Thiên địa đại thế cuồn cuộn, giống như đưa thân vào biển, lực lượng nặng nề đè ép muốn làm người chìm xuống. Mà loại lực lượng này, càng tiến lên trước, cường độ lại càng mạnh, cũng không phải vĩnh viễn không đổi.
Đi về phía trước trăm bước, bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh trông thấy một bóng người xoay lưng về phía bọn họ, áo vải mộc mạc không che được thân hình cao lớn. Tóc ngang vai xõa về sau, trông có chút cuồng dã.
Đứng trong đại thế, người này không tỏa ra chút khí thế nào, hoặc nói đúng hơn toàn bộ đại thế liền là khí thế của chính hắn, mênh mông cuồn cuộn như thác đổ, trầm trọng dày đặc như núi cao.
Cả bốn người kinh ngạc không thôi, tuy rằng trước lúc đến đã có lờ mờ đoán định nhưng trực tiếp trông thấy cùng cảm nhận thì độ xung kích cũng không nhẹ, trực tiếp làm người trấn kinh.
Cả bốn người, cũng không đắm chìm trong kinh nghi, nhanh chóng lấy lại tinh thần, khách khí chào hỏi.
“Tham kiến tiền bối.”
Trương Vô Cực xoay người, hắn khoanh tay trước ngực, áo vải cộc tay lộ ra đôi cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy lực lượng, nhìn về phía bốn người. Nếu không có đại thế cuồn cuộn ép xuống vậy thì ngoại trừ cơ bắp ra thì trông lão chẳng khác nào một trung niên bình thường, tuổi tác chừng năm mươi, tóc chỉ hơi ngả màu, cũng chưa bạc.
Trên thân Trương Vô Cực cũng không hiện ý cảnh, cũng không có chân ý vờn quanh, chỉ có đại thế cuồn cuộn, đưa thân trong đại thế, hòa cùng đại thế, giơ tay nhấc chân đều làm cho đại thế biến động.
Đôi mắt như ưng của lão nhìn đến bốn cao thủ tuyệt đỉnh liền để cho bốn người cảm nhận được đại thế cuồn cuộn tụ tập đến, áp lực gia tăng hai phần, loại nặng nề này ít cũng có nghìn cân đè ép, không khỏi khiến cho các cao thủ tuyệt đỉnh cũng phải vận lên nội lực, chống đỡ một chút.
Trương Vô Cực lên tiếng, âm vang tràn đầy lực lượng, đồng thời tay chỉ về bàn ghế ở phía bên phải.
“Các vị khách khí, mời ngồi.”
Bốn người nhìn nhau, chỉ cảm thấy thiên địa đại thế cuồn cuộn giao động, giống như không phải nhằm vào bọn hắn mà là lăn lộn qua lại theo từng cái nhấc tay của Trương Vô Cực. Lại nhìn đám đệ tử run rẩy cách mấy chục bước, áp lực không bằng bọn hắn nhưng những người này cũng không gánh nổi, không thể đến gần.
Bàn ghế đá đặt trên một cái sân đá dài rộng chừng năm mươi mét, lát gạch đá vuông vức mang màu trắng xám, bàn ghế đá nằm ở cuối sân, gần sát với vách núi, chỗ ngồi liền có chín vị, xếp ngang trước bàn đá.
Nhìn đến xếp đặt, bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh lại nhìn về phía sau, liền sát bọn họ là phó môn chủ Long Vũ Môn – Lê Thanh cùng với Trần Nguyên Hóa. Hai người này đều là không tầm thường, gánh vác áp lực nghìn cân nhưng cũng không lộ ra chật vật, nội lực cuồn cuộn cho thấy hơi khó chịu một chút mà thôi.
Về phần những võ giả từ nhất lưu đổ xuống, đều cách bốn cao thủ tuyệt đỉnh từ mười mét trở lên, thậm chí là càng xa, lẻ tẻ không đồng nhất. Mỗi người đều tương đối gắng sức chống đỡ tránh cho cơ thể bị ép nằm xuống mặt đất.
Bốn người cũng không có một đường che chở các đệ tử, dù sao đây đúng là cơ duyên không giả, cho bọn hắn có cơ hội một phen, nên ý cảnh che chở rất mỏng, từ lâu đã mất đi hiệu lực rồi.
