuần hoàn không ngừng. Lý Quân Thiên không rõ chuyện này là như thế nào, dù sao hắn vừa mới có kinh nghiệm một lần mà thôi đã bị ném bay đến nơi này, không có chỗ để so sánh.
Không biết có phải do thần thông Quy Khư đã chém rụng tất cả hay là do nhân quả bế hoàn không có nghiệp lực phản phệ, hiện tại Lý Quân Thiên còn không gánh vác đến hậu quả. Hoặc cũng có thể đã nhận đến hậu quả rồi mà hắn không có cảm giác. Dù sao bản thân cũng đã trọng thương đến lung la lung lay, có b·ị t·hương nặng hơn một chút đúng là không nhận ra, không có thời gian đi xem xét tỉ mỉ.
Hiện tại đi vào “tiết điểm” này, Lý Quân Thiên liền cảm ứng được vô số đại đạo vắt ngang thiên địa, vững chắc nơi này. Đứng trên toàn bộ đại đạo còn có một Thiên Đạo vận hành, tuy rằng không sinh ra linh trí nhưng tồn tại cực kỳ cường đại.
Lý Quân Thiên vừa mới cảm ứng đến Thiên Đạo liền biết được một nguyên do nơi này vẫn lưu động như “hiện tại” cùng “tương lai” mà không phải bị đóng c·hết tựa như “quá khứ”. Bởi vì Thiên Đạo của nơi này đã mạnh mẽ đến cấp độ thứ ba.
Thiên Đạo vô thủy.
Không sai, cấp độ thứ ba của đại đạo, vô hình, vô tướng, vô thủy.
Thiên Đạo vô thủy, so với Lý Quân Thiên còn mạnh hơn hắn nửa bước, càng đừng đề cập đến hiện tại hắn đang trong trạng thái trọng thương, thật sự cảm thấy uy h·iếp cực lớn.
Hắn dò xét Thiên Đạo, Thiên Đạo cũng chú ý đến hắn. Trong mắt Thiên Đạo, chúng sinh bình đẳng cho nên bất cứ ai có năng lực dò xét đến Thiên Đạo thì Thiên Đạo cũng đều đặt sự chú ý như nhau.
Hắn không biết được người khác có cảm giác bị uy h·iếp giống như hắn hay không, nhưng không thấy Thiên Đạo có động tác gì thì tạm thời liền yên tâm lại. Khí tức nguy hiểm nhưng không công kích hắn thì không cần lo lắng.
Nhưng trở lại vấn đề Thiên Đạo đạt đến cấp độ đại đạo vô thủy cũng hơi kỳ quái, thế giới không có quá khứ, chỉ có vô hạn hiện tại cùng vô hạn tương lai không ngừng diễn biến, làm sao có thể thống nhất diễn biến đây?
Diễn hóa nhiều khả năng, khả năng nào cũng được cố định cùng xảy ra, thế giới vậy mà không sụp đổ?
Chuyện này giống như mỗi người ở thế giới này đều là người trùng sinh, mỗi người đều biết hướng đi của thế giới, sau đó lặp đi lặp lại sống ở trong cùng một ngày, tuần hoàn đi tuần hoàn lại.
Nhưng mỗi ngày người đều giữ lại ký ức, sự việc có lặp lại hay không đều là một chuyện không thể nói trước. Có người lặp lại hành động đã làm, có người hành động khác biệt, cuối cùng “tương lai” đều loạn thành một nồi cám heo, rối tung cả lên.
Như thế có thể coi như “tuần hoàn” không? Có thể coi như mỗi người đều là “trùng sinh” không? Đồng thời hướng đi của thế giới có thật sự là “cố định” không?
Tức là rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong ngày, kết quả cuối cùng đều giống nhau nhưng nguyên nhân mỗi lần đều sẽ khác nhau, bởi vì rất nhiều nguyên nhân đan xen vào với nhau mới tạo thành kết quả như vậy.
Như vậy sẽ tạo thành rất nhiều chuyện kỳ kỳ quái quái, thậm chí nói không thông được nhưng vẫn cứ xảy ra một cách trùng hợp quá đáng.
Lý Quân Thiên tạm thời không biết chuyện này, hắn giấu rất kỹ khí tức của mình, vừa rồi dò xét Thiên Đạo cũng không gây nên bất cứ kẻ nào chú ý. Lý Quân Thiên biết được Thiên Đạo là cấp độ đại đạo vô thủy, vậy thì hắn liền yên tâm không có người nào vượt qua được cấp độ của Thiên Đạo.
Không phải khinh thường người trong thiên hạ không có năng lực này, chính là cấp độ đại đạo vô thủy rất khác biệt, cho nên một khi siêu thoát thời không cần gì phải dừng lại ở nơi này.
Hoặc là...cũng không phải như vậy. Bởi vì siêu thoát thời không cho nên mới dừng lại ở nơi này?
Lý Quana Thiên không phải rất chắc chắn, chỉ là ngoại trừ Thiên Đạo ra thì hắn không cảm thấy bị ai dò xét hay có khí tức nguy hiểm gì khóa chặt bản thân. Cho nên tạm thời vẫn có thể ẩn nấp đi, bảo đảm an toàn của mình.
Lý Quân Thiên muốn chờ đợi thương thế ổn định mới có thể chạy đi tìm kiếm “quá khứ” kia ở chỗ nào, luyện hóa vào trong đại đạo hoàn thành thuế biến, nhảy lên cấp độ tiếp theo.
Lý Quân Thiên yên tâm ở tiết điểm của vùng thời không này, hoàn toàn không biết được tiết điểm trước kia, bởi vì Lý Quân Thiên chém g·iết Thôn Thiên Kình hình thành Hỗn Không Hải tạo nên một t·hảm h·ọa ngập trời.
Vô số cường giả cấp độ đại đạo vì cái này mà trọng thương mới ngăn cản sinh linh đồ thán. Cuối cùng bởi vì có nhiều người bị trọng thương khiến cho cừu nhân có cơ hội trả thù, bùng nổ đại chiến đánh túi bụi.
Đại chiến không ngừng nổ ra, cường giả đánh cho thế giới khói bụi mù mịt, thế giới đều muốn vỡ nát. Lại bởi Hỗn Không Hải xuất hiện làm cho thời không r·ối l·oạn thành một tiết điểm kỳ quái, có một số cường giả có thể hoành du Thời Gian Trường Hà đi vào bên trong.
Cuối cùng có một chút trùng hợp hoặc là vận mệnh an bài, bọn hắn đồng dạng đi qua cánh cổng trên Thời Gian Trường Hà, đi vào tiết điểm thời không mà Lý Quân Thiên đến.
Người đến, vừa vặn chính là nam tử cầm rìu kia, hơn nữa không chỉ một mình hắn, còn có một nữ tử đồng hành.
Hai người cũng là trải qua một phen đại chiến cùng với nghỉ ngơi, ngược lại là không có v·ết t·hương gì, đi vào trong thời không này lập tức liền bị người nhận ra tung tích.
Không biết vì sao lúc Lý Quân Thiên đi vào lại không bị nhận biết được, nhưng hai người này đúng là gặp phải một chút phiền phức nho nhỏ.
Bởi vì hai người bị rất nhiều cường giả đưa tới tầm mắt, chặn đường hai người.