Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 342: Lý Khuynh Nguyệt (Đại kết cục)



Chương 342: Lý Khuynh Nguyệt (Đại kết cục)

Lý Khuynh Thiên giống như vô sức chống cự lại một đòn này, cơ thể trong chớp mắt co rút lại, tan biến.

Lý Khuynh Thiên tan biến nhưng bóng mờ sau lưng nàng thì không, lơ lửng treo giữa hư không, giống như đạp trên đại đạo lại tách rời khỏi đại đạo, trơ trọi độc lập.

Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đại đạo đảo ngược, thiên địa lật úp, vạn vật tan biến thành hư vô. Bản thân hắn giống như bị ném vào trong một cái lồng, xoay tròn không ngừng, càng lúc càng nhanh để người ta hỗn loạn muốn mất đi ý thức.

Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy ý thức của mình nhẹ bẫng, như bị ném lên chín tầng mây, lơ lửng không thể cố định, lại hỗn loạn thành một đống. Mỗi ý niệm lại không có một chút sức lực nào, nhẹ như gió, vô hình vô chất để người khó mà cảm nhận.

Ý thức có thể cảm nhận bốn phía, nhưng bốn phía chính là hư vô, hắn không thể cảm ứng được bất cứ cái gì, như mù như câm như điếc. Đồng thời đại đạo cũng biến mất, sức mạnh tiêu tan, hắn ngoại trừ cảm ứng xung quanh thì không thể làm ra bất cứ hành động gì.

Không biết qua bao nhiêu lâu, Lý Quân Thiên nghe được một tiếng vỡ tan, giống như dây xích bị căng đứng, giống như mặt kính đột nhiên vỡ thành vô số mảnh, t·iếng n·ổ nhỏ cùng xé rách vô cùng rõ ràng.

“Thần thông – Hồng Trần Nghịch Mộng”.

Lý Quân Thiên lờ mờ nghe đến một âm thanh cực kỳ dễ nghe, giống như thanh thủy róc rách truyền qua kẽ đá, thanh tịnh trong suốt mà nhẹ nhàng để người ta cảm nhận được tâm tình thoải mái.

Thế gian vào lúc này giống như sáng bừng lên, màu sắc rõ ràng. Trên tầm mắt có đại thụ mở rộng tán cây, có trăm hoa đua nở vô cùng rực rỡ, nền cỏ xanh biếc để lòng người cảm nhận được yên bình.

Lại cảm ứng được ở “sau lưng” của mình tồn tại một cái ghế nằm, ghế nằm khẽ đong đưa ở trong sân nhỏ, sân nhỏ ở trước một căn nhà gỗ, phong cảnh có mấy phần mộc mạc bình lặng.

“Ngươi tỉnh?”

Ở bên cạnh Lý Quân Thiên truyền đến giọng nói kia, trong trẻo thoải mái. Lý Quân Thiên đưa ánh mắt nhìn sang, dung mạo quen thuộc, âm thanh quen thuộc, khí tức...lạ lẫm.

Lý Quân Thiên lại một lần nữa đưa mắt về phía bầu trời, hắn giống như đang nằm nhìn lên bên trên, bầu trời cũng không tầm thường, vô số ngôi sao treo đầy trời, nền trời thăm thẳm huyền bí, không hoàn toàn là màu đen nhưng cũng không phải là màu sắc khác.

Đồng thời có một vầng mặt trời đang treo cao, ánh sáng rực rỡ lại không chói lóa, hết sức tự nhiên thậm chí để người ta có thể nhìn thẳng, nhìn chằm chằm không sợ tổn thương ánh mắt.

Không biết Lý Quân Thiên đã trải qua suy nghĩ gì, cuối cùng hắn lên tiếng hỏi.

“Ta nên gọi ngươi là gì?”

Lý Quân Thiên tiêu hóa vô số ký ức của Lý Khuynh Thiên, ban đầu chỉ có ký ức lại giống như một người đứng xem mà thôi, ấn tượng rõ ràng nhưng không sâu đậm. Nhưng sau trận giao chiến vừa rồi, không biết đại đạo v·a c·hạm làm tác động gì khiến cho ký ức kia càng khắc sâu hơn, thậm chí có một chút lẫn lộn nhận thức của hắn.

Nhưng ảnh hưởng này đang chậm rãi tiêu tán, không phải lãng quên mà loại lẫn lộn nhận thức chậm rãi tiêu tán mà không biết được nguyên nhân do đâu.

Có điều nhờ những ký ức này hắn cũng biết được một sự kiện, người này không ngừng sống qua các cuộc đời khác nhau, “Lý Khuynh Thiên” chỉ là một trong số các danh tự của nàng mà thôi, có chăng thì danh tự này được sử dụng tương đối nhiều lần.

Gọi là Lý Khuynh Thiên là đúng, gọi là Lý Thiên Hinh cũng không sai, gọi là Lý Thiên Kiều cũng không có vấn đề.



Nữ tử kia cười nhạt, lại đong đưa ghế nằm của mình, híp mắt lại khẽ nói.

“Gọi Khuynh Nguyệt đi, ngươi gọi cái tên này lâu nhất”.

Lý Quân Thiên híp híp mắt, theo cảm giác hỗn loạn chậm rãi phai nhạt, Lý Quân Thiên giống như có thể cảm ứng đến cơ thể của mình, chỉ có thể cảm ứng một cách hết sức mờ nhạt chứ đừng nói đến chuyện cử động thân thể.

Mặc dù không cảm ứng được thân thể, nhưng từ sâu thẳm trong linh hồn lại khiến Lý Quân Thiên có một loại cảm giác thân thể này...không phải thân thể trước kia.

Nói chính xác thì không phải thân thể của Lý Khuynh Thiên...Khuynh Nguyệt.

Tạm thời không cảm ứng đến, Lý Quân Thiên không xoắn xuýt vấn đề này mà tiếp tục nói chuyện với Lý Khuynh Nguyệt. Có một chút ký ức chậm rãi nổi lên ở trên đầu của hắn, ký ức giống như từng mảnh vụn lẻ tẻ không liền mạch để hắn không hiểu rõ ràng được.

“Gọi lâu nhất? Chúng ta quen biết như thế nào?”

Lý Khuynh Nguyệt chậm rãi kể lại.

“Rất rất lâu trước kia, chúng ta là người của cùng một thời đại. Thiên phú của ngươi siêu tuyệt, quét ngang một thời đại cuối cùng chứng đạo Đế Vị. Chứng đạo thành công, ngươi trả ân tình của người mà thân tử đạo tiêu”.

Nói đến đây Lý Khuynh Nguyệt ngừng lại, cuối cùng thở dài lại giống như hơi tức giận nói.

“Lúc đó ngươi có thể không vẫn lạc, chính là quá ngu”.

Lý Quân Thiên không phản ứng gì, theo lời kể của Lý Khuynh Nguyệt thì một luồng ký ức chậm rãi nổi lên, cũng rõ ràng. Hơn nữa cái tên “Lý Khuynh Nguyệt” này, mơ hồ để lại một chút ấn tượng cho hắn. Nhưng làm thế nào cũng không thể hồi ức được kỹ càng, giống như không thể nhớ được đến nàng, chỉ có một ấn tượng mơ hồ.

Hiển nhiên, đây chính là ảnh hưởng của “đại đạo vô tướng” không có ký ức cũng không nhiễm nhân quả.

Lý Khuynh Thiên thì giống như càng nghĩ càng tức, trực tiếp vươn tay đập cho Lý Quân Thiên một chưởng. Không phải muốn đ·ánh c·hết Lý Quân Thiên nhưng cũng làm cho hắn quay cuồng một hồi, từ trên ghế nằm đính vào gốc cây ở trên sân.

Đồng thời một cỗ đau choáng váng truyền đến trong ý thức đập tan toàn bộ ý niệm đang viển vông của Lý Quân Thiên nhưng cũng không gây hại gì cho hắn.

Lý Khuynh Nguyệt thu tay lại, mọi thứ lại quay trở về ban đầu, cây chưa b·ị đ·âm gãy, người chưa b·ị đ·ánh bay, ghế cũng không lung lay. Tất nhiên không phải thời gian quay ngược trở về, mà là cảnh vật bị nàng khôi phục đồng thời kéo lấy Lý Quân Thiên trở lại thôi. Không phải nàng không thể làm cho thời gian quay ngược trở lại, chỉ là không cần phải làm như thế.

Lý Quân Thiên bị kéo trở lại nằm trên ghế dựa, tầm mắt lại trở nên quen thuộc. Đã có thể cảm ứng được thân thể rõ ràng hơn, nhưng vẫn không thể động đậy, tựa như một người t·ê l·iệt không có bất cứ cảm giác gì.

Lý Khuynh Nguyệt không động thủ nữa nhưng giống như vẫn còn tức giận, trong lời nói ẩn chứa ý tứ hùng hùng hổ hổ.

“Nếu không phải ta trọng tố chân linh của ngươi, không biết ngươi còn phải trôi dạt ở chỗ đó bao nhiêu lâu”.

Lý Quân Thiên không phản bác được, chỉ trong lòng không hiểu thấu dâng lên một dòng nước ấm. Ký ức của hắn nổi lên càng lúc càng nhiều, khôi phục càng lúc càng liền mạch, cũng biết được những việc mà Lý Khuynh Nguyệt đã làm cho hắn.



“Xin lỗi, đã quên ngươi đến hai lần”.

Cuối cùng Lý Quân Thiên nói như vậy, giọng nói hơi lạnh nhạt không nghe ra được tâm tình trập trùng, nhưng cảm xúc của hắn lưu chuyển tương đối lớn, lời nói này cũng trầm trọng.

Không phải áy náy khiến cho tâm tình nặng nề mà là Lý Khuynh Thiên làm quá nhiều chuyện, tình nghĩa nàng mang đến quá nặng.

Lý Khuynh Thiên nghe đến lời nói của hắn giống như không còn tức giận như vậy, cười nhạt giống như khiêu khích nói.

“Đúng vậy nha, một lần trọng tố chân linh, thêm lần này đã là lần thứ hai rồi”.

Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ nói.

“Tại sao ta lại sử dụng thân thể của ngươi? Chuyện này cụ thể là như thế nào?”

Lý Quân Thiên còn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức về sau, hoặc có thể nói là ký ức sau này chịu ảnh hưởng tương đối lớn, tạm thời chưa thể khôi phục được. Lý Quân Thiên cũng lười phải cố gắng suy nghĩ, trực tiếp hỏi Lý Khuynh Nguyệt là được rồi.

Lý Khuynh Nguyệt thản nhiên nói.

“Ngươi cũng biết Đại Đạo Vô Thủy siêu thoát toàn bộ nhân quả cùng thời không, Đại Đạo Vô Chung càng là vượt qua tất cả khái niệm, nhận thức, hiểu biết. Ta siêu thoát, ngươi tất nhiên không thể còn ký ức gì cho nên ta chờ ngươi cùng ta đột phá cùng một thời điểm, lưu lại dấu ấn khiến cho nhớ ký lẫn nhau.

Có điều đại đạo của ngươi cùng ta khác biệt, cuối cùng xảy ra một chút ngoài ý muốn, ngươi tồn tại trong tâm trí của ta mà không có thân thực thể hay chân linh, đồng thời ngươi không thể nhận thức đến sự tồn tại của ta. Cho nên ta mới thi triển Hồng Trần Nghịch Mộng để ngươi tiếp quản thân thể của ta, dựa vào ta dẫn đạo lưu lại dấu vết của ta để ngươi có thể nhớ lại ký ức trước kia”.

Lý Quân Thiên nghe một chút liền hiểu. Siêu thoát là phải hoàn toàn bóc đi dấu vết của mình, bất kể là đại đạo, nhân quả hay là ký ức thậm chí là khái niệm đều phải xóa sạch đi mới có thể siêu thoát thật sự.

Lý Khuynh Nguyệt siêu thoát, hắn quên đi nàng. Hắn siêu thoát không thành, bởi vì Lý Khuynh Nguyệt nhớ kỹ hắn. Cho nên khi hắn nhấc đại đạo siêu thoát liền bị vây khốn ở trong ý thức của Lý Khuynh Nguyệt, nếu hắn lại bước ra một bước, siêu thoát khỏi tâm trí của Lý Khuynh Nguyệt mới tính là siêu thoát thật sự.

Nhưng hắn không nhận thức được Lý Khuynh Nguyệt thì làm sao có thể siêu thoát ra ngoài được. Cho nên Lý Khuynh Nguyệt mới dày công làm ra một chuỗi sự kiện này. Nàng để hắn dùng thân thể của nàng kinh lịch một chút sự việc, ghi chép lại dấu ấn của nàng, để hắn có thể ghi nhớ nàng từ đó khôi phục lại ký ức về nàng.

Không phải trải qua trọn vẹn kinh nghiệm của nàng, chỉ là dẫn đạo những sự kiện hết sức quan trọng, tạo thành dấu ấn mà thôi.

Nghĩ đến chuyện này, Lý Quân Thiên lại nhớ đến một sự kiện liền hỏi.

“Ký ức bắt đầu “kiếp trước” của ta là gì?”

Hắn vẫn cho bản thân xuyên không đến Thương Võ Đại Lục, mượn xác Kiếm Ma sống lại. Nhưng tất cả thế giới đó là Lý Khuynh Nguyệt thi triển thần thông tạo ra, vậy thì “kiếp trước” từ đâu ra?

Lý Khuynh Nguyệt khẽ câu khóe miệng, cười nhạt nói.

“Ngươi cũng biết trong thế giới đó có cái kẻ rất thích nằm mơ đấy sao, ta phục chế một phần giấc mộng làm giả ký ức của ngươi. Dù sao giấc mộng kia cũng rất có ý tứ”.



Lý Quân Thiên híp mắt hỏi.

“Người chủ nhân Mộng Ảo Đại Đạo kia?”

Lý Khuynh Nguyệt cười khúc khích nói.

“Không sai, không nghĩ đến thế giới lại diễn sinh ra một kẻ thú vị như vậy”.

Lý Quân Thiên không khỏi nhớ lại bóng mờ như ẩn như hiện ở đầu nguồn của Mộng Ảo Đại Đạo. Không biết tên kia chạy đi đâu rồi, hắn đều siêu thoát thời không đạt đến đại đạo vô thủy cũng không thấy tung tích của hắn. Trở về dung nhập thân phận Lý Khuynh Nguyệt, đại đạo chen bể hư vô đều không thấy tung tích người khác.

Cho nên hắn liền hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi ném hắn đi nơi nào rồi?”

Lý Khuynh Nguyệt cười đầy thần bí nói.

“Ta quay trở về nguyên giới trọng tố lại thân thể của ngươi, tên kia nằm mơ quá mức nhảy nhót cho nên ta tiện tay ném hắn trở về thời điểm năm đó, để hắn đi giày vò xem có chuyện gì thú vị không. Kết quả tiểu tư kia đúng là làm ra một phen thành tựu”.

Lý Quân Thiên giống như đã lấy lại được tri giác của thân thể, mặc dù hết sức suy yếu nhưng có thể động đậy một chút. Hắn vươn tay xoa xoa thái dương, cảm nhận được thân thể quen thuộc lại thông thuận của chính mình, nhưng có một loại xa lạ ở trên tâm lý khiến cho Lý Quân Thiên hết sức nhức đầu. Hắn tỏ vẻ hứng thú với chuyện mà Lý Khuynh Nguyệt đang nói, đánh lạc hướng tinh thần của chính mình, cũng dành thời gian cho bản thân mình thích ứng. Hắn nói.

“Xảy ra chuyện lý thú gì? Ngươi kể ta nghe một chút”.

“Năm đó...”

...

Hết trọn bộ.

Kết thúc cảm nghĩ

Viết gần một năm, cuối cùng cũng có đại kết cục. Ta cảm thấy hai quyển trước có đại cương tương đối hoàn chỉnh, viết cũng dài hơn một chút, không biết có hố nào quên lấp hay không nhưng ta cảm thấy khá hài lòng, tương đối hoàn thiện.

Hai quyển sau, ta tự cảm thấy đại cương không được hoàn thiện cho lắm, rất nhiều nhân vật mới xuất hiện lại không thể viết ra đặc sắc cụ thể của các nhân vật xung quanh. Nhân vật chính phát triển quá nhanh, người bên cạnh khó mà theo bước hắn được nhưng đây không phải lỗi lầm của kịch bản, chỉ có thể trách bút lực của ta không đủ để làm cho câu chuyện đặc sắc hơn. Đại cương ngay từ đầu đã quyết định nhân vật chính về sau phải độc lập một mình, không phải cô độc mà bởi vì có người đang chờ hắn, nàng bỏ ra tất cả chờ hắn cho nên nhân vật chính cũng không biểu lộ nhiều tình cảm trong toàn bộ câu chuyện.

Kỳ thực ta không biết viết tình cảm gì đó cho nên câu chuyện đến lúc hai người gặp lại liền kết thúc. Về phần phiên ngoại, ta sẽ suy nghĩ một chút, không dám hứa trước.

Về phần tình cảm của hai người được đắp nặn thế nào, Hà Đạo Thành đi nơi nào, “thời gian đó” cùng “nguyên thế giới” là nơi nào, tất cả đều “sẽ được bật mí”.

Kỳ thật nửa năm trước ta đã viết ra đại kết cục, những tình tiết kia đều được đắp nặn dàn khung không sai biệt lắm. Nhưng ta vẫn phân vân nên đưa câu chuyện đó vào phiên ngoại hay là bộ truyện tiếp theo. Bộ truyện tiếp theo đã có ý tưởng được manh nha, cũng bắt đầu xây dựng đại cương.

Đáng tiếc, sức khỏe bản thân không tốt lắm, gõ chữ một năm cũng cảm thấy thật sự rất mệt mỏi. Còn tốt, có kinh nghiệm của quyển sách này, ta nghĩ bản thân sẽ có tiến bộ không ít. Hi vọng quyển sau sẽ viết được đặc sắc hơn.

Cuối cùng, cúi chào. Cảm tạ tất cả mọi người theo đọc cùng ủng hộ.