Thiếu niên chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị người ấn vào mặt đất ma sát, đừng nói là thể diện không giữ được, hiện tại tính mạng cũng khó mà giữ nổi.
Cảm nhận được sát ý sắc bén muốn chém mình thành muôn mảnh, thiếu niên cũng không khỏi toát ra một chút sợ hãi chạy dọc sống lưng.
Lý Quân Thiên thật sự nóng nảy trong người, hắn chỉ muốn an ổn dưỡng thương thôi lại có người tìm đến trước cửa. Tìm đến thì cũng thôi đi, lại còn không lễ phép. Không lễ phép cũng không phải không được, mấu chốt là thực lực yếu như vậy còn lại dám không lễ phép.
Đúng là không s·ợ c·hết thật sao?
Đại đạo vô hình bất quá chỉ là trường sinh lại không phải bất tử, không phải không thể g·iết được, lấy tư cách gì ngông cuồng như vậy. Ngông cuồng như vậy tại sao vẫn còn chưa c·hết.
Thiếu niên không biết Lý Quân Thiên đang tự nghĩ chuyện gì, nhưng hắn cảm thấy được sát ý quấn quanh càng lúc càng đậm đặc, giống như muốn đóng bắn hắn lại, bóp tắt sinh cơ của hắn.
Phẫn nộ lấn át sợ hãi, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi giống như muốn cắn nát răng hàm của mình, vẫn cứ quật cường không nhận thua.
Lý Quân Thiên cau mày, đồng tử chậm rãi bóp thành hình kiếm, lực lượng đại đạo tỏa ra thiên địa, từng kiếm từng kiếm lột bỏ che đậy của đối phương, bóc tách phân tích đến bản nguyên nhất của thiếu niên. Vận sự trong mắt của Lý Quân Thiên đều không có bí mật.
Thần thông – Toàn Tri Kiến Giải.
Thiên đạo của vùng thời không này cực kỳ mạnh mẽ, thiên đạo càng mạnh thì lưu giữ giấu vết càng mạnh, thần thông có thể lấy được thông tin thì càng nhiều. Lý Quân Thiên khẽ đọc liền có thể biết được thông tin của thiếu niên.
Vương Thiên phong hào Hổ Thiên Vương, bản thân hoàn thiện Vương Thiên đại đạo, chưởng quản địa vực gọi là thành Vương Thiên bao trùm ba mươi ba vạn dặm, xếp hạng chín mươi tám trong số một trăm mười sáu cường giả đại đạo.
Bởi vì Lý Quân Thiên xuất hiện trong địa bàn quản hạt của hắn lại mua xuống một tòa tiểu viện cho nên mới bị hắn phát hiện. Lý Quân Thiên không biết vì sao hắn mua xuống một tòa tiểu viện liền bị phát hiện, thông tin này giống như liên quan đến thiên đạo của thế giới này, hình thành quy tắc thời không đặc hữu, cho nên muốn thăm dò liền phải đối mặt với Thiên Đao, bại lộ đại đạo của mình ra ngoài.
Lý Quân Thiên đang bị tổn thương cho nên tạm thời không muốn bại lộ bản thân, càng không muốn đối diện với Thiên Đạo trong trạng thái như thế này, cho nên đành phải từ bỏ thăm dò.
Lý Quân Thiên thu hồi thần thông của mình, hắn đã biết được điều mình muốn. Có vể một động tác nhỏ của hắn cũng có thể khiến cho người khác phát hiện, cho nên nếu như hắn đem tiểu tử này g·iết c·hết thì sẽ đến lượt ai phát hiện.
Nếu như g·iết c·hết Vương Thiên liền không có ai đến tìm phiền toái thì chẳng phải một lần vất vả cả đời nhàn nhã hay sao?
Lý Quân Thiên chỉ muốn an tĩnh chữa thương, không nghĩ để người ta quá sớm chú ý đến mình. Nhưng có vẻ như mọi chuyện không theo ý muốn của hắn. Lý Quân Thiên định đ·ánh c·hết Vương Thiên nhưng nghĩ lại.
Hai ngón tay khẽ cong lại chỉ xuống mặt đất, cổ tay khẽ chuyển nhấn xuống một cái, lực lượng đại đạo hóa thành một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống xuyên qua Vương Thiên. Một kiếm xuyên thủng thân thể, kéo theo bản thân hắn đâm sâu vào trong lòng đất.
Lực lượng đại đạo giống như thác đổ không ngừng trút xuống, đóng đinh Vương Thiên vào vị trí cố định, sau đó phong tỏa toàn bộ thời không quanh Vương Thiên, dùng đại đạo áp chế đối phương giống như đóng băng hơn vạn thước lòng đất, hoàn toàn c·ách l·y Vương Thiên với thế gian.