Sáu người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, tiến lên sân nhỏ.
Lập tức, một cỗ áp lực càng cường đại đổ ập xuống, so với trước còn mãnh liệt gấp mấy lần, giống như đột ngột bị nhấn xuống tận đáy biển, nặng nề vô tận. Ý cảnh của các cao thủ tuyệt đỉnh lóe lên, không còn tận lực khống chế, lập tức bộc phát mãnh liệt, muốn đối chọi với đại thế.
Hoa lan tử u nhấp nháy, nở rộ quanh thân Tử u Tiên Nữ, nàng đứng ở trung tâm, cánh hoa mở ra bốn phía, nội lực tràn ra, vậy mà để cho đóa hoa có chút ngưng tụ, hiển nhiên nàng thi triển tuyệt học, thủ hộ bản thân.
Hắc Bạch Song Kiếm đồng dạng, chân ý quấn lại hóa thành một thanh cự kiếm chỉ thẳng lên trời, trên kiếm hắc bạch phân minh không ngừng đảo lượn tựa như hai dòng sông chảy mãi không ngừng, lại không có hòa quyện vào nhau.
Mà luồng Hắc Bạch Kiếm Ý này vô cùng cao minh, vậy mà có thể một hơi chọc thủng ra thiên địa đại thế, tạo ra một cái lỗ hổng, trong chớp mắt liền thoát khỏi trấn áp của đại thể. Nhưng theo hai người đồng loạt tiến lên, đại thế dần dần trấn áp xuống, cự kiếm chỉ vẻn vẹn có thể cất cao hơn mười mét, bảo hộ lấy hai người.
Thanh Lương Cư Sĩ đồng dạng đi phía trước, phía sau có hoàng kim sách mở rộng, như thật như ảo tỏa ra kim quang cùng kim tự đảo lượn xung quanh, thủ hộ lấy bản thân, cũng không cảm thấy bao nhiêu khó khăn, trái lại vô cùng thong dong.
Đông!
Lê Thanh bước lên một bước, đại thế trấn áp xuống khiến cho hắn phải toàn lực gánh vác. Một chân dẫm ra một cái hố lớn, giống như gánh lên một ngọn núi làm nền đá nứt ra một đám mạng nhện trải rộng ba bốn mét, nửa chiếc giày cũng lún sâu vào bên trong hố.
Một bước một hố, mỗi hố một sâu, cho đến khi cách chỗ ngồi mười bước, Lê Thanh đã đổ mồ hôi như mưa, trọn vẹn chôn chân sâu đến gần đầu gối. Ý cảnh trên người của hắn toàn bộ rút đi, không phải là hắn muốn rút đi mà thật sự không thể duy trì được nữa, chuẩn bị tung chiêu.
Nhưng khoảng cách này đủ gần nghe đến những cao thủ tuyệt đỉnh trò chuyện, hắn cũng không có hành động vội vàng mà là tích xúc lực lượng, nhắm thẳng thời cơ.
Mấy người kia cũng không lưu ý Lê Thanh quá nhiều, mỗi người đều tỏa ra ý cảnh của mình, chống đối lại thiên địa đại thế, lấy nội lực tan rã lực lượng chèn ép lên bản thân, cho nên ngồi đến vẫn rất thong dong.
Bên cạnh bàn đá là một gốc cây lớn chừng ba người ôm không hết, tán cây xum xuê, giữa mùa đông mà lá vẫn tươi tốt. Gốc cây này vẫn giống như là mọc lên từ dưới vực thẳm, ăn gió uống mây, uốn lượn tạo nên mấy phần phong cảnh hùng vĩ.
Trương Vô Cực ngồi dưới gốc cây lớn, hai tay đặt lên chân khoanh tròn.
“Các vị đến đây đều có sở cầu mà, nói đi.”
Trái lại với sự khiêm nhường thường thấy, Thanh Lương Cư Sĩ vậy mà vội vàng hơn tất cả mọi người, gần như lên tiếng ngay lập tức, đoạt tiên cơ với tất cả mọi người.
“Tiền bối tại thượng, ta có một thỉnh cầu.”
Tất cả đồng loạt nhìn sang, bao gồm cả Trương Vô Cực, chăm chú xem Thanh Lương Cư Sĩ định nói cái gì. Thanh Lương Cư Sĩ cũng không ngồi mà chắp tay, bái sâu một cái, lưng gần như song song với mặt đất.
