Táng Đế Liên có thể đánh mục tiêu trở thành hư vô, không phải đại đạo hòa tan mà là hiệu quả công kích để đối phương đánh thành hư vô.
Một vùng b·ị đ·ánh thành hư không nhưng Thiên Đạo cũng không có tiêu biến, bản thân hiên ngang đứng giữa hư không, vô cùng chói mắt. Bởi vì cả một vùng đều là hư không, Thiên Đạo tồn tại lộ ra vô cùng chói mắt.
Vùng hư vô cũng không phải có thể quan sát một cách thông thường, không thể coi rằng đây là “tồn tại” dù sao hư vô cũng là “không tồn tại”. Chỉ có thể dùng một vĩ độ thị giác cao hơn để quan sát.
Tất nhiên ở trong trạng thái hóa đạo có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lý Quân Thiên trở tay không biết từ khi nào đã bắt lấy đầu nguồn đại đạo, bàn tay khẽ bóp một cái, niết chặt bọt khí ở trong tay làm cho nó biến dạng.
Hắn cười gằn, lực lượng đại đạo vào lúc này trút xuống, muốn hòa tan đầu nguồn đại đạo. Đồng thời Lý Quân Thiên bước ra một bước, gạt ra hư vô tiếp cận Thiên Đạo.
Kiếm Quy Khư ở trong tay hắn luân chuyển nhiều loại ánh sáng giống như vô số quang hoa nở rộ, sắc sỡ lóa mắt. Vượt qua hư vô đến trước mặt Thiên Đạo, Lý Quân Thiên nâng kiếm chém từ trên cao xuống dưới.
Thần thông – Tam Thiên Đại Thế Giới – Ý Nộ Sát.
Kiếm Quy Khư phát ra ngân quang lóng lánh giống như sét đánh bổ thẳng tắp xuống dưới, lưỡi kiếm chém thẳng vào đỉnh đầu của Thiên Đạo.
Ý Nộ Sát kết hợp lực lượng của Tự Tại Thiên cùng Huyết Ngục Thiên, dùng cực hạn của ý niệm xâm nhiễm Thiên Đạo, khiến cho Thiên Đạo bị ảnh hưởng quy tắc tự mình mâu thuẫn, cuối cùng tự mình sụp đổ.
Một kiếm chém xuống, Thiên Đạo trực tiếp b·ị c·hém bay ra ngoài, mặc dù ở trong hư không này, không gian là vô nghĩa, chỉ có thời gian mới xuyên qua hư vô hỗ trợ người khác tồn tại.
Cho nên Thiên Đạo b·ị c·hém bay, khoảng cách giống như cũng không có thay đổi, vô cùng kỳ dị. Bởi vì không tồn tại cái gọi là khoảng cách, đánh bay ngược cũng không thấy bay ra xa, giống như bay ở nguyên chỗ.
Nhưng không có nghĩa là một kiếm này vô tác dụng, Lý Quân Thiên đã nhìn thấy Thiên Đạo có nhiều hơn một đường chỉ đỏ chẻ dọc cơ thể, hiển nhiên chính là dấu vết của một kiếm kia.
Lý Quân Thiên lại không phải chỉ đánh ra một kiếm, thần thông chỉ có một thức nhưng Lý Quân Thiên có thể không ngừng phát ra, từng kiếm chồng chất đánh vào trên người Thiên Đạo.
Vô số đạo ý thức thông qua thần thông đánh vào trên thiên đạo, giống như một hải dương thông tin hóa thành sóng thân xông đến, muốn làm cho Thiên Đạo bị ngưng trệ, quy tắc không thể vận chuyển thông thuận mà trở nên tắc nghẹn, không thể làm ra phản kích hay là t·ấn c·ông.
Chỉ có thể trơ mắt chịu đòn, Ý Nộ Sát không đủ khả năng làm cho hóa thân thiên đạo trực tiếp sụp đổ, nhưng cũng tạo thành tác dụng làm cho quy tắc tắc nghẽn cùng hỗn loạn cho nên mới rơi vào trạng thái cứng đờ như vậy.
Lý Quân Thiên không ngừng công kích thiên đạo, liên tục chém ra mấy trăm kiếm giống như không biết mệt mỏi, cũng không tiêu hao gì, thần thông để lại dấu vết trên người hóa thân dần dần đem hóa thân nhuộm đỏ. Cuối cùng giống như...muốn bị nổ tung.
Tất nhiên không thể nào nổ tung, chỉ là Thiên Đạo giống như hoàn toàn bị phong ấn lại, không còn năng lực phản kháng.
Không biết Lý Quân Thiên đánh quá ác hay là Thiên Đạo làm ra động tác gì, hai người rời khỏi vùng hư vô này quay trở về thời không thông thường. Mà hóa thân của Thiên Đạo trực tiếp vỡ nát, không có tạo ra bất cứ chấn động nào.
Sau đó cỗ lực lượng bị vặn xoắn kia lại một lần nữa nổi lên, thông qua vô số đại đạo đan dệt từ tinh hải kia lại một lần nữa để Thiên Đạo hiện ra ngoài.
Lần này là ở trong trạng thái đại đạo vô tướng, không phải chúng sinh tướng, nhưng giống như đã thoát khỏi sự trì trệ mà Lý Quân Thiên đánh ra. Đồng thời, công kích cũng đánh ra ngoài.
Nhưng Lý Quân Thiên nhìn công kích đánh tới cũng không chuẩn bị phòng thủ hay phản kích. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, giống như đang cười, giống như vui vẻ lại pha lẫn điên cuồng.
Nụ cười của hắn càng lúc càng lớn, trương dương phóng khoáng đến cuối cùng có chút khinh cuồng, giống như toàn bộ trói buộc trên người của hắn bị gỡ bỏ xuống, tùy ý cho hắn phóng túng mà không lo lắng bất cứ điều gì.
Thiên địa vào lúc này giống như rơi xuống nghìn trượng, Lý Quân Thiên rơi vào trạng thái trống rỗng, không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng, thậm chí không bị bất cứ điều gì có thể tác động đến, không thể bị nhận thức, không biết, không nhớ, không thấy, không hiểu.
Giống như “hư vô” lại là tồn tại, giống như nhảy khỏi cái vòng “tồn tại” siêu thoát khỏi thời không, duy thế độc lập ở bên ngoài “sự tồn tại”.
Đại đạo vô thủy.
Siêu thoát thời không.
Đại đạo đang thăng hoa đến cấp độ vô thủy, đột nhiên lại đại đạo nhảy lên ngừng lại, toàn bộ thế gian vào lúc này lâm vào tịch mịch, yên lặng không có bất cứ rung động nào.
Sau đó Lý Quân Thiên liền có thể nhìn thấy đại lục ở dưới chân mình đang nhanh chóng biến chuyển, giống như thời gian đảo lưu, vạn vật một lần nữa quay trở về điểm xuất phát.
Điểm xuất phát này, là buổi sáng trong ngày.
Cùng một lúc, ở phía đông chậm rãi dâng lên một vầng trắng nhạt, trong ánh trắng lại nhiễm lên một tia ánh tím tươi sáng đẹp mắt. Theo sau ánh tím là một vùng đỏ vàng rực rỡ, bầu trời chậm rãi bị nhuộm đổi màu sắc.
Thiên đạo vào lúc này thu hồi công kích, thân hình chậm rãi mơ hồ, giống như muốn tan biến đi. Tinh hải cũng đang nhanh chóng ảm đạm, bị bầu trời sáng lên che phủ đi mất.
Theo tinh hải biến mất, tất cả cường giả cấp độ đại đạo cũng theo đó biến mất, không biết tản mạn đi đến nơi đâu. Lý Quân Thiên có thể chắc chắn rằng bọn hắn bị đưa đến vị trí nào đó mà thôi, không phải biến mất, khí tức đại đạo trong thiên địa vẫn vô cùng đậm đặc.
Đại đạo đang thăng hoa lại bị cắt đứt, Lý Quân Thiên không biết đây đơn thuần là trùng hợp vẫn là Thiên Đạo làm động tác gì, nhưng đúng là có hiệu quả, chặt đứt hắn bước đại đạo vô thủy.
Bởi vì một chút nhân quả dưới tình huống đặc biệt lại tạo thành bọt khí cỡ nhỏ, gắn vào trong thiên địa, tạo thành một tiết điểm “quá khứ” gắn vào trong thời không. Đây không phải đầu nguồn của đại đạo, nhưng giống như một nhánh rễ của gốc cây bám vào trong đất, không rút ra được.
Lý Quân Thiên bật cười, kiếm Quy Khư, trực tiếp biến mất khỏi tay, một kiếm vạch phá thời không, trực tiếp đem tiết điểm này đánh nát. Không phải đầu nguồn đại đạo, chỉ là liên lụy với đại đạo cho nên trực tiếp b·ị đ·ánh nát, luyện hóa mảnh vụn chỉ trong chớp mắt.
Hắn, trực tiếp đập nát nhánh nhân quả kia, bóc ra mối liên kết của mình với thời không này.
Đại đạo lại một lần nữa nhảy lên, khí tức đại đạo của hắn không ngừng kéo lên, lại không ngừng phiêu miểu. Người ở cấp độ đại đạo vô hình hoàn toàn không thể cảm nhận được hắn, chỉ có cường giả ở cấp độ đại đạo vô tướng mới có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của hắn đang giống như tiêu tán.
Lại chỉ có người đã bước ra nửa bước khỏi đại đạo vô tướng mới có thể nhận biết được khí tức của Lý Quân Thiên không phải tiêu tán, mà là không ngừng tăng lên một cách chóng mặt, giống như bùng nổ, thăng hoa để người ta theo không kịp.
Cuối cùng, toàn bộ thời không trong mắt của Lý Quân Thiên giống như sương mù tiêu tán, giống như mộng ảo vỡ nát, không còn sót lại bất cứ thứ gì.