Lý Quân Thiên rủ mắt có thể thấy được Thời Gian Trường Hà, mặc dù dài dằng dặc không thấy đầu cùng cuối nhưng hắn lại có thể thấy được chiều rộng của dòng sông này.
Vô cùng to lớn, đứng ở bên trong gần như không thể phân biệt ra được chiều dài hay chiều rộng, chỉ có thể nhờ vào dòng chảy để phân biệt. Nhưng Lý Quân Thiên lúc này đã đứng ở vị trí rất cao, vừa vặn nhìn thấy được kích thước của Thời Gian Trường Hà.
Khoảng cách cũng không biết xa bao nhiêu nhưng cũng không nhìn thấy đầu cuối của Thời Gian Trường Hà, nhưng chiều rộng khi hắn nhìn xuống vẫn có thể lớn bằng cánh tay, đủ thấy dòng sông này to lớn đến cỡ nào.
Tất nhiên cũng không thể nói là Lý Quân Thiên cách Thời Gian Trường Hà rất xa, chỉ là ở một loại tầng không gian chênh lệch cực lớn, không ở trên cùng một tầng vỹ độ. Kỳ thực chỉ cần một ý niệm là có thể đi vào Thời Gian Trường Hà.
Nhưng hắn đã hoàn toàn siêu thoát ra khỏi thời không, có thể đưa mắt quan sát, hơn nữa là dùng một góc thị giác từ trên cao quan sát xuống bên dưới. Lại giống như một người khổng lồ nhìn xuống đồ chơi nhỏ, một ánh mắt có thể bao quát vạn sự vạn vật.
Lại có thể nhìn một cái thấy được thời không quá khứ, nhìn kỹ vết tích để lại, dấu vết đã từng trải qua, từng cái có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí nhân quả dẫn động, tầng tầng lớp lớp xô đẩy tiến hành đều có thể thông hiểu trong chớp mắt.
Giống như toàn trí, toàn năng, vừa nhìn liền có thể biết hết được quá khứ cùng tương lai có thể xảy ra. Trước kia Lý Quân Thiên có thể nhìn ra các khả năng của một sự việc trong tương lai cực ngắn, nhưng hiện tại hắn có thể nhìn thấy thời gian cực dài, chẳng qua càng lâu dài thì càng mơ hồ, càng mờ mịt khó mà phân biệt được.
Cũng có thể hiểu được, dù sao mỗi tương lai đều là một loại khả năng, chỉ cần một biến đổi nhỏ cũng có thể bị ảnh hưởng, hơn nữa theo thời gian kéo dài thì ảnh hưởng sẽ càng khuếch đại lớn hơn, cho nên không thể phán đoán được rõ ràng.
Lại nói mỗi một nguyên đều có hai mươi bảy khả năng sinh ra cùng triệt tiêu, một giây qua đi đều có số khả năng nhiều đến không thể tưởng tượng nổi, đừng nói là sau một ngày, một tháng hay một năm. Số khả năng này trùng điệp lại, tất nhiên che kín chồng chất lên nhau, không thể thấy được rõ ràng.
Không chỉ là một sự vật hay sự việc, thậm chí cả thế gian biến động đều có thể bị hắn nhìn ở trong mắt. Lý Quân Thiên chỉ là nhìn lướt qua đã thấy sự khác biệt của bản thân so với trước kia, nhưng hắn cũng không có thời gian đi lưu ý, bởi vì đứng ở chỗ này liền có thể thấy được vùng thời không kia, vùng thời không ở sau cánh cổng giữa Thời Gian Trường Hà.
Nhưng đây không phải điều trọng yếu nhất, quan trọng chính là hắn có thể thấy được hình dáng của Thiên Đạo.
Không phải hình dáng thiên đạo hiển hóa ra ngoài, là hình dạng chính xác nhất của thiên đạo. Chính là từ vô số quy tắc đan xen hội tụ lại, đồng thời còn có các chi nhánh đại đạo ở bên trong, cuối cùng kết hợp lại tại một điểm, giống như một khối cầu với vô số rễ cây tỏa ra xung quanh.
Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn đến liên tiếp thu được một thông tin, giống như thiên đạo đang giao tiếp với hắn.
“Ngươi rốt cục là ai?”
Lý Quân Thiên hứng thú bừng bừng quan sát bộ dáng của Thiên Đạo, thấy thiên đạo không công kích thì hắn cũng có thể tĩnh khí nói chuyện. Thiên đạo không có linh trí, không có tình cảm tất nhiên không có địch ý gì.
Dù sao Lý Quân Thiên siêu thoát khỏi thời không, cũng không phụ thuộc vào trong thiên địa, sẽ không ảnh hưởng đến thiên địa cùng vùng thời không này, hiển nhiên không thể gây nên địch ý của thiên đạo.
Thiên đạo cũng không ghi thù cái gì, rất bình thản giao lưu với Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên cũng lạnh nhạt đáp lại.
“Người qua đường thôi, ngươi không có linh trí tại sao lại muốn giao lưu với ta?”
Lý Quân Thiên hỏi xong liền hiểu ra, không cần thiên đạo lên tiếng liền đã nhìn ra được chi tiết. Thiên đạo đúng là không có “linh” nhưng là một loại tồn tại đặc biệt, không có “trí” nhưng lại có “tuệ”. Vô số năm tháng tích lũy dưới chuẩn tắc của thiên địa hình thành cách xử trí riêng biệt, tiếp nhận thông tin cùng xử lý thông tin tuần tự giống như máy móc được lập trình sẵn.
Có tuệ, liền có thể suy tính làm ra các loại phản ứng, nhưng suy xét đi thẳng về thẳng chứ không giống như sinh linh có nhiều cách thức suy luận phỏng đoán cùng làm ra các loại phản ứng.
“Rất nhanh ngươi sẽ rời đi, có lẽ ngươi nên lưu ý một người”.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, không có tự nhiên tốt mà tốt, chắc chắn thiên đạo này lại tính toán cái gì. Lý Quân Thiên yên lặng chờ đợi thiên đạo tiếp tục lên tiếng, quả nhiên thiên đạo liền tiếp lời.
“Mộng Ảo Đại Đạo, Hà Đạo Thành”.
Lý Quân Thiên không biết được người này, dù sao luc trước hắn cũng không hiện thân, chỉ là một bóng dáng lưu lại tại chỗ. Bởi vì khác biệt cùng để người ta nhìn không thấu cho nên Lý Quân Thiên vẫn có ấn tượng sâu sắc.
Nhất là hắn vừa mới gặp qua không lâu, cường giả cấp độ này chỉ cần lưu tâm thì chắc chắn đã gặp qua là không quên được. Chẳng qua Lý Quân Thiên sẽ không lưu tâm mấy chuyện linh tinh, không ảnh hưởng đến tu vi của hắn thì hắn chẳng thèm ngó tới.
Hiếm lắm thì hắn mới có ấn tượng về người nào đó, vừa vặn đầu nguồn của Mộng Ảo Đại Đạo là một trong số đó. Nếu như qua một khoảng thời gian thì hắn có thể đã quên mất, chỉ khi nào có dấu hiệu gì gợi lại ký ức thì hắn mới có thể nhớ ra.
“Hắn như thế nào?”
Thiên đạo đặc biệt nhắc nhở, Lý Quân Thiên tất nhiên nổi lên hứng thú.
Thiên đạo vẫn lạnh nhạt, không có cảm xúc trập trùng trình bày sự thật.
“Đại đạo của hắn rất kỳ quái, tồn tại không chân thực, hơn nữa ta không hoàn toàn quản được”.
Lý Quân Thiên nghi hoặc, hắn thấy thiên đạo điều động rất nhiều đầu nguồn đại đạo, hơn nữa còn có thể thay đổi sắp xếp, vặn thành một cỗ để thiên đạo có thể hiển hóa ra ngoài.
Lúc này nói hoàn toàn không quản được nghĩa là gì?
Lý Quân Thiên không hiểu quá rõ ràng, lúc thiên đạo sắp xếp đầu nguồn đại đạo thì Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy bản thân bị ảnh hưởng gì, cũng không bị hạn chế chứ đừng nói đến “quản”.
Suy nghĩ một chút, Lý Quân Thiên mới hiểu ra. Thiên đạo đúng là có thể vận dụng năng lực của các đại đạo này, cũng có thể điều động đầu nguồn đại đạo. Giống như điều này có liên quan vưới đầu nguồn đại đạo gắn ở trong thời không.
Gọi là chưởng quản cũng không sai, nhưng giống như ở trong đó còn ẩn chứa bí ẩn huyền diệu nào đó, cụ thể không liên quan gì đến Lý Quân Thiên cho nên hắn không hiểu quá rõ ràng.
Dù sao cũng mới trải nghiệm trong chốc lát liền bị hắn bóc ra, hắn không quá quan tâm cũng không thật sự để ý cho nên không nhận ra cũng là điều bình thường.
Đầu nguồn của đại đạo còn không bóc ra lại để cho Thiên Đạo kiêng kỵ, đúng là có bản lĩnh không nhỏ. Lý Quân Thiên liền để lại một tia chú ý, nếu như có gặp phải cũng quan sát một phen.
Nhưng lúc này hắn cũng không biết nên đi nơi nào, càng không gấp gáp. Dù sao đã nhảy đến đại đạo vô thủy, cần phải bế quan lĩnh ngộ kỹ càng một phen cấp độ này, không biết bao lâu mới có thể xuất quan.
Lý Quân Thiên gật đầu, tưởng rằng Thiên Đạo đã giao lưu xong thông tin, hắn định rời đi về thời đại của mình cũng bế quan một chút. Không nghĩ đến vừa xoay người liền nghe được Thiên Đạo nói.