Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 330: Nóng nảy



Chương 330: Nóng nảy

Đông! Đông! Đông!

Cửa viện bị gõ vang, không biết ngày sáng sớm này là ai đến quấy rầy hắn. Rõ ràng Lý Quân Thiên vừa mới đến nơi này, không thân cũng chẳng quen với ai cả, sao lại có người tìm đến hắn cơ chứ.

Lý Quân Thiên đánh ra mấy sợi lực lượng mộng ảo, đắp nặn mấy thị nữ quét dọn trong sân, tỉa hoa cắt cỏ gì đó. Lại để một người đi mở cửa.

Không nghĩ đến người gõ cửa này đúng là không khách khí, trực tiếp bỏ qua thủ hạ đi vào trong sân nhỏ. Lý Quân Thiên ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt khẽ híp lại.

Hắn đã không muốn tiếp xúc với người tu hành ở thời không này rồi, vậy mà có người tìm đến cửa. Hơn nữa còn giống như kẻ đến không thiện.

Người đến có bộ dáng là một thiếu niên tóc ngắn, nhìn qua tươi sáng bừng bừng, nhiệt huyết phồn thịnh giống như người thiếu niên. Nhưng Lý Quân Thiên có thể cảm ứng được khí tức đại đạo trên người đối phương, hiển nhiên đây không phải thiếu niên gì mà là một cường giả cấp độ đại đạo.

Cũng thuộc về cấp độ đại đạo vô hình.

Rất mạnh, cũng không phải quá mạnh. Đặt ở tầng lớp cao thủ của vùng thời không này cũng chỉ thuộc về cấp độ thấp nhất, không thể coi như “cao thủ”.

Người kia đứng ở trong sân, chắp tay về phía cửa sổ, cười tươi xán lạn.

“Ngươi là người mới tới đúng không?”

Lý Quân Thiên khá kinh ngạc, không nghĩ đến lại bị người phát hiện, cũng không biết bại lộ ở điểm nào.

Lý Quân Thiên không có trả lời, thiếu niên này quá mức kiêu ngạo, ăn nói không lộ ra điểm nào không có lễ phép nhưng ngữ khí nơi nơi đều không lễ phép, tự mang một loại cao ngạo, xem thường tất cả người khác.



Loại cao ngạo này để Lý Quân Thiên hơi khó chịu, không phải hắn nhỏ nhen như vậy mà bởi vì tính khí của hắn đang không được tốt cho lắm. Thương thế để hắn cảm thấy khó chịu, lại tiếp xúc với loại cao ngạo kia liền để Lý Quân Thiên dấy lên một chút lửa giận trong lòng.

Đặt xuống chén trà hoa lê giống như vang lên một tiếng v·a c·hạm cực nhỏ.

Lạch cạch!

Sóng âm nhỏ bé hóa thành lợi nhận xuyên thẳng qua không gian chém về phía thiếu niên. Lợi nhận giống như chém vào trên mặt hồ nước, khẽ rung động một cái giống như mặt hồ bị gió thổi qua, rung động không ngừng.

Thiếu niên kém chút b·ị c·hém thành hai nửa, tuy sẽ không c·hết nhưng nếu tạo thành tổn thương cũng đủ khiến cho thiếu niên nếm mùi đau khổ. Nhưng thiếu niên này hiển nhiên đã có đề phòng.

Nhưng chuyện này không phải đề phòng là có thể tránh thoát, thiếu niên mơ hồ thân hình của mình, lợi nhận nhìn như đã chém qua rồi, không thể tạo thành tổn thương.

Có điều khi thiếu niên xuất hiện trở lại, lợi nhận lập tức tan biến, đổi lại chính là thiếu niên b·ị c·hém trúng không chênh lệch chút nào.

Loại công kích này giống như định luật nhân quả, một khi công kích tất nhiên sẽ trúng, công kích đánh ra đã là hoàn thành, xuất hiện đã là kết thúc, nhận thức được đến thì công kích đã là chuyện trong quá khứ.

Cho nên không thể né tránh được.

Vết thương trên cơ thể rất nhanh liền khôi phục, hình dáng của cường giả cấp độ đại đạo chỉ là đại đạo hiển hóa ra ngoài. Không đúng, đại đạo vô hình chỉ có thể bước vào trạng thái hóa đạo mới có thể trở nên vô hình, còn hình dáng bình thường của hắn chính là trạng thái thân hình này.

Vết thương trên thân thể rất dễ khôi phục, lực lượng đại đại giống như nước rót là ly liền tu bổ trở lại, không có nghiêm trọng gì. Nhưng v·ết t·hương này cũng không phải khôi phục hay là không tồn tại, v·ết t·hương đại đạo ẩn trong vô hình không biểu hiện ra ngoài nhưng không phải biến mất.

Thiếu niên che lại lồng ngực của mình, khuôn mặt không biết bởi vì kìm nén thương thế trở nên đỏ bừng hay là tức giận mà khuôn mặt giống như bị luộc chín.



“Ngươi! Vô lễ!”

Khí tức đại đạo của thiếu niên giống như núi lửa bộc phát, tức giận đến muốn nổ tung. Lực lượng đại đạo lăng nhiên gạt tan mây trắng, đổ ập về phía Lý Quân Thiên. Giống như có một con mãnh hổ vọt lên thiên không, một tiếng gầm thét bắn ra cương phong có thể phá tan vạn vật.

Lý Quân Thiên lần đầu tiên trông thấy loại đại đạo này, tại sao đại đạo lại mang hình dáng của mãnh hổ, khí tức không phải rất thuần túy, giống như trong đại đạo bao hàm rất nhiều góc cạnh, tổng hợp lại với nhau.

Tổng hợp lại rất tự nhiên chứ không phải cưỡng ép gán lại, hài hòa hợp lý. Tổng hợp lại tương đối toàn diện, không phải cực đoan đến cực hạn mà là phối hợp hướng đến hoàn mỹ.

Tất nhiên đại đạo này cũng không tính là mạnh, Lý Quân Thiên rủ xuống mi mắt cũng không nâng lên, ngón tay cong lại khẽ búng ra, lực lượng đại đạo giống như bị niết thành một bông hoa bay ra ngoài.

Bông hoa đánh trúng trán của mãnh hổ, bông hoa lập tức xoắn lại thành một điểm nhỏ, rễ cây mọc ra, cành cây phá đất mà lên, từ trên cành kết ra lá cùng hoa, nở rộ giống như một rừng cây che rợp bầu trời.

Thần thông – Tịnh Độ Hoa Thiên!

Chỉ thấy mãnh hổ giống như một quả bóng xì hơi, uy phong dũng mãnh nhanh chóng gần trơ cả xương. Lực lượng đại đạo bị vặn vẹo hóa cánh hoa rơi đầy trời, mỗi một cánh hoa đều tràn đầy lực lượng cấm kỵ, vừa v·a c·hạm liền có thể kích phát ra hắc lôi hủy diệt tất cả.

Đại đạo quanh quẩn trong sân, không thể chạm đến nhà nhỏ liền bị Lý Quân Thiên dùng thần thông văn vẹo, đẩy ra cánh hoa rơi đầy trời công kích ngược về phía thiếu niên.

Thiếu niên kinh hãi quá độ, bản thân lui lại một bước muốn bỏ chạy ra khỏi tiểu viện. Nhưng tiểu viện giống như hóa thành một phương thế giới tách biệt, hắn muốn rút lui ra ngoài lại không thể thoát ra được. Nhìn như trước mặt lại giống như cách xa thiên sơn vạn thủy, không thể đến gần được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh hoa đập vào trên cơ thể, chọc ra từng cái lỗ thủng trên đại đạo của mình, bị đục thủng mấy trăm nghìn lỗ giống như biến thành cái sàng, bộ dáng thật là thê thảm.

Kể cả thân thể của hắn cũng bị tạc rất nhiều dấu vết, nhìn qua vô cùng thê thảm. Không còn bộ dáng trương dương như lúc ban đầu. Sắc mặt thì lúc đỏ lúc xanh, thậm chí đã đen xám chuyển sang đen, vô cùng âm trầm dọa người.



Lý Quân Thiên lúc này mới điều động một chút lực lượng đại đạo, kéo vào một phương không gian trống rỗng, không có căn nhà nhỏ ngăn cản mà chỉ còn sân nhỏ. Lý Quân Thiên ngồi ở trên ghế cùng bàn gỗ, tự mình rót lấy trà hoa lê, ung dung nhẹ nhàng giống như thanh tuyền róc rách, để lòng người nhẹ nhàng.

Nhưng rơi vào trong mắt thiếu niên chính là một sự khinh thị, hắn chật vật như bị ném lăn ở trong đống rác, đối phương lại ung dung tịnh lệ ngồi uống trà, đối lập sao mà to lớn để hắn lộ ra càng khó coi. Giống như đối phương cố ý bày ra, để cho hắn cảm nhận lấy chênh lệch mà khuất nhục.

Kỳ thật Lý Quân Thiên không có nghĩ nhiều như thế, chỉ là thiếu niên kiêu ngạo quá lớn cho nên mới cảm thấy nhục nhã đến tận cùng. Thiếu niên nghiến răng nghiến lớn quát.

“Ngươi! Khinh người quá đáng!”

Lý Quân Thiên rót xong chén trà, đặt bình trà xuống mới hơi liếc thiếu niên một chút, ngón tay khẽ vân vê thành chén hỏi.

“Chớ nói nhảm, ngươi đến đây có mục đích gì?”

Lý Quân Thiên mới lười nhác vòng vèo tốn thời gian, hắn hỏi thẳng mục đích của thiếu niên. Về phần nguyên nhân gì làm cho hắn bại lộ tung tích trước mặt thiếu niên này, nhưng chuyện này không quan trọng, chẳng cần phải truy nguyên đến cùng. Chỉ cần biết mục đích của đối phương là đủ.

Thiếu niên tất nhiên quật cường không muốn nói, hắn khôi phục lại hình dáng của mình, khoanh tay trước ngực quay đầu sang một bên, không muốn lên tiếng.

Lý Quân Thiên hơi nhíu lại lông mày, không biết đây là giận dỗi, bày tính tình hay là làm mình làm mẩy, ra vẻ kiêu căng. Lý Quân Thiên không biết, cũng không muốn biến.

Hắn lại không cha mẹ của thiếu niên, cần gì nuông chiều tính tình của đối phương. Hắn đưa tay ra, một bàn tay quất xuống. Vùng không gian này giống như bị nắm trong lòng bàn tay của hắn, tùy ý động thủ.

Một cái tát đập xuống, đại đạo của thiếu niên vốn đã rách nát trực tiếp b·ị đ·ánh biến dạng. Bàn tay cũng đập vào trên mặt thiếu niên, trực tiếp đem hắn đập nằm rạp dưới mặt đất.

Khí tức của Lý Quân Thiên cũng biến đổi trong chớp mắt, sắc bén lăng lệ tràn đầy sát ý khóa chặt thiếu niên.

“Không muốn nói, vậy thì c·hết!”

...

ps/: Cầu đề cử!!!