Nam tử lúc này mặc vào áo khoác lụa, che lấp đi thân hình vạn vỡ của hắn, trái lại lộ ra mấy phần anh tuấn, kiên nghi lại trương dương. Nữ tử khoác lên áo lông ngỗng, nhu hòa như nước.
Thỏa thỏa một đôi bích nhân.
“Các ngươi là ai?”
Người chặn đường bọn họ lớn tiếng hỏi, trên thân mặc giáp trụ, tay cầm trường thương vô cùng uy nghiêm, khí tức túc sát không che giấu chút nào. Nhưng hai người rất bất phàm, không bị uy thế này hù dọa.
Nam tử cũng không có ý định trả lời người chặn đường này, lông mày của hắn hơi nhíu lại, ánh mắt lại nhìn về phía phương xa, giống như đang ngóng trông cái gì đó.
Không bao lâu liền có một tiếng nói truyền đến.
“Ngươi là...Long Quân?”
Sau lưng người mặc giáp trụ liền hiện ra một bóng người, ánh mắt trong suốt như lưu ly, khí tràng lạnh lùng giống như trời đông giá rét, hanh khô rơi tuyết.
“Đông Thiên?”
Long Quân trầm ngưng nghi hoặc, hắn còn nhớ rõ đại chiến lúc trước, Đông Thiên chẳng phải bị người đánh chìm vào Hỗn Không Hải rồi sao? Một trong Ngũ Thiên Đế của Thần Đình.
Nói đi cũng phải nói lại, Đông Thiên còn là đối thủ cũ của Long Quân đây này. Không nghĩ đến oan gia ngõ hẹp, ở nơi này lại có thể gặp mặt nhau.
Tuy là đối thủ nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là thường xuyên ganh đua luận bàn mà thôi. Một bên là Thiên Đế của Thần Đình, một bên dẫn đầu Long Tộc, đều là tuyệt thế cường giả đương thời, sao có thể không ganh đua được.
Đông Thiên nghi hoặc nhìn Long Quân cùng người bên cạnh, rất lâu mới cảm khái một tiếng.
“Không nghĩ đến ngươi cũng tới nơi này”.
Long Quân trầm mặc một chút mới hỏi.
“Mấy năm trước ngươi bị Hàn Tuyết đánh chìm vào Hỗn Không Hải mất đi tung tích là đi đến nơi này?”
Đông Thiên ẩn ẩn cảm thấy cái trán của mình đau nhức, giống như vết thước năm xưa vì thay đổi thời tiết mà tái phát đau nhói, đau nhức đã hóa thành ẩn tật. Nhưng Đông Thiên rất nhanh liền khôi phục sắc mặt bình thường, trái lại hỏi.
“Mấy năm trước?”
“Không phải sao?”
Nữ tử bên cạnh Long Quân nghi hoặc hỏi lại, giọng nói của nàng ôn nhu như nước, nhẹ nhàng như gió xuân làm người có cảm giác ấm áp ôn hòa.
Đối với hai người thì Đông Thiên đúng là biến mất từ mấy năm trước, Thần Đình cũng b·ị đ·ánh suy sụp về hướng lụi tàn, tuy chưa b·ị đ·ánh đổ nhưng đã rách nát điêu tàn, Ngũ Thiên Đế đều mất đi ba vị, trọng thương một vị, chỉ còn một cột trụ độc mộc chống lên thế lực này.
Nhưng đối với Đông Thiên, hắn đã đến nơi này hơn ba trăm năm, đồng dạng trở thành cường giả hàng đầu, có lực ảnh hưởng cực lớn đối với thời không này.
Mặc dù mạnh đến cấp độ như bọn hắn đã đạt đến trường sinh bất tử từ lâu, tuổi thọ chỉ là những con số nhưng ba trăm năm thật sự không phải là một thời gian ngắn. Nếu như ngủ say thì nháy mắt liền qua, nhưng nếu như thức tỉnh xuyên suốt thì đúng là đủ để người ghi khắc.
Đông Thiên cũng rất thẳng thắn nói mình đã ở đây ba trăm năm để cho hai người kinh ngạc một chút, nhưng cũng không kinh hoảng, bọn họ đã sống rất lâu rồi, ba trăm năm cũng không đáng kinh ngạc như vậy.
Người mặc giáp trụ kia giống như không dám xen vào cuộc đối thoại của Đông Thiên, lặng lẽ lui ra đứng ở bên cạnh, nhường lại không gian riêng tư cho ba người. Lúc này Long Quân mới lên tiếng hỏi tường tận về thời không này.
Đông Thiên nghiêm túc nói.
“Nơi này chính là Chư Thần Thế Giới”.
Long Quân: “...”
Nữ tử: “...”
Tại sao một người lạnh lùng nghiêm túc lại nói ra một câu nói đùa nhạt nhẽo như vậy được đâu?
Hai người đồng thời nghĩ đến, sau đó đồng thời công nhận đây chính là Chư Thần Thế Giới. Nhưng không phải Chư Thần Thế Giới mà bọn hắn quen thuộc, là một thời đại hoàn toàn lạ lẫm.
Xa xôi hơn, cổ lão hơn thời đại của bọn hắn.
Đối với bọn hắn, nơi này chính là cổ đại, đối với Lý Quân Thiên, nơi này chính là thời đại viễn cổ.
