Cực Đạo Sơn xanh thẳm mênh mông, Đạo Đỉnh Phong cao ba nghìn mét, giống như lợi kiếm đâm thẳng vào trời xanh.
“Đạo Đỉnh Phong, rất lâu không có đi lên.”
Lý Quân Thiên đi đến dưới chân Cực Đạo Sơn, từ xa liền có thể trông thấy cửa sắt đen tuyền của Nguyên Cực Tông đóng chặt, không một bóng người. Lại nhìn nhìn một chút, thiên địa đại thế ở nơi này vặn vẹo chia cắt ra làm mấy phần, lại cùng ý cảnh đan dệt vào nhau, bao phủ một vùng rộng lớn đến mấy dặm, kéo dài từ sơn môn đến nửa ngọn núi cao.
Ý cảnh không có xung đột, trái lại còn cộng minh với nhau, hình thành một vòng phong bế riêng biệt, gần như ngăn cách tự nhiên, không dễ xuất nhập. Liếc liếc nhìn, Lý Quân Thiên liền nhìn ra huyền diệu bên trong. Cái thủ đoạn này cũng có phần cao minh nhưng là một phương pháp vận dụng ý cảnh mà thôi, không phải lực lượng huyền diệu chưa biết, cho nên rất dễ dàng liền khám phá ra được.
“Nguyên Cực Tông đã hành động.”
Vũ Nhu đi phía sau, ánh mắt của nàng mờ mịt, nàng chỉ có thể trông thấy sơn môn đóng chặt, cũng không thấy người, cho nên không rõ chuyện gì xảy ra. Nàng nhìn về bóng lưng phía trước, tràn đầy sùng kính tự nhủ.
“Chủ nhân thật lợi hại.”
Thi triển khinh công nhẹ nhàng hạ xuống trên cổng sắt, Lý Quân Thiên đứng trên nóc sơn môn, nhìn vào bên trong, dễ dàng liền xuyên thấu ảo cảnh, thấy rõ ràng bố cục bên trong. Về phần Vũ Nhu, nàng chỉ có thể trông thấy một loại khung cảnh mờ ảo, giống như có sương sớm che phủ, lại giống như tất cả cảnh vật bị che nhòe đi, không thể nhìn rõ.
“Bảy cao thủ tuyệt đỉnh vận chuyển? Không đúng, chỉ có sáu người làm trụ cột, người kia chỉ có hòa hợp vào đại thế, cũng không phải là vận chuyển chủ lực.”
Lý Quân Thiên quan sát hết thảy, cảnh tượng cũng biến chuyển liên hồi. Nhìn thấy con đường đi đến Đạo Đỉnh Phong, trên đoạn đường này thế mà trèo lên mấy người, thực lực mấy người này cực kỳ nổi bật, hiển nhiên không phải vô tình dể lọt.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền nói.
“Thu liễm một chút, đi xem xem Nguyên Cực Tông các ngươi đang làm chuyện gì.”
Nói xong liền đi vào trong ảo cảnh. Ảo cảnh là cố định, lừa gạt cảm tri của tất cả mọi người. Lý Quân Thiên không có chống cự liền rất tùy ý lâm vào trong ảo cảnh này, nhưng lấy nhãn lực của hắn có thể khám phá đại thế cuồn cuộn, cho nên rất dễ dàng nhận ra lỗ hổng bên trong.
Ảo cảnh, giống như một bóng hình mờ nhạt phủ lên cảnh vật chân thật, chỉ cần Lý Quân Thiên nguyện ý liền có thể dùng ý cảnh của bản thân xé rách bóng hình mờ nhạt này. Vũ Nhu không có dễ dàng như vậy, nàng không có năng lực phân rõ hư ảo, cả người đặt vào hoàn cảnh xa lạ, kinh ngạc nói.
“Nơi này không phải Cực Đạo Sơn, phía sau sơn môn không có bậc thang như thế này.”
Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói.
“Dùng ý cảnh đi cảm nhận một chút.”
Vũ Nhu gật đầu, cẩn thận cảm ứng, ý cảnh chống lên giống như cảm nhận được một loại lực lượng bao phủ một cách mỏng manh, giống như ý cảnh có thể chống lên một cái màn nước. Nhưng nàng cũng không nhìn ra hư thực, chỉ là cảm thấy thế giới có chút dị dạng, không phù hợp, không hài hòa.
Dù sao nàng cũng mới đột phá cao thủ tuyệt đỉnh không bao lâu, ý cảnh không mạnh đến mức nào, càng không có chuyện có thể dùng ý cảnh xé rách ảo cảnh.
Hai người vừa bước vào ảo cảnh, liền bị sáu cao thủ tuyệt đỉnh nhận ra, Lâm Đông làm người nắm điểm then chốt nhất, lập tức điều động thiên địa đại thế trấn áp đến, toàn lực hành động.
Đại thế như thác đổ, cuồn cuộn trấn áp, lực tựa ngàn cân có thể khiến cho cao thủ nhất lưu không thể di động, cao thủ tuyệt đỉnh không kịp đề phòng cũng sẽ bị hạn chế trong chớp nhoáng.
Chân khí của Lý Quân Thiên tự động hộ thể, cơ bản là không có chút áp lực nào có thể đánh động lên người hắn, giống như bản thân đứng dưới thác nước nhưng có chiếc ô chống lên, không hề bị ướt chút nào. Vũ Nhu thì đột nhiên b·ị đ·ánh cái lảo đảo, thân thể của nàng không mạnh mẽ cho nên hình dáng hơi trùng xuống, gánh vác lấy áp lực.
Chỉ trong tích tắc này, Lý Vân Hổ giống như từ trong vách đá xông ra, đột ngột xuất hiện bên cạnh hai người, song chưởng đập ra, nhắm thẳng sau ót hai mỹ nhân.
Cho dù nhận ra người đến là Vũ Nhu, Lý Vân Hổ cũng không chần chờ mà ra tay, càng không lưu thủ, một kích đánh ra toàn lực, muốn g·iết c·hết đối phương.
Song chưởng đánh ra, như mãnh hổ bổ nhào đến, hư ảnh cự hổ hiển lên, bao phủ quanh thân Lý Vân Hổ, hung mãnh cuốn đến.
Vũ Nhu giật mình, ý cảnh bùng nổ, một hư ảnh hiển hiện sau lưng nàng, ngũ quan không rõ ràng lại gần như trùng đệp vào trên cơ thể Vũ Nhu. Vũ Nhu nâng tay lên đánh ra một chưởng, hư ảnh người kia theo chưởng của nàng hoạt động cũng dần biến đổi, rút kiếm chém ra.
Chưởng của nàng, phủ lên hư ảnh mũi kiếm, một chưởng đánh ra, lại mang bén nhọn giống như một kiếm đâm tới.
Oanh!!!
Vũ Nhu vừa phải thoát ra đại thế trấn áp, vừa phải vung chưởng phản kích, thực tế đã thua ba phần, lại xét về thực lực không bằng người, hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản. Hai chưởng hợp lại một chỗ, lực lượng cuồn cuộn nổ tung, thân hình Vũ Nhu lắc lư một cái, bay ngược về sau, rút lui hơn mười bước mới có thể đứng vững.
Đại thế lại hạ xuống, đè lên cơ thể nàng, áp lực lần này không có tăng cường nhưng vẫn khiến cho thân hình bất ổn của nàng lảo đảo, vội vàng chống lại. Bên này, một chưởng khác của Lý Vân Hổ hướng đến Lý Quân Thiên, Lý Quân Thiên tùy tiện vung tay lên, chân khí hòa thành kiếm mang bay ra, đánh thẳng vào ngực Lý Vân Hổ.
Gần như đồng thời, Vũ Nhu b·ị đ·ánh lui, Lý Vân Hổ cũng bay ngược ra ngoài, ở trên không trung sắp va vào vách đá lại biến mất không thấy hình dáng, giống như bị hút vào trong vách đá, chỉ còn lại mấy giọt máu tươi rơi xuống mặt đất.
Nhưng trong mắt Lý Quân Thiên, hắn có thể nhìn xuyên cái vách đá này, thấy cảnh tượng phía sau. Lý Vân Hổ giống như một cái bao tải rách, lồng ngực có một v·ết t·hương dài, máu tươi tràn ngập. Hắn bay ngược, đập xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trên mặt mang theo kinh hoảng không thể che giấu.
Lý Quân Thiên không còn quan tâm Lý Vân Hổ, ánh mắt nhìn lên trời, thiên địa đại thế đang biến chuyển, ảo cảnh cũng xoay chuyển, giống như nhanh chóng hội tụ về phía bản thân.
Sáu người kia đang tại di động, hơn nữa là áp sát về bên này, không cần mấy giây sẽ đi đến.
Lý Quân Thiên nhìn về phía Vũ Nhu, nhìn nàng đã thoát khỏi trấn áp của thiên địa đại thế, khí tức hơi bất ổn một chút cũng không có b·ị t·hương, hắn liền gật đầu một cái, trong mắt lại có chút kỳ quái.
“Ý cảnh của nàng...rất kỳ quái.”
Vũ Nhu về đến bên cạnh Lý Quân Thiên, cúi đầu nói.
“Chủ nhân, người đó là phó môn chủ Lý Vân Hổ. Ta cũng không biết hắn làm cách nào đến đi vô tung như vậy.”
Lý Quân Thiên gật đầu, bình tĩnh nói.
“Không vội, chút nữa ngươi sẽ biết.”
Vừa nói xong, một cỗ thiên địa đại thế cuồn cuộn đổ ập xuống, áp lực tăng mạnh gấp mấy lần, Vũ Nhu ngay lập tức hiện ra ý cảnh, toàn lực chống lại cỗ áp lực này. Từ trên bầu trời, ánh mặt trời hừng hực chiếu thẳng xuống, sáng chói vàng rực, giống như cội nguồn của thiên địa đại thế, hóa thành một dòng thác đổ ập xuống, chiếu lên vị trí hai người.
“Kẻ nào to gan đả thương phó tông chủ Nguyên Cực Tông ta?”
Âm thanh của Lâm Đông cuồn cuộn, lại công minh với thiên địa đại thế, làm cho toàn bộ khu vực chân núi đều rung lên, tựa như âm thanh của tự nhiên gầm thét, uy lực mười phần.
Lâm Đông hiện ra ở trên không trung, thân đắm chìm trong thiên địa đại thế, lại mượn thiên địa đại thế mà lơ lửng, thủ đoạn lộ ra có chút cao thâm khó lường.
“Vũ Nhu, ngươi dám phản bội tông môn?”
Lâm Đông nhìn rõ người bên dưới, âm thanh lạnh lùng chất vấn, thiên địa đại thế càng thêm cuồn cuộn, toàn bộ ý cảnh hóa thành một cột sáng, giống như trường thương hạ xuống, nhắm thẳng Vũ Nhu.
Lời nói vừa ra, đã xuất thủ, vừa xuất thủ lại không lưu tình.
Ý cảnh mãnh liệt mang theo đại thế cuồn cuộn gia trì cùng nội lực hóa thành lực lượng khổng lồ đổ ập xuống, sát ý mười phần, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh đối đầu với chiêu thức này đều khó ngăn cản được, sẽ bị một chiêu đánh trọng thương thậm chí là t·ử v·ong.
Vũ Nhu cảm nhận được nguy cơ sinh tử, sắc mặt tái nhợt, toàn bộ gai ốc đều nổi lên, thân thể một mảnh lạnh buốt.
Tránh không thoát, đỡ không được.
Công kích chưa đến, nàng giống như đã nhìn thấy tử kỳ của mình. Nhưng thân làm cao thủ tuyệt đỉnh, tâm tính cũng không thể kém. Cho dù có c·hết nàng cũng không cho phép bản thân đứng im chịu trận.
Cho dù phản kháng là vô ích vẫn phải thể hiện ra lực lượng của mình mà c·hết đi chứ không phải nằm im chịu trận.
Ý cản của nàng bừng lên, hóa thành một cái hư ảnh, hư ảnh quay lưng về phía Vũ Nhu, giống như đứng trong hào quang mặt trời, vì nàng che chắn ánh nắng. Tóc của hắn từ đen tuyền lúc này trở nên bạc trắng, tung bay trong gió, hắc y đen tuyền hơi phấp phới.
Bóng người phất kiếm, vung kiếm chém lên trời, trường kiếm đen tuyền, hấp thụ toàn bộ ánh sáng trong thế giới, đem màu đen bao phủ lên tất cả, hóa thành một vầng bán nguyệt đen truyền, chém về đại nhật giữa không trung.
Lý Quân Thiên nhìn một màn này, ánh mắt hơi híp, khuôn mặt có chút đặc sắc. Hắn âm thầm vận chuyển chân khí, trong lúc mở hồ liền có thể lẫn lộn bên cạnh vầng bán nguyệt, ẩn núp ra tay. Đồng dạng, trong lòng có chút đậu đen rau muống.
“Nữ nhân này...ý cảnh của nàng thế nào lại là ta?”
...
p/s: Hôm nay bận việc, lên chương hơi muộn nhưng sẽ không thiếu. Cầu hoa tươi tháng mới!