Chẳng cần quan tâm Lý Quân Thiên có b·ị t·hương hay không, hắn hiện tại quá mạnh so với Vương Thiên, sự chênh lệch này so với phàm nhân chênh lệch cùng cường giả chứng đạo còn xa hơn, thổi một hơi là có thể g·iết c·hết đối phương.
Sở dĩ thử trấn áp Vương Thiên là hắn muốn thử xem có thể dẫn đến động tĩnh như thế nào. Không có động tĩnh là tốt nhất, nếu như chỉ trấn áp cũng có thể khiến cho cường giả nào đó chú ý, vậy thì Lý Quân Thiên cũng không cần phải che giấu nữa, trực tiếp gánh vác thương thế tìm kiếm “bọt khí” quá khứ của mình luôn cho rồi.
Lý Quân Thiên nhàn nhã chờ đợi “phiền phức” tìm tới cửa.
Khí trời như xuân, mặt trời chiếu nghiêng giống như muốn lặn khuất ở phía tây, tia nắng bắn lên một nửa vùng trời đỏ rực, ráng chiều chói mắt đối lập với một mảnh thanh thiên.
Bầu trời bị chia làm hai nửa, loang lổ tự nhiên vô cùng đẹp mắt.
Lý Quân Thiên chờ đợi từ buổi trưa cho đến chạn vạng, mặt trời hoàn toàn dập tắt, mặt trăng xuất hiện đuổi bắt cùng mây mỏng. Ban đêm có gió nhẹ, mát mà không lạnh khẽ vuốt ve làn da cực kỳ dễ chịu.
Lý Quân Thiên nằm trên ghế dựa, ánh mắt khẽ híp lại giống như muốn ngủ gật ở sân nhỏ, chờ đợi cả ngày cũng không thấy ai đến tìm hắn gây phiền toái. Vương Thiên giống như một tiểu nhân vật, biến mất cả ngày cũng chẳng tạo thành gợn sóng gì, một bọt nước cũng không thấy nổi lên.
Nhưng Lý Quân Thiên suy nghĩ một chút, cường giả cấp độ này bế quan mấy chục hay trăm năm cũng chẳng phải điều gì kỳ quái, trấn áp một ngày cơ bản không có động tĩnh gì quá là điều bình thường.
Lại kéo dài mấy năm, thương thế của hắn hoàn toàn không phục lại thì không cần phải cố kỵ gì nữa.
Màn đêm trong trẻo, từng ngôi sao chậm rãi thắp lên, óng ảnh giống như bị người đính lên màn đen, tô điểm cảnh trời đêm. Theo thời gian càng đổ về đêm, ánh sao càng lúc càng sáng, từ từng điểm nhỏ đã hừng hực như đốt cháy màn đêm, sáng rõ có thể tranh đua với mặt trăng.
“Ánh sao quá sáng”.
Lý Quân Thiên lim dim đánh giá, tinh thần của hắn vào lúc này tương đối uể oải, giống như một người rất buồn ngủ hình thành mơ màng nhưng nhận thức của hắn vẫn rất rõ ràng, có thể nói là tinh chuẩn. Chỉ là hắn không muốn cố ý đi tỉnh táo mà càng muốn buông xuôi để đi ngủ.
“Không đúng!”
Lý Quân Thiên mở bừng hai mắt, uể oải trong mắt quét sạch, chớp mắt liền tỉnh táo, ánh mắt thanh minh trong vắt. Kiếm đại đạo trong cơ thể trong tích tắc phóng lên trời, chém tan toàn bộ lực lượng khác biệt trong thiên địa, trực tiếp chọc thủng thời không đem sân nhỏ tách biệt ra khỏi thế gian, vặn vẹo muốn kéo ra Thời Gian Trường Hà.
Không biết hắn bị ảnh hưởng từ lúc nào mà tinh thần trở nên mệt mỏi muốn đi ngủ. Đây là một dấu hiệu cực kỳ đáng nghi ngại khi mà hắn lại bị ảnh hưởng bởi điều gì đó mà không phải ý thức của bản thân.
Lý Quân Thiên dò xét một lần, không có bắt được dấu vết của kẻ tạo thành ảnh hưởng, giống như đây là một chuyện hoàn toàn tự nhiên mà không có ai thúc đẩy. Nhưng Lý Quân Thiên hoàn toàn không tin, nếu như không có dấu vết là người động thủ, vậy thì chỉ có một khả năng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này ánh sao đã sáng như mặt trăng, vô số ngôi sao đều phóng đại gấp mấy lần, cùng tranh đua với ánh trăng. Nhưng ánh trăng thì nhu hòa còn những ánh sao này quá mức mãnh liệt, hừng hực giống như ngọn lửa đang nhảy lên, tỏa ra một cách mãnh liệt.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên chậm rãi biến đổi, đại đạo không còn áp chế ở trong sân nhỏ nữa mà trực tiếp cất cao vạn dặm, trực tiếp mọc lên từ mặt đất đâm vào trong bầu trời đêm, chói lọi giống như một cột sáng lan tỏa ra nghìn vạn dặm, không người không thấy.
Không có người động thủ, chỉ có thể là Thiên Đạo ảnh hưởng. Lý Quân Thiên cho rằng đã dẫn đến Thiên Đạo động thủ, vậy thì hắn không có khả năng có thể che giấu, chỉ có thể hết sức lao ra ngoài mới có thể tránh thoát.
Đương nhiên vẫn có một khả năng rất nhỏ là có một vị cường giả nào đó mạnh hơn hắn đang ẩn náu đi, âm thầm ảnh hưởng đến hắn để làm ra kế hoạch nào đó, cho nên Lý Quân Thiên vẫn giữ lại lực lượng để đề phòng trường hợp bất ngờ.
Lý Quân Thiên vừa bộc phát khí tức của mình liền cảm nhận được mấy trăm ánh mắt vượt qua không gian dò xét đến, không thiếu khí tức mạnh mẽ cùng bí ẩn có thể sánh vai cùng hắn.
Những người này cũng chỉ quan sát chứ không thấy có dấu hiệu động thủ, Lý Quân Thiên thấy vậy cũng không vội vàng đi cảnh cáo, để bọn hắn tùy ý thăm dò cũng không tạo nên ảnh hưởng gì, hắn tập trung muốn tiến lên đối mặt Thiên Đạo.
Nhưng vào lúc này, tiếng nước chảy cuồn cuộn từ Thời Gian Trường Hà đột nhiên biến mất. Đừng nói là kéo ra Thời Gian Trường Hà, mặc cho lực lượng của hắn cố gắng vặn vẹo thời không cũng không thể để Thời Gian Trường Hà xuất hiện, tiếng nước chảy cũng hoàn toàn không thấy tung tích.
Thiên Đạo can thiệp, vùng thời không này vững chắc quá mức tưởng tượng, Lý Quân Thiên hoàn toàn không thể nhảy ra ngoài. Nhưng Lý Quân Thiên cũng không kinh hoảng, bởi vì chiều không gian bị hắn ảnh hưởng, hắn đã có thể trông thấy hình dáng của Thiên Đạo tập hợp từ vô số quy tắc cùng đại đạo hiển hóa ra ở chiều không gian cực cao này.
Không nghĩ đến vừa đối mặt trong nháy mắt, Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo giống như rơi vào trong hầm băng. Hơn nữa tốc độ rơi còn không ngừng tăng lên, tựa như bị người ném từ mấy vạn dặm không trung xuống mặt đất.
Tinh thần của hắn hoảng hốt trong chớp mắt, ý niệm hóa thành kiếm từ trong chân linh phát xạ ra ngoài, hóa thành vô vàn kiếm hoa quét ngang tinh thần cùng đại đạo. Tầm mắt của Lý Quân Thiên biến đổi, trong chớp mắt tựa như lật qua một trang sách, dịch chuyển đến một vùng thời không khác biệt.
Không biết từ bao giờ hắn đã đứng ở trên không trung, xung quanh là tinh không vạn lý, trời đêm trong trẻo, không có sơn hà thổ địa hay biển cả bao la, chỉ có không gian trống rỗng cùng vô số ngôi sao.
Mà mỗi một ngôi sao, đều là một đầu nguồn của đại đạo.
Vô số ngôi sao, chính là vô số đại đạo, cũng là vô số cường giả cấp độ đại đạo.
Mỗi ngôi sao nhìn như cách nhau thật gần thực tế xa nghìn vạn dặm, đưa mắt chỉ có thể thấy được một điểm sáng, chói mắt nhưng không khó chịu, bởi vì quá xa không thể ảnh hưởng quá lớn.
Lý Quân Thiên không biết vì sao bản thân lại đưa thân nơi này, đồng thời cũng trở thành một nguồn sáng. Lại đưa mắt nhìn quanh một lượt, muốn xem đại đạo của Vương Thiên ở nơi nào.
Nhưng hắn không tìm thấy đại đạo của Vương Thiên, trái lại có hai luồng đại đạo khá quen đang chậm rãi bay lên, từ đại lục bay đến bầu trời, chậm rãi ngưng tụ thành tinh điểm.