Thời đại bí ẩn nhất, tràn đầy bí mật bị mai táng trong quá khứ, chỉ có một chút thông tin vụn vặt truyền đến hiện thế, còn lại đều đứt đoạn cùng biến mất.
Đông Thiên nói xong vùng thời không này, cuối cùng đề cập đến một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Nơi này có cơ duyên tiến thêm một bước”.
Long Quân cùng với nữ tử đều nghiêm túc lại, tinh thần đều kéo căng lên. Cấp độ của bọn hắn đã rất cao, giữa bọn hắn có mạnh có yếu nhưng chênh lệch không lớn, không đủ để phân chia đến cấp độ cao hơn.
Bọn hắn biết được con đường phía sau vẫn còn có thể tiến lên, chỉ là không biết tiến lên như thế nào. Ở nơi này lại có cơ hội tiến thêm một bước, sao không để cho người ta nghiêm túc.
“Tiến thêm một bước sẽ là cái gì?”
Nữ tử nghiêm túc hỏi, tuy rằng ngữ khí rất nghiêm túc nhưng cũng không lấn át được ôn nhu của nàng, tựa như ôn nhu này phát ra từ trong bản chất, đã hình thành là không thể thay đổi được.
Đông Thiên vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ là lúc nói chuyện với nữ tử thì lộ ra chuyên chú hơn rất nhiều, có một chút trịnh trọng. Hắn đưa ngón tay chỉ chỉ lên bầu trời nói.
“Vô thủy”.
Nữ tử không có lên tiếng, lông mi khẽ rung động giống như lâm vào suy nghĩ. Long Quân cũng khẽ nhăn lông mày một chút, lại hỏi.
“Cơ hội ở đâu?”
Đông Thiên ngưng lại một chút nói.
“Không vội, đến nửa đêm ngươi sẽ rõ”.
Nói xong Đông Thiên liền rời đi, cũng không có ý định mời Long Quân cùng nữ tử đi cùng. Mà người đến đây thấy hai người quen biết với Đông Thiên liền rời đi sự chú ý.
Người mặc giáp trụ kia cũng không nói thêm gì nữa, bản thân tan biến, giống như rời đi lại giống như ẩn nấp đi mất.
Long Quân cùng nữ tử không quá quan tâm, hai người biết đối phương chưa rời đi nhưng cũng không đi dò xét. Người này càng giống như cố ý phòng thủ ở đây, thậm chí cánh cổng này tồn tại còn có thể là bởi vì hắn.
Long Quân nhìn nữ tử bên cạnh mình, hai người mười ngón tay đan xen, khẽ mỉm cười đối mắt với nhau. Long Quân thấp giọng giống như thầm thì đề nghị.
“Tiên Nương, chúng ta đi thăm thú một chút nơi này”.
Nữ tử cười nhẹ gật đầu, cả hai đồng thời bước ra một bước liền tan biến tại chỗ.
...
Lý Quân Thiên có thể ẩn vào trong vô hình, có thể ngao du vạn dặm sơn hà. Mặc dù trên người mang tổn thương nhưng không ảnh hưởng quá lớn, không thể dùng ra toàn lực nhưng vẫn là cường giả có nửa chân bước vào cấp độ đại đạo vô thủy.
Chân linh bị tổn thương, Lý Quân Thiên cần có một thời gian dưỡng thương. Vùng thời không này cũng khá đặc biệt, một khi hiển hóa thân hình ra ngoài có thể hỗ trợ tu bổ trải vuốt đại đạo.
Hơn nữa ở trong trạng thái hóa đạo sẽ cảm nhận được Thiên Đạo một cách rõ ràng, bị Thiên Đạo chú ý không phải cảm giác vui vẻ gì, thậm chí sẽ nâng lên cảm giác nguy cơ đến rợn cả người.
Lý Quân Thiên lúc này vừa mới mua xuống một cái tiểu viện, tự mình pha lấy một chén trà hoa lê, chậm rãi nhấm nháp.
Lý Quân Thiên không nghĩ đến nơi này còn có một thành trì, hơn nữa còn có không ít người. Mỗi người đều không mạnh lắm, thể phách cường đại đến nỗi khí huyết cuồn cuộn bốc ra ngoài, lực lượng có thể đả ngưu quất hổ.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng có thể nhìn ra được, người ở đây vậy mà không có vết tích tu luyện. Có luyện một chút quyền cước cơ bản nhưng không có tác dụng tăng tiến cấp độ sinh mệnh, chỉ có thể thô thiên vận dụng lực lượng cơ thể của mình, cũng không thể tăng mạnh lực lượng của bản thân.
Giống như giang hồ bất nhập lưu cùng tam lưu ở giang hồ khi trước, không có nội lực, chỉ có lực lượng cơ thể thô thiển, còn không thể coi như võ giả, chỉ có thể gọi là “người bình thường”. Mặc dù “người bình thường” này so với võ giả còn mạnh hơn.
Nhưng như thế cũng tốt, Lý Quân Thiên không muốn tiếp xúc với người tu luyện quá nhiều. Hắn cần phải dưỡng thương một thời gian, tuy bị trọng thương nhưng thời gian này sẽ không quá dài cho nên không cần phải vội vàng nhất thời.
Một chút thời gian, Lý Quân Thiên vẫn còn chờ được.