Hắc Nguyệt cùng Kim Thương v·a c·hạm vào nhau, nổ tung giữa không trung, lực lượng cuồn cuộn bị đại thế trói buộc cũng chỉ nhấc lên gió lớn chứ không gây ra bao nhiêu ảnh hưởng.
Có điều một luồng chân khí của Lý Quân Thiên đánh ra phụ trợ cho hắc nguyệt tan rã nhưng chân ý của hắn liền treo giữa không trung, tuy không có chặt đứt đại thế nhưng đã chém ra một cái khe ở chính giữa, giống như giữa dòng thác đột nhiên nhô ra một mỏm đá nhọn, khiến cho dòng thác rẽ đôi giữa không trung, nước đổ về hai phía, hình thành một khu vực không có nước đổ xuống ở dưới chân thác.
Thiên địa đại thế trấn áp cứ như vậy bị hóa giải. Tất nhiên thiên địa đại thế không ngừng cọ rửa xuống, không bao lâu sẽ phá được chân ý của Lý Quân Thiên, nhưng vẫn phải tốn một chút thời gian.
Vừa vặn loại thủ đoạn này, cũng khiến cho việc Lý Quân Thiên âm thâm ra tay bại lộ. Lâm Đông đưa mắt nhìn sang, khóa chặt Lý Quân Thiên, điều động đại thế đổ xuống, lực lượng mười phần, chính là toàn bộ khả năng điều động lực lượng của Lâm Đông trong đại trận này.
Một luồng đại thế nặng ba vạn cân, chính là lực lượng của cao thủ tuyệt đỉnh cực hạn, ngang ngửa với lực lượng của Kiếm Ma lúc còn chưa đột phá, nếu chỉ tính lực lượng thuần túy.
Lý Quân Thiên vận lên chân khí, truyền vào trong y phục cùng nón che, hình thành một cỗ chân khí hộ thể, dễ dàng liền ngăn cản cỗ áp lực này, đồng thời cảm nhận một chút thủ đoạn của Lâm Đông là như thế nào.
Vừa gặp, liền có thể hiểu rõ ràng.
“Từ bỏ bản thân chân ý, lấy ý cảnh làm dẫn, nhập thiên địa đại thế hòa cùng bản tâm, lấy thiên địa lập ý, lấy đại thế làm cảnh, triệt để dung hợp ý cảnh cùng đại thế. Trong khu vực nhất định thì rất mạnh, rời khỏi khu vực đó thì chỉ có năng lực tương đương võ giả nhất lưu? Thậm chí nhiều người kết hợp có thể dĩ giả loạn chân, chiến lực tăng mạnh.”
Lý Quân Thiên đánh giá một lượt, liền hiểu rõ chuyện này là thế nào. Nhìn cũng giống như một con đường mới mẻ, nhưng lực lượng hoàn toàn không có vượt lên cấp bậc của cao thủ tuyệt đỉnh.
Có thể là một con đường chưa hoàn thiện, hoặc là đám người này mới chuyển tu không bao lâu, chưa có tăng lên rõ rệt.
Lý Quân Thiên còn không có quên nơi này có lão bất tử sống tám trăm năm đâu. Nếu lấy trọn vẹn tám trăm năm luyện hóa thiên địa đại thế, phạm vi tăng trưởng lên nhiều đồng thời lực lượng có thể điều động cũng tăng lên không thiếu. Chắc chắn sẽ là một lực lượng vô cùng khổng lồ.
Vừa nghĩ, ý cảnh của hắn cũng không có ngồi im, Lý Quân Thiên không phải kẻ đứng yên chịu đòn. Ý cảnh của hắn bùng lên, một thanh cự kiếm vọt thẳng trời xanh, lưỡi kiếm đâm thấu trời, đen tuyền như đêm, sắc bén vô song, phá đất xé trời xuất thế.
Chỉ trong chớp mắt, thiên địa đại thế bị chẻ làm đôi, cắt làm hai phần vô cùng bằng phẳng, không thể xâm lấn, không thể bước vào.
Đừng nói là một phần nhỏ thiên địa đại thế, chân chính thiên địa còn bị Kiếm Ma chém lên một kiếm, cho nên Bất Bại Kiếm Ý của hắn, dễ dàng có thể trấn áp hết thảy.
Xét về lực lượng thuần túy có thể mạnh yếu khác biệt, nhưng xét về lập ý, chân ý cùng cảnh sắc, một mình Kiếm Ma có thể đấu với thiên địa, không phải Lâm Đông có thể so sánh, không phải một phần thiên địa đại thế này có thể so sánh.
Lâm Đông bị cỗ kiếm ý này khóa chặt, lông tơ cả người đều dựng đứng, ánh mắt hơi trừng, cảm giác t·ử v·ong vờn quanh để cho một đoạn ký ức của hắn thức tỉnh.
Ba mươi hai năm trước, Đãng Ma Minh không chịu nổi một kích, thành viên tứ tán. Kiếm Ma cầm kiếm đi khắp thiên hạ, vấn kiếm lục đại môn phái. Ngày ấy kiếm ý cuồn cuộn từ xa cuốn đến, ý cảnh bao trùm mười dặm thiên địa sắc bén chống vào tinh thần tất cả mọi người, khiến cho mỗi người trong tông môn đều cảm giác bị kiếm chỉ thẳng vào tim, lạnh lẽo cùng t·ử v·ong song hành...
“Ngươi..ngươi...”
Lâm Đông kinh hãi, lời nói cũng trở nên ấp úng. Lý Quân Thiên khóa chặt Lâm Đông, lạnh lùng nói.
“Ta không thích có người đứng ở trên cao nói chuyện.”
Nói xong, một luồng chân khí phóng ra, hóa thành kiếm mang kéo dài mấy chục mét, chém thẳng vào Lâm Đông. Lâm Đông đã lấy lại được bình tĩnh, từ sợ hãi biến thành e ngại, lại biến thành tức giận, hừ lạnh một tiếng.
Toàn bộ ý cảnh tụ hợp lấy thiên địa đại thế hóa thành một cái chưởng ấn vàng rực, sau đó từ trước mặt của hắn đánh xuống, bắt vào kiếm mang mà Lý Quân Thiên đánh ra, đồng thời lạnh lùng nói.
“Nơi đây không phải là chỗ ngươi có thể kiêu ngạo.”
Xoát!!!
Cự chưởng bị kiếm mang chém thành hai nửa, tách về hai phía, ầm ầm đập vào trên mặt đất. Ảo cảnh vặn vẹo, bầu trời giống như b·ị c·hém ra một cái khe rãnh, các vết nứt đen nhánh đan xen vào nhau. Kiếm mang thế đi không ngừng, chém về Lâm Đông. Lâm Đông vội vàng thi triển chiêu thức phòng ngự, cơ thể bao bọc kim quang, hóa thành kim nhân.
Phanh!!!
Kim quanh tóe ra như hỏa tinh, vương vãi bốn phía. Kiếm mang vỡ tung, đại thế bên dưới nâng đỡ Lâm Đông cũng b·ị c·hém tan ra, tuy không thể phá vỡ phòng ngự của Lâm Đông nhưng cũng khiến hắn rơi từ trên cao xuống, đáp xuống trên mặt đất.
Lâm Đông vội vàng điều động lực lượng, trước khi tiếp đất đã kịp giảm tốc, không b·ị t·hương thế gì. Đồng thời vội vàng tri hô.
“Mau trợ lực cho ta đối phó cường địch.”
Ảo cảnh bị Lý Quân Thiên đánh vặn vẹo, lúc này đáng lý phải củng cố chữa trị, nhưng lấy Lâm Đông cầm đầu, vội vàng điều động lực lượng đối phó Lý Quân Thiên liền không có được gia trì, ảo cảnh lập tức sụp đổ, hóa thành rất nhiều mảnh vỡ tiêu tán.
Vũ Nhu đứng ở một bên chỉ thấy trời đất hơi rung động, sau đó một số “lớp vỏ” nứt vỡ ra thành từng mảnh, cuối cùng lộ ra phong cảnh chân thật, cũng là khung cảnh mà nàng quen thuộc, chính là cảnh vật bình thường của Nguyên Cực Tông.
Lúc này, cảnh vật một mảnh tàn phá, huyết sắc nhuộm lên, không khí đầy một mùi máu tươi tanh nồng.
Vũ Nhu nhíu mày nhìn sang Lâm Đông, đáy mắt ẩn chứa một tia chán ghét.
Đồng thời, sáu võ giả tuyệt đỉnh liền xuất hiện phía sau Lâm Đông, sáu người đồng loạt thể hiện ra ý cảnh câu thông thiên địa đại thế, đem thiên địa đại thế hội tụ cuồn cuộn vào cùng một chỗ.
Lâm Đông, Lý Vân Hổ, Dương Đào, Trịnh Thế Hảo, Bùi Xương Yến, Lâm Chính Sơn, Đinh Thu Thủy.
Toàn bộ võ giả tuyệt đỉnh của Nguyên Cực Tông hội tụ vào cùng một chỗ, thiên địa đại thế cuồn cuộn đổ xuống, hội tụ thành một cỗ lực lượng khổng lồ, gần như vô cùng vô tận.
Lâm Đông dựa thế đi lên không trung, cơ thể của hắn giống như hóa thành thái dương, phát ra ánh sáng vàng kim chói lọi, tay phải vươn lên, giống như nâng đỡ mặt trời, nắm ở trong lòng bàn tay.
Bàn tay hạ xuống, xuất thủ thành quyền đánh về phía Lý Quân Thiên, mang theo lực lượng hừng hực, nóng rực cùng vĩ lực vô thượng giống như có thể đốt cháy tất cả, hủy diệt tất cả.
Bất Bại Kiếm Ý bùng lên, cất cao nửa bầu trời, trực tiếp đâm vào trong mây xanh, Lý Quân Thiên đặt tay lên chuôi kiếm, chân khí hội tụ, nâng tay, rút kiếm.
Không phải chém ngược lên trên, mà là rút kiếm chém thẳng từ trên xuống dưới. Chân khí hóa thành một thanh cự kiếm dài trăm mét, từ trên bầu trời chém xuống. Lưỡi kiếm đen tuyền che đi tất cả quang minh của bầu trời.
Một vàng một đen, chia cắt hai nửa thế giới, lao thẳng vào nhau.
Cự kiếm ngang trời, che khuất toàn bộ ánh sáng, nhấn chìm thế giới, đưa tất cả vào đêm đen không thể thoát ra. Kiếm hóa thành một cơn s·óng t·hần quét đến, nhấn chìm toàn bộ kim quang, lại lấy tốc độ nhanh đến không để người ta kịp phản ứng quét qua bảy người Nguyên Cực Tông, thế đi lại không giảm, hắc ám kéo dài chém thẳng đến vách núi Đạo Đỉnh Phong.
Sóng thần cao trăm mét quét đến, giống như bạo long đâm thẳng vào Đạo Đỉnh Phong.
Uỳnh!!!
Vách đá bị hắc long đâm vào, khuyết thiếu đi mấy chục mét, bị kiếm chém ra một khe rãnh rộng hơn ba mươi mét, kéo dài trăm mét, ăn sâu vào trong vách đá, kiếm ý cuồn cuộn lăn lộn không ngừng, dư âm điên cuồng tàn phá tất cả.
Nửa cái Đạo Đỉnh Phong rung lên, đất đá chấn động xê địch tán loạn.
Cách vết chém không xa, Bá Kim Thương Tiêu Ứng Sinh sắc mặt kinh hãi, tràn đầy không thể tin. Nửa cơ thể của hắn biến mất, tay trái còn nắm vào nửa thanh trường thương cắm trên vách đá, khiến cho hắn treo lơ lửng.
Người còn thương còn, thương gãy người mất.
Cơ thể của Tiêu Ứng Sinh giống như bị phong hóa hàng nghìn năm đột nhiên bạo lộ, chớp mắt liền biến thành bụi mịn, theo gió tiêu tán, bị kiếm khí chém thành hàng triệu hạt bụi, máu tươi cũng b·ị đ·ánh đến bốc hơi.
Cách đó không xa, Triệu Phương Minh đắm chìm trong quang mang mờ nhạt cũng không che lấp được thất thố, nhìn đến Tiêu Ứng Sinh hóa thành cát bụi, trong lòng không khỏi nâng lên một cỗ cảm giác giống như thỏ tử hồ bi. Đứng trước cao thủ thật sự, bọn hắn giống như sâu kiến, chỉ một cái dư âm liền có thể bị bóp c·hết.
Xa xa phía trên, Thiện Kiếm Lão Nhân cùng Bách Hoa Cơ đồng dạng thở hồng hộc, kinh hãi nhìn về vết kiếm tràn ngập dư âm kiếm ý. Vừa rồi nếu như không phải bọn hắn ở đủ xa, vậy thì kết cục chắc chắn không khác gì Bá Kim Thương.
Bọn hắn nhìn đến rõ ràng, Bá Kim Thương bùng nổ toàn bộ thực lực lao đến, lại giống như một con ong nhỏ bay vào cuồng phong, vừa gặp liền bị quất bay, đính vào trên vách núi, hoàn toàn không có lật nên sóng gió gì mà bản thân hắn đã bị trọng thương, trụ không được mấy giây liền hóa thành cát bụi.