“Ta không cầu trường sinh pháp, chỉ xin tiền bối chủ trì công đạo. Ba mươi hai năm trước, Kiếm Ma hoành hành ngang ngược, lục đại môn phái vì muốn duy trì thái bình của đại lục liên kết xây dựng Đãng Ma Minh, hợp lực đánh lui Kiếm Ma nhưng không thể tru diệt. Gần đây Kiếm Ma giống như xuất thế trở lại, muốn một lần nữa họa loạn giang hồ. Trong vòng một năm, tại Văn Lạc Châu hắn tổng cộng diệt môn bảy nhà, g·iết c·hết trên dưới ba nghìn người, tội ác tày trời. Lần này đến đây, ta mong rằng tiền bối có thể xuất thủ, tru sát Kiếm Ma, trả lại cho võ lâm một mảnh thái bình.”
Lời nói của Thanh Lương Cư Sĩ, từ hùng hồn cho đến day dứt, từ rõ ràng cho đến đau khổ, diễn cảm mười phần, khiến cho hắn lập tức đứng ở bên phía chính diện mà chỉ trích Kiếm Ma, đem tội trạng chỉ rõ ràng, làm cho lòng người căm phẫn.
Thanh Lương Cư Sĩ cũng không nhấc lên tư thù, thuần túy chính là vì suy nghĩ cho võ lâm, cho dù không được trường sinh cũng cầu mong tiền bối xuất thủ tru sát Kiếm Ma, để cho võ lâm được yên bình. Nghe một lượt vừa đến vừa đi liền cảm thấy Thanh Lương Cư Sĩ cao thượng cùng hi sinh, hết hảy vì võ lâm, hết thảy vì thiên hạ.
Trương Vô Cực nhìn kỹ càng Thanh Lương Cư Sĩ, ánh mắt lấp lóe, khóe miệng ẩn ẩn có ý cười. Nhớ năm đó, thanh danh của lão cũng tốt xấu khác biệt, cũng bị gọi là đại ma đầu mà thảo phạt, đối với danh xưng này cũng chẳng có gì bài xích. Cho nên đối với một đống đại lý, đạo đức mà Thanh Lương Cư Sĩ đưa ra, Trương Vô Cực không có coi trọng, thậm chí không coi ra gì.
Người trong võ lâm luôn luôn ưa thích đem đạo đức đứng ở phía bên mình, chỉ trích đối phương, chiếm lấy đại lý cùng đạo đức, từ đó có xuất thủ cũng không làm xấu thanh danh của mình.
Thanh danh, nhiều khi rất trọng yếu. Không phải ai cũng mạnh mẽ đến mức không nhìn thanh danh như Kiếm Ma.
Nếu là lúc bình thường, Trương Vô Cực sẽ chẳng thèm nhìn thêm Thanh Lương Cư Sĩ. Loại người dùng đạo đức ép người, tự cho mình là đúng như thế này, nếu dám đối đầu hắn liền sẽ bị hắn đ·ánh c·hết. Dù sao miệng lưỡi giỏi hơn nữa, bị đ·ánh c·hết liền hết, chẳng đáng là gì.
Nhưng tình cảnh lúc này không giống, Trương Vô Cực vừa vặn cũng cần phải tìm Kiếm Ma tính toán mấy chuyện liên quan. Thanh Lương Cư Sĩ vừa vặn đem đến cho hắn một cái lý do, hơn nữa còn có thể một lần nữa đổ thừa rất nhiều chuyện lên cho Kiếm Ma.
Thanh Lương Cư Sĩ muốn dùng lão làm thương đâm Kiếm Ma, lão ta sao không thuận thế cố ý giả làm thương cơ chứ.
Có điều mục tiêu là nhất trí, nhưng cũng không thể để tiểu bối chiếm tiện nghi được, thanh thương này không phải dễ dàng đạt được như vậy. Trương Vô Cực tỏ vẻ trầm ngâm nói.
“Kiếm Ma? Ta cũng có nghe qua một chút chuyện của người này, thật sự hành sử phóng túng, thị sát thành tính. Có điều đây là võ lâm t·ranh c·hấp với nhau, người trong dĩ vãng như ta không tiện xuất thủ chứ?”