Tử Vong Đại Đạo không phải âm u thầm trầm bí bách mà là một loại cảm giác trống vắng, khô lạnh như bầu trời mùa đông, tịch mịch không có sinh cơ cho nên trống vắng không có bất cứ cảm giác nặng nề gì.
Đông Thiên đang nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, giống như đang hồi ức lại luồng khí tức nào đó mà hắn nhớ rất rõ. Nghe thấy Long Quân lên tiếng hắn mới thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói.
“Không sai, lát nữa ngươi nên tập trung đi cảm ngộ”.
Nói xong Đông Thiên thu hồi ánh mắt, giống như tĩnh tâm yên lặng, không tiếp tục có ý định lên tiếng. Long Quân cũng không hỏi nhiều, lâm vào trong suy nghĩ. Bởi vì tiếng nói của hai người cũng không che giấu, Lý Quân Thiên nghe được rõ ràng, hắn giống như đã hiểu cái gì, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía bầu trời.
Bọn hắn nói cảm ngộ, hắn là tìm kiếm cơ hội luyện hóa “bọt khí” hoặc là có thể nói là bóc ra đầu nguồn dung hợp vào bản thân mình, triệt để chặt đứt gốc gác cùng quá khứ để đạt thành đại đạo vô thủy.
Không biết thời cơ mà bọn hắn nói đến là cái gì, nhưng chắc hẳn có liên quan với việc bọn hắn bị buộc vào đầu nguồn đại đạo treo trên tinh không như thế này. Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu.
Có thể làm ra tất cả động tác thế này chỉ có thể là Thiên Đạo, cũng không biết nó có thủ đoạn gì trợ giúp người ta có được cơ hội bước vào đại đạo vô thủy. Lý Quân Thiên không chờ mong cái gọi là “cơ duyên” này, bởi vì hắn biết làm thế nào để bước vào vô thủy. Hắn đang suy nghĩ có nên luyện hóa đầu nguồn vào lúc này, hay là yên lặng chờ đợi kỳ biến sau này.
Thời gian lại không cho hắn cân nhắc, vào lúc này toàn bộ quá trình xáo trộn đã ngừng lại, giống như đầu nguồn đại đạo đã xếp vào đúng vị trí, hình thành tinh hải đúng ý như Thiên Đạo dự định.
Mà sự sắp xếp này giống như hoàn thiện quy luật nào đó, đại đạo đan dệt tạo thành một loại lực lượng để cho Thiên Đạo sở dụng. Cũng là môi giới để Thiên Đạo hiển hóa ra trước mắt mọi người.
Không phải ai cũng giống như Lý Quân Thiên có thể vận dụng lực lượng đại đạo đến quan sát được Thiên Đạo. Tuy mỗi cường giả đại đạo đều có biện pháp cảm ứng đến Thiên Đạo, nhưng không thể nhìn một cách rõ ràng như Lý Quân Thiên được, mỗi người đều có sở trường riêng, ai lại tốn công sức đi tìm cách nhìn rõ Thiên Đạo.
Nghĩ mà xem, ngày ngày bị Thiên Đạo nhìn chằm chằm chính mình, có phải cực kỳ không thoải mái. Cho dù ở bất cứ nơi nào cũng phải đối mặt với Thiên Đạo, trốn ở đâu cũng vô dụng, trừ khi bỏ chạy khỏi vùng thời không này.
Nhưng Lý Quân Thiên toàn lực vặn vẹo đại đạo muốn kéo ra Thời Gian Trường Hà cũng không làm được, đến cái bọt nước cũng không lật lên nổi, vậy thì càng không cần phải đề cập đến những người khác, chạy khỏi vùng thời không này gần như là chuyện không thể nào.
Lại nói nơi này có cơ duyên để đại đạo tiến thêm một bước, ai có thể lựa chọn rời khỏi nơi này? Chỉ cần không cố ý đi thăm dò Thiên Đạo, đừng tỏ ra quá mức chói mắt để Thiên Đạo chói chặt bản thân là được rồi.
Vào lúc này, có thể coi như thời cơ để tất cả mọi người có thể quan sát đến thiên đạo hiển hóa. Sẽ không b·ị đ·ánh dấu hay nhìn chăm chú, tất nhiên là một cơ hội tham khảo để đại đạo mạnh hơn rồi.
Một cỗ cảm giác kỳ dị bao phủ xuống, lực lượng bao trùm bên trên đại đạo trùm lên tất cả mọi người, khí áp nặng nề để người ta không thở nổi. Trong giây lát này, tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác mình bị một dòng nước lạnh bao phủ, toàn thân ngâm vào trong dòng nước, từng li từng tí cảm ngộ len lỏi vào trong đại đạo của bọn hắn, giống như khí lạnh thấm vào trong thân thể để người cảm ứng được rõ ràng.
Lý Quân Thiên có chút kinh ngạc, lực lượng đại đạo trong cơ thể tràn ra, bảo vệ quanh thân. Hắn không biết đây có thể coi như bị xâm nhiễm hay không, nhưng vẫn thử ngăn cản. Tất nhiên là không có tác dụng gì lắm, đại đạo của hắn gióng như một khối bông, bị nước chậm rãi thấm ướt vào bên trong, cuối cùng thẩm thấu đến trung tâm nhất, cũng chính là chân linh của hắn.
Lý Quân Thiên lấy được vô số cảm ngộ, vô tận huyền diệu trong thiên địa bày ra trước mắt mình để mình nhận biết, thậm chí không cần bản thân chủ động nhận biết thì những huyền diệu này vẫn cứ khắc vào trong đầu mình.
Quá trình cũng rất ôn hòa, không tạo nên sự bài xích quá khích nào, nếu không phải Lý Quân Thiên có ý định ngăn cản mà là chủ động tiếp nhận thì sẽ cảm thấy tốc độ học tập cùng lĩnh ngộ của mình tăng mạnh, giống như đốn ngộ vậy.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, chân linh đông cứng, ý niệm hóa thành kiếm, một bên phong tỏa suy nghĩ của mình. Một người có muôn niệm vạn ý, rất khó khống chế ý nghĩ của mình không phát tán lung tung. Nhưng Lý Quân Thiên đã chém rụng tất cả ý niệm dư thừa, chỉ còn lại một chút ý niệm xuyên suốt thực thi quyết định của mình.
Hoặc là phản kích, hoặc là...
Lý Quân Thiên lựa chọn điều thứ hai.
Đại đạo của Lý Quân Thiên hóa thành kiếm chém vào trong hư không, không phải tỏa ra bên ngoài mà là từ muôn vàn kiếm nhận bắn về một điểm trong vùng thời không này, chỉ thẳng vào đầu nguồn của đại đạo.
Vô số kiếm nhận chém vào đầu nguồn của đại đạo, giống như muốn từ trong hư không đục ra một khe nứt, bóc ra đại đạo của bản thân. Rõ ràng đầu nguồn này không tồn tại ở thời không tầm thường, thậm chí có thể nói là không tồn tại ở thế gian bình thường.
Lý Quân Thiên muốn đục thủng thời không vớt ra “bọt khí” của mình. Mặt khác bởi vì hắn chặt đứt ý niệm dư thừa của mình cũng khiến cho Thiên Đạo chú ý đến, cảm ngộ xâm nhiễm càng phát ra mạnh hơn.
Lý Quân Thiên chặt đứt ý niệm dư thừa, vừa cảm thấy xâm nhiễm tăng mạnh liền làm ra phản kích. Tay trái siết chặt kiếm chém ra thần thông, lực lượng đại đạo bắn ra ngoài.
Thần thông – Táng Đế Liên!
Hoa sen màu sắc sặc sỡ muốn nở rộ phóng ra ngoài, cách Lý Quân Thiên càng xa thì kích thước càng lớn, cánh hoa càng nở rộ có thể phô bày mười hai cánh phân biệt.
Nhưng Táng Đế Liên vừa mới bay ra liền giống như bị ném nhập vào trong biển lớn, vô biên áp lực đổ xuống muốn đem bông hoa vùi dập vỡ nát, bóp vụn trong lòng bàn tay.
Táng Đế Liên xuất hiện sau đó liền biến mất trong hư không, lại không thể lật lên được chút sóng gió nào, giống như đã bị người ném thẳng ra ngoài vùng thời không này, không để cho thần thông tạo thành phá hư.
Lý Quân Thiên cũng không kinh ngạc về kết quả như vậy, hoặc có thể nói là hắn đã sớm đoán ra tình cảnh như thế. Lý Quân Thiên chỉ muốn làm cho đồng tác của Thiên Đạo trì trệ một chút thôi chứ không phải hoàn toàn ngăn cản.
Trong lúc này, kiếm đạo của hắn đã hóa thành kiếm nhận đâm vào trong thời không, chọc thẳng hư vô cuối cùng là chạm vào “bọt khí” mà hắn vẫn đang tìm kiếm.
Cũng thật sự là đầu nguồn của đại đạo. Lý Quân Thiên muốn lấy kiếm Quy Khư đâm vào trong hư vô, bóp nát bọt khí này cùng luyện hóa. Nhưng một kiếm đâm vào, lực cản cực lớn giống như đi ngược dòng lũ, lại có một loại cảm giác lạnh lẽo đến đóng băng tất cả, phá nát tất cả.
Toàn bộ Kiếm Đạo của Lý Quân Thiên nghiêng đổ đến, vậy mà trong lúc nhất thời không thể đâm được đến mục tiêu. Lý Quân Thiên nhíu mày, gánh vác v·ết t·hương có nguy cơ làm cho chân linh sụp đổ, toàn bộ đại đạo đã dồn nén đến cực hạn, đồng thời hóa thành thần thông đánh ra ngoài.