Toàn bộ thời không đều chấn động, giống như thế giới bị người đá một cái tạo thành rung chuyển khắp thế gian. Lý Quân Thiên dùng thần thông đẩy kiếm Quy Khư đâm thẳng vào trong hư vô, một kiếm xuyên thủng bọt khí thời không.
Đại đạo cuốn lên đem bọt khí, muốn hòa tan nó vào trong đại đạo của mình. Nói đúng ra thì đầu nguồn đại đạo cũng là một phần đại đạo của Lý Quân Thiên, giống như là mảnh ghép cuối cùng đáng lý phải dung hợp thật dễ dàng, vô cùng nhanh chóng mới đúng.
Nhưng sự thật không phải như vậy, nó giống như một tảng đá lớn rơi vào trong sông, không hòa tan mà phải thông qua thời gian dài dằng dặc đi mài mòn, hòa thành một thể.
Lý Quân Thiên lại đang thiếu nhất là thời gian, Thiên Đạo sẽ không trơ mắt nhìn xem Lý Quân Thiên đảo lộn trật tự. Hắn luyện hóa bọt khí chẳng khác nào rút đi một viên gạch lớn ở nền móng của vùng thời không này, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế giới, Thiên Đạo tất nhiên phải can thiệp.
Chỉ thấy Thiên Đạo mượn nhờ đầu nguồn đại đạo cấu tạo thành tinh hải dẫn dắt ra hóa thân, hàng lâm đến trước mặt Lý Quân Thiên. Thiên Đạo mang ngoại hình của một nữ tử, tóc dài nửa trong suốt nửa ngân bạch giống như mang theo ngân hà cuồn cuộn, nối thẳng tinh hải, vắt ngang thời không. Bồng bềnh không biết mấy nghìn tỉ dặm.
Diện mạo của Thiên Đạo không nổi bật rõ ràng, chỉ có một loại ngũ quan mơ hồ nhưng rất đúng vị trí, có thể coi như dễ nhìn lại không thể nhận thức rõ ràng là dễ nhìn như thế nào.
Hơn nữa nếu như nhìn lâu dài liền sẽ có cảm giác hóa thân của Thiên Đạo hết sức quen thuộc, giống như một người thân quen hoặc là chính bản thân mình trong gương, hết sức kỳ lạ.
Lại quan sát kỹ càng hơn, sẽ cảm thấy diện mạo của Thiên Đạo hết sức xa lạ, như già như trẻ, như nam như nữ, muôn hình vạn trạng, lúc thân quen lúc sơ thuộc khi thì lạ lẫm, kỳ kỳ quái quái.
“Chúng sinh tướng?”
Lý Quân Thiên vừa nhìn đến hóa thân của Thiên Đạo liền giật nảy cả mình, lập tức tiếp nhận được thông tin đây chính là “chúng sinh tướng”. Mà vừa nhìn đến, đủ loại cảm giác thân sơ hiện ra lập tức khiến cho đại đạo của Lý Quân Thiên bất ổn, kém chút không khiến cho căn cơ đại đạo vỡ nát.
Chúng sinh tướng là một trong tứ tướng, ngã tướng, nhân tướng, chúng sinh tướng cùng thọ giả tướng. Trong đó chúng sinh tướng chính là “trong thanh tịnh mà vẫn sinh dị tướng”.
Năm đó Lý Quân Thiên tự mình muốn tìm hiểu chân ngã liền bị thiên địa phản phệ, kém chút bị xóa bỏ thành hư vô. Về sau lĩnh ngộ vô ngã hình thành giả thân, tiếp nhận thân phận của Kiếm Ma, mới có thể tiêu trừ đại bộ phận ảnh hưởng xấu của chấp niệm Kiếm Ma để lại.
Trong đó chân ngã chính là ngã tướng, chỉ có lĩnh ngộ chân ngã cùng với vô ngã, về sau hiểu thấu nhân tướng cùng vô nhân tướng mới có thể chứng được đại đạo, thật sự để tiếp nhận được “đại đạo vô hình” ở dưới đại đạo “chúng sinh bình đẳng” “vạn sự do tâm” đại đạo tùy ta sở dụng.
Vậy còn chúng sinh tướng cùng thọ giả tướng?
Thọ giả tướng chính là khi bỏ qua hư giả thấy được bản chất bên trong, cũng chính là thấy được chân tướng của vạn pháp. Chúng sinh tướng là chúng sinh vạn sự, là quá trình từ nhân chuyển biến đến quả.
Một khi lĩnh ngộ chân tướng của vạn pháp, biết vạn pháp hoạt động, lại tường tỏ nhân cùng quả từ chúng sinh, từ đó tránh thoát vạn pháp cùng nhân quả, chính là “vô tướng” vô chúng sinh, cũng vô thọ giả, không nhiễm nhân quả, không nhận vạn pháp.
Thiên Đạo hiện ra lại sở dụng “chúng sinh tướng” là khởi nguồn nhân quả, cũng hiện ra vạn pháp, cưỡng ép khiến cho Lý Quân Thiên tiếp nhận nhân quả của thiên đạo, đặt Lý Quân Thiên vào vị trí “thọ giả” để cho hắn sinh ra “thọ giả tướng”.
Từ đấy phá vỡ cấp độ “đại đạo” vô tướng của Lý Quân Thiên, không những đánh vỡ lực lượng của hắn, lại trói buộc nhân quả vào vùng thời không này. Nếu như công kích thành công vậy thì Lý Quân Thiên đừng nói là luyện hóa đầu nguồn đại đạo, trái lại đại đạo sẽ trực tiếp buộc chặt vào vùng thời không này, đừng hòng mà chạy thoát ra ngoài.
Ở trong vùng thời không này Thiên Đạo chính là tồn tại chí cao, nếu như không thể thoát ra khỏi vùng thời không này vậy thì chỉ có thể để cho Thiên Đạo tùy ý bài bố.
Tất nhiên không phải vừa đối mặt liền sụp đổ, Lý Quân Thiên vẫn có thể chống đỡ một thời gian ngắn, đồng thời có thể làm ra phản kích. Bởi vì vô tướng vốn có vị cách cao hơn, muốn dùng ô nhiễm đánh rụng đại đạo cũng không phải chuyện đơn giản.
Lý Quân Thiên xoay người, nhất tâm nhị dụng, một bên để đại đạo luyện hóa bọt khí đầu nguồn của mình, một bên đối phó Thiên Đạo. Không thể không nói Thiên Đạo tồn tại trong vô số năm tháng, vận dụng đại đạo vô cùng huyền ảo, chỉ cần một cái hóa thân, vừa xuất hiện liền lung lay căn cơ đại đạo của Lý Quân Thiên.
Đây là công kích, nhưng cũng chưa thể coi như là một loại công kích tử tế. Lý Quân Thiên tiến hành phản kích lại không phải hời hợt như vậy, trực tiếp chém ra một kiếm.
Bởi vì Quy Khư đã đánh ra ngoài, tạm thời còn dây dưa với đầu nguồn đại đạo không thể rút trở về cho nên Lý Quân Thiên chỉ có thể sử dụng một thanh kiếm khác.
Ở trong trường hợp này có một thanh kiếm tương đối thích hợp, một thanh kiếm gánh vác tiểu thần thông rất phù hợp để đối phó với trạng thái “chúng sinh tướng” của Thiên Đạo.
Thần thông – Tam Thiên Đại Thế Giới – Vô Biên Luân Ngục.
Kiếm Xích Mặc từ trong Huyết Ngục Thiên bay ra ngoài, gánh vác lên tiểu thần thông Vô Biên Luân Ngục đánh về phía Thiên Đạo. Tuy chỉ là tiểu thần thông nhưng chỉ là Lý Quân Thiên tùy ý phân chia thôi, thực tế vẫn là thần thông, vẫn có uy lực hết sức mạnh mẽ.
Vô Biên Luân Ngục là thần thông tham khảo một phần lực lượng của Hồng Tụ Linh kết hợp với Huyết Ngục Thiên của Tam Thiên Đại Thế Giới đánh ra ngoài. Chúng sinh tướng có thể để nhân quả từ tâm sinh, từ niệm khởi, bên ngoài là nhân nhưng chỉ cần gặp được, nhìn thấy liền khiến cho bản tâm sinh ra các loại cảm xúc, tiếp đến hình thành nhân quả.
Lo lắng, sợ hãi, yêu, ghét,...các loại cảm xúc đều có thể tự nhiên sinh ra, chính là bị chúng sinh tướng ảnh hưởng. Ảnh hưởng càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ khiến cho tinh thần bất ổn, thậm chí thúc đẩy làm ra việc gì đó, gia tăng nhân quả buộc chặt.
Mà Vô Biên Luân Ngục vừa vặn thích hợp đối phó với nhân quả sinh ra này. Huyết Kiếp không những bén nhạy với những cảm xúc này, lại có thể nhấn chìm tất cả các loại cảm xúc này quy về một mối.
Vô Biên Luân Ngục vừa vặn dọc theo loại cảm xúc này tìm đến, chính là từ “quả” nghịch hành tìm đến “nhân”. Sau đó từ trong “nhân” kéo người vào trong Huyết Ngục, muốn hòa tan đối phương vào trong Huyết Ngục.
Sát ý có thể phá nát ý niệm của đối phương, cho dù loại ý niệm này là “tự mình sinh ra” nhưng không thể phủ nhận là nguồn gốc phải bắt đầu từ khi thấy được “chúng sinh tướng”.
Vô Biên Luân Ngục vừa ra, một vòng biển máu từ cuồn cuộn ở trong hư không chảy đến, nhấn thẳng qua hóa thân của Thiên Đạo. Bên trong biển máu lại giống như sinh ra vô số hình ảnh, chúng sinh chìm trong biển máu, mỗi người mỗi vẻ, nhưng cuối cùng đều bị sát khí xoắn nát, hóa thành một phần của huyết hải.
Hình dáng của Thiên Đạo lại không bị Huyết Ngục ảnh hưởng, chỉ là “chúng sinh tướng” bị gột rửa lột sạch thành các loại hình bóng, sau đó không ngừng bị ma diệt, cuối cùng chỉ còn sót lại hóa thân nguyên bản nhất, có thể chỉ còn lại một hình dáng nữ tử nhưng nhìn không được rõ ràng, hiển nhiên chính là “vô tướng” “vạn pháp không nhiễm thân”.
Thiên Đạo vươn tay đánh ra một chưởng, thiên đạo quy tắc hóa thành thần lôi đánh về phía Lý Quân Thiên. Thần lôi nửa xanh nửa tím, lại mang theo một loại khí tức cứng nhắc như sắt thép, cuối cùng hướng đến hủy diệt đối phương.
“Chân lý đại đạo cùng t·ử v·ong đại đạo?”
Lý Quân Thiên nhướng mày nhưng cũng không kinh ngạc, hắn đã cảm thấy Thiên Đạo này không đơn giản, mặc dù không thấy cảm giác nó có linh trí rõ ràng như Thế Giới Cửu Châu, toàn bộ hành động đều bó buộc ở trong quy tắc.
Chân lý cuối cùng là t·ử v·ong sao?
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, bàn tay hơi thủ lại liền khiến cho Huyết Ngục rút lại, cuối cùng ngưng tụ thành kiếm Xích Mặc trở về trong lòng bàn tay của hắn. Thấy được đại đạo thần lôi đánh đến, Lý Quân Thiên trở tay rút ra kiếm Vĩnh Dạ, chém ra một thức thần thông.
Thần thông – Tam Thiên Đại Thế Giới – Tĩnh Mặc.
Chân lý cùng t·ử v·ong bị bóng đêm bao trùm, thế gian đều đen kịt lại, thần lôi cũng không thể phát ra ánh sáng, dần dần bị ma diệt ở trong bóng tối vô biên.
Mắt thấy thần lôi càng lúc càng ảm đạm, càng lúc càng yếu ớt, Thiên Đạo trở tay lại đánh ra một luồng đại đạo, chỉ thấy thần lôi đang chậm rãi ảm đạm đột nhiên lại chậm rãi sáng lên, sau đó lại chậm rãi ảm đạm, lại chậm rãi sáng lên, luân phiên không ngừng, vô cùng đồng đều.
“Thời gian đại đạo?”
Lý Quân Thiên nhấc lông mày, nhìn tình trạng này thần lôi giống như có thể vượt qua màn đêm mà đánh đến trên người hắn. Thiên Đạo ứng dụng các loại đại đạo đúng là có kinh nghiệp dày dặn, phối hợp thật tinh diệu, hơn nữa mỗi một luồng đại đạo đều được vận dụng chẳng khác thần thông.
Có thể nói là tiêu chuẩn của thần thông, những nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ. Thiên Đạo nắm giữ các loại đại đạo, vận dụng đại đạo giống như bản năng, phát ra toàn bộ uy lực. Lý Quân Thiên thấy thần lôi đã vượt qua một nửa màn đêm, hắn lại trở tay đánh ra một kiếm, tinh hà lóng lánh thắp sáng màn đêm.
Vô số tinh thần lần lượt tô điểm đem đen, mỹ lệ mê người. Nhưng những ngôi sao này hóa thành lưu tinh phóng ra ngoài, nối tiếp thành một dòng ngân hà không ngừng bắn phá thần lôi, muốn làm cho thần lôi vỡ nát.
Thần thông – Tam Thiên Đại Thế Giới – Ngân Hà Vũ.
Thần lôi đã sắp bị hai thức thần thông đánh đứt gãy, Thiên Đạo lại vung tay lên, thần lôi lập tức từ trong bóng đêm cùng tinh hà trực tiếp biến mất, giống như tiêu thất khỏi thế gian.
Nhưng Lý Quân Thiên lại cảm thấy nguy hiểm ập đến, cảm giác nguy cơ trí mạng rợn cả người, tóc gáy đều muốn dựng ngược lên.
Hắn bước ra một bước, bản thân tan biến tại chỗ, giống như muốn vượt qua khoảng cách vô biên, thậm chí nhảy ra thời không này, chỉ trong một nguyên muốn chạy khỏi khu vực mà Thiên Đạo có thể ảnh hưởng đến.
Đầu nguồn của đại đạo đã bị cạy ra, Lý Quân Thiên có thể mang theo nói rời khỏi nơi đây, chỉ giống như vác lên một tòa núi để chạy thôi, không phải chuyện to tát gì.
Nhưng khi Lý Quân Thiên một lần nữa hiện ra, hắn đã trở lại trước mặt thiên đạo, giống như bản thân nhấp nháy tại chỗ, thoáng biến mất lại xuất hiện. Chỉ là khi xuất hiện trở lại, trên ngực của hắn bị đục ra một cái lỗ lớn, xuyên thấu từ trước ra sau, tựa như một cái bánh vòng.