Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 37: Là nữ



Chương 37: Là nữ

Thân hình hạ xuống Đạo Đỉnh Phong, sân đá lúc này đã bị cắt gọt chỉ còn khoảng hai phần ba. Một phân ba cùng với khối đá lớn đã bị kiếm của hắn cắt gọt, chém rụng xuống đáy vực rồi.

Mặt cắt bằng phẳng như gương, vát nghiêng xuống một phía, ngoại trừ sân đá cũng không có tổn thương cảnh vật khác, nhất là cây lớn lại ở vào một bên vách đá khác.

Lý Quân Thiên hạ xuống, tóc bạc bồng bênh trong gió, như lẫn trong mây trời, nửa như che lấp nhưng thực tế lại tôn lên dung nhan tuyệt thế của nàng. Hắc y như mực tung bay trong gió đứng giữa sân trắng trời xanh, nắng vàng mây trắng lại vô cùng nổi bật.

“Chủ nhân...”

Vũ Nhu một đường trèo lên Đạo Đỉnh Phong, nàng cách đạo đỉnh phong cũng có mấy dặm, thật sự muốn thi triển khinh công chạy nhanh cũng phải tốn chút thời gian. Nàng ở chân núi đã cảm nhận được kiếm ý cuồn cuộn, biết rằng chủ nhân động thủ, gần như đã thi triển toàn bộ bản lĩnh chạy lên, dọc đường trời rung núi chuyển, cuối cùng lên đến nơi thì chiến đấu đã kết thúc.

Nàng chỉ có thể trông thấy bóng hình tóc dài bạc trắng, từ trên không trung hạ xuống, đứng trong ánh nắng chiều liền giống như tiên nữ hạ phàm, đạp mây bay đến, giáng lâm nhân gian.

Lý Quân Thiên hạ xuống cách Vũ Nhu không xa, gật đầu một cái, cũng không có nói thêm cái gì. Tay trái của hắn xòe ra, bên trong có một cái hạt giống, kích cỡ giống như hạt đào, lồi lõm kỳ lạ giống như hoa văn tinh mỹ kỳ quái.

Bên trong hạt giống ẩn chứa sinh cơ, sinh cơ không phải rất mạnh như rất tinh thuần.

Là người trải qua sinh tử, Lý Quân Thiên rất n·hạy c·ảm đối với sinh cơ, có thể cảm nhận được loại sinh cơ ẩn giấu bên trong hạt giống này. Hạt giống xuất hiện sau khi Lý Quân Thiên hủy diệt t·hi t·hể của Trương Vô Cực, cũng không biết là giấu ở nơi nào.

Hạt giống này có chút đặc biệt, có lẽ ẩn giấu đi bí mật.

Lại ngẩng đầu, nhìn quanh một lượt, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên thân cây lớn ở bên bờ vực. Tay trái của hắn tụ một luồng chân khí, chân khí hóa thành kiếm khí bắn ra ngoài, chém ngang một cành lớn của cái cây kia.

Phanh!

Cây lớn chấn động, tán lá rung chuyển, xào xạc như gió lay. Nhưng kiếm khí va vào thân cây, vậy mà chỉ có thể chém ra một cái ngấn trắng, không có bị chặt đứt.

Lý Quân Thiên kinh ngạc, cái cây này vậy mà cứng rắn như thế? Một vệt kiếm khí mặc dù không có mạnh bao nhiêu nhưng đủ chém g·iết một vị võ giả nhất lưu, dùng để chặt một cái cành cây lại không nổi. Rõ ràng cái cây này không tầm thường!

Lý Quân Thiên quay sang hỏi Vũ Nhu.

“Cái cây này là như thế nào?”

Vũ Nhu đang một mặt ngốc trệ nhìn Lý Quân Thiên, ánh mắt vẫn là long lanh lóng lánh như vậy, nhưng không giống như lúc trước toát ra mị hoặc như hương, trái lại có chút si ngốc giống như bị hớp hồn. Nàng nghe đến Lý Quân Thiên hỏi, giống như b·ị đ·ánh động, giật mình tỉnh lại.



Nàng cũng không có nghe được rõ ràng câu hỏi, ngơ ngơ ngác ngác hỏi ra.

“Chủ nhân..người là nữ nhân?”

Lý Quân Thiên nhíu mày, một cái chau mày đều mang theo muôn vàn phong tình, mị hoặc quyến rũ, Vũ Nhu vừa mới thanh tỉnh, lại một lần nữa rơi vào trong vô tận mị hoặc, hô hấp bất giá dồn dập lên, khuôn mặt nóng đỏ, hai chân hơi kẹp lại.

Biểu cảm này là có ý gì?

Lý Quân Thiên gảy trán của nàng một cái, có chút tức giận nói.

“Ngươi tỉnh táo một chút! Nói chuyện cái cây này”.

“A! Chủ nhân, cái cây này ta không biết, Đạo Đỉnh Phong ngoài tông chủ cùng lão tổ ra thì những người khác không thể đi lên”.

Lý Quân Thiên đoán chừng cái cây này là do Trương Vô Cực chuyển đến, hoặc là dùng thủ đoạn gì đó làm cho cây sinh trưởng cấp tốc. Cái cây này trông rất mới, không hợp cùng hoàn cảnh xung quanh, không có dấu vết thời gian.

Từ phía xa, mấy chục người của năm đại môn phái đứng chôn chân tại chỗ, có người bị kinh diễm nhưng càng nhiều người bị kinh hãi đến. Có người không nhìn rõ ràng tình hình, nhưng bọn hắn đều biết.

Vị trường sinh giả trong truyền thuyết kia, sống tám trăm năm, lão tổ Nguyên Cực Tông, cứ như vậy trong chớp mắt, hai ba chiêu liền cặn cũng không còn.

Bị người chém c·hết.

Kẻ thủ ác vẫn là đại ma đầu vừa bị người vạch tên, liệt kê tội ác.

Nhất là người của Văn Tu Cốc, toàn bộ đều ngu ngơ. Lão tổ nhà mình lớn tiếng như vậy, vừa lên liền bị hỏi tội, một kiếm tro cốt không còn. Đám người bọn hắn bây giờ biết phải làm gì đây?

Thiếu niên vẫn có nhiệt huyết thế nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, biết đến đánh không lại vẫn lao đến kéo cừu hận, đấy không phải dũng cảm mà là não tàn.

Lý Quân Thiên không có để ý đến bọn hắn nhưng bọn hắn cũng không dám động, tiến lên không được, rút lui không xong. Thế giới của kẻ yếu đôi khi chính là bất lực như vậy, nơm nớp lo sợ không biết hành động của mình có thể dẫn để cường giả phật ý hay không, có thể dẫn đến nguy hiểm tính mạng thậm chí là hủy diệt hay không.

Hắc Kiếm hỏi.

“Bây giờ phải làm gì?”

Bọn hắn đến đây cầu trường sinh, trường sinh còn chưa thấy được liền c·hết mất một cái Thanh Lương Cư Sĩ, cũng c·hết một cái tiền bối. Bạch Kiếm nghe đến, lắc đầu nói.



“Đối mặt với người kia, không thể xuất kiếm. Kiếm ý không khởi p·hát n·ổi”.

Hắc Kiếm gật đầu, hắn cũng cảm giác được, kiếm ý của mình đối mặt với đối phương không thể khởi phát, mười phần uy lực phát huy ra không được ba phần, không có tự tin, không có quyết tâm. Giống như quân thần đối mặt với đế vương, bị trấn áp không ngóc đầu lên được, không có lực phản kháng.

Tử Lan Tiên Nữ nhíu chặt lông mày, tranh thủ để cho đệ tử nhà mình ổn định lại. Vừa rồi thi triển phòng thủ tiêu hao không ít, một phần thì bị dư ba quét đến, kinh hãi gần c·hết, chấn chỉnh một chút đệ tