Hai người nhìn nhau, dung mạo tương tự khí chất lại bất đồng có thể phân biệt ra hai người rõ rõ rành rành. Bốn mắt tương đối, một đôi mắt trong vắt lại sâu thẳm như biển, một đôi mắt long lanh sáng rõ đồng dạng trong vắt nhưng lại giống như tinh không vô ngần, mỹ lệ mê người.
Không biết trải qua bao lâu, Lý Quân Thiên khẽ mỉm cười, nụ cười càng lúc càng phóng khoáng đến mức có một chút trương dương, nhưng lại rực rỡ giống như chiếu sáng cả vùng hư vô.
“Được”.
Lý Quân Thiên khẽ đẩy Lý Khuynh Thiên lui ra một chút, đồng thời khí tức trên thân chậm rãi biến hóa. Tóc bạc giống như dòng sông bị mực đổ xuống, nhuộm thành màu đen. Váy trắng cũng đổi thành một bộ quần áo lụa, hoa văn thêu lên từng tiết trúc mạnh mẽ mà đẹp đẽ.
Lý Khuynh Thiên ngoắc ngoắc khóe miệng, đôi môi đỏ thẫm tươi cười, sau đó thân hình chậm rãi trở nên hư hóa. Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy toàn bộ khí tức đại đạo lan truyền trong hư vô này đều có thể bị hắn điều động, thỏa thích thao túng.
Nhưng loại thao túng này vẫn còn có sự cách biệt nho nhỏ, không điều động thông thuận như tay chân của mình mà giống như bàn tay nắm lấy dụng cụ, đại đạo chính là dụng cụ trong tay mình chứ không phải chính cái tay của mình.
Theo thân hình của Lý Khuynh Thiên càng lúc càng trở nên hư hóa, Lý Quân Thiên cảm thấy bản thân có thể thao túng lực lượng đại đạo càng lúc càng mạnh. Trong lúc mơ hồ, Lý Quân Thiên giống như cũng cảm thấy bức tường vô hình ngăn cản lực lượng đại đạo kia.
Cuối cùng, Lý Khuynh Thiên hoàn toàn biến mất.
Lý Quân Thiên cũng cảm nhận được bức tường kia một cách rõ rành rành. Ánh mắt của Lý Quân Thiên chậm rãi trở nên đậm, trong suốt lại long lanh tựa như tinh hà.
Ánh mắt của hắn giống như đang từ Lý Quân Thiên chậm rãi đổ về phía Lý Khuynh Thiên, càng lúc càng giống, lại không quá giống, tựa như hòa trộn vào với nhau, giống như hồ nước trong suốt phản chiếu ra trời đêm dày đặc ánh sao.
Ánh mắt trong suốt lại thâm thúy giống như có thể nhìn thấy thứ gì đó không tầm thường. Hắn, có thể trực tiếp thông qua đại đạo nhìn thấy “bức tường” ngăn trở đại đạo kia.
Chẳng thể trách Lý Khuynh Thiên nói nàng đi đến “đỉnh phong” của đại đạo, bởi vì “bức tường” kia tồn tại ngăn trở con đường tiến lên của đại đạo, đã không có đường để tiến lên, thật sự là đứng ở đỉnh phong.
Nhưng Lý Quân Thiên lại có thể nhìn thấy một cách mơ hồ, không giống như Lý Khuynh Thiên chỉ có thể thông qua đại đạo để cảm nhận. Lý Quân Thiên không cảm ứng được Lý Khuynh Thiên tồn tại, không biết nàng đã chạy đi đâu rồi, cũng không cảm thấy được bản thân có gì khác thường.
Chỉ là từ bức tường kia giống như muốn bị sức mạnh đại đạo mà hắn thao túng đâm vỡ ra, nhưng rõ ràng không phải hắn phát lực. Lý Quân Thiên chỉ thấy một luồng thần quang bảy màu từ bức tường chiếu đến, hạ xuống hư vô tựa như cầu vồng đổ xuống, gạt ra đại đạo của Lý Khuynh Thiên rọi khắp thế gian.
Đại đạo của Lý Khuynh Thiên giống như mây trắng đầy trời, còn luồng đại đạo kia giống như cầu vồng đâm thẳng xuống, gạt ra tầng mây mà triển lộ ở trên thế gian. Chỉ là màu sắc của cầu vồng vô cùng đậm, rõ ràng thậm chí là phát sáng ra bốn phía.
Từ đỉnh cầu vồng có một bóng người mơ hồ đạp trên thần quang bảy màu chậm rãi đi xuống, từng bước vang vọng rõ ràng đánh thẳng vào tâm linh của người khác. Theo bóng người càng lúc càng gần, Lý Quân Thiên lại có thể nhìn thấy được đây là một bóng người, nhưng ở sau lưng người này lại có một bóng người khác lơ lửng, vượt ra khỏi đỉnh đầu của người phía trước hơn nửa thân người.
Dung mạo tuyệt mỹ, lạnh nhạt lại huyền bí, môi đỏ hơi câu như ngậm lấy ý cười cực kỳ câu lòng người, tràn đầy cảm giác bí ẩn quyến rũ mê người.
Không phải Lý Khuynh Thiên còn có thể là ai?
Bóng người phía sau đồng dạng là hình dáng của Lý Khuynh Thiên, nhưng bóng mờ này tương đối cứng đờ, giống như không có ý thức gì, tựa một bức tượng không hề linh động có sức sống.
Khí tức của Lý Khuynh Thiên cũng thật kỳ quái, xa lạ không giống như là Lý Khuynh Thiên.
Kỳ kỳ quái quái.
“Ngươi là ai?”
Lý Quân Thiên không nắm chắc được mà hỏi, đối phương đánh giá kỹ Lý Quân Thiên, nhìn rất lâu sau điểm ra một chỉ nhấn về phía Lý Quân Thiên. Chỉ thấy một luồng thần quang bắn đến, đại đạo như sông lớn đè về phía Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên: ?
Tại sao đột nhiên lại công kích?
Mặc dù không hiểu ra sao, Lý Quân Thiên phản ứng lại không chậm. Ý niệm vừa động liền khiến đại đạo hóa thành một thanh cự kiếm chém thẳng vào thần quang bảy màu này.
Đại đạo v·a c·hạm giống như pháo hoa nở rộ, t·iếng n·ổ to lớn cùng lực lượng tỏa rộng giống như hoa nở lan tràn mấy nghìn vạn dặm, giống như muốn sáng tạo ra thứ gì đó lại lập tức bị hư vô hủy diệt không còn vết tích.
Lý Quân Thiên vươn ta ra, nhắm thắng Lý Khuynh Thiên, bóp chặt. Đại đạo muốn bóp nát Lý Khuynh Thiên, đem nàng ta đánh thành tiêu tan.
Lý Khuynh Thiên lại giống như không cảm ứng được gì, một tay đập xuống, đại đạo lật úp quy về trong hư vô. Lý Quân Thiên nâng tay, công kích xuyên qua đại đạo vĩnh hằng, mặc cho đối phương đã siêu thoát thời không cũng có thể b·ị đ·ánh trúng.
Nói đúng hơn là không phải là đánh trúng, là một loại xung đột nào đó với đại đạo khiến cho đại đạo bị hao tổn, xung đột triệt tiêu thành hư vô. Hai luồng đại đạo chia cắt hư vô, thế gian chỉ có hai loại đại đạo đổ ập xuống.
Thế giới sinh rồi lại diệt, vạn vật sống rồi lại c·hết, liên miên bất tuyệt giống như không có điểm cuối. Đại đạo v·a c·hạm bắn ra ngoài tạo thành từng phương thế giới đều, giống như bong bóng tung bay sinh rồi lại diệt, vỡ tan tành không còn dấu vết.
Đôi bên giao thủ giống như hai dòng n·ước l·ũ lao thẳng vào nhau, lực lượng đại đạo phá nát càng lúc càng lúc tạo thành ảnh hưởng càng lớn, có dấu hiệu muốn xô ra một vùng biển cả, vùng biển cả ẩn chứa vô số thời không khác biệt loạn thành một đống.
Kỳ thực không có người nào quan sát cuộc đụng độ của hai người, nếu không chắc chắn hết sức thất vọng. Bởi vì hai người chỉ đứng ở trong hư không, thuần túy dùng đại đạo v·a c·hạm vào nhau, không có chiêu thức hoa lệ, không có quy tắc đầy trời, không có thần thông kinh thế, chỉ có đại đạo thuần tuy đâm vào nhau.
Không biết trải qua bao lâu, khí tức của cả hai giống như thủy triều đã đạt đến đỉnh phong, cấp tốc rút lui. Khí tức vẫn cuồn cuộn lại ngưng vào tại chỗ, không còn v·a c·hạm vào nhau.
Không biết từ lúc nào bộ dáng của Lý Quân Thiên đã hoàn toàn biến thành Lý Khuynh Thiên, chỉ là sau lưng của hắn nổi lên một bóng dáng nam tử.
Mặt như đao gọt, đường nét rõ ràng, cứng rắn mà tràn đầy chí khí. Lông mày như vẽ, sắc bén mà không kiêu căng, lạnh nhạt lại rất có đặc điểm.
Bóng dáng nam tử đồng dạng lơ lửa cao hơn nửa thân người phía trước, giống như một cái bóng mờ treo sau lưng. Lý Quân Thiên lại giống như không nhận ra điều này, hai ngón tay của hắn kẹp lại chém về phía trước.
Kiếm Quy Khư nổi lên, không gánh chịu đại đạo mà bị đại đạo thao túng chém xuống. Chỗ đại đạo lan đến giống như hư vô trải rộng, lại giống như ở trong hư vô đục ra một cái hố lớn, đại đạo ngàn vạn đều tụt xuống cái hố này, bị nuốt sạch sẽ không còn một dấu vết.
Mà cái cái hố này đâm thẳng vào Lý Khuynh Thiên. Chỉ thấy Quy Khư phóng ra ngoài, một cái lỗ hổng lớn liền xuất hiện ở giữa Lý Khuynh Thiên, hố lớn muốn nuốt gọn nàng vào bên trong, bao gồm cả đại đạo đều tịch diệt thành hư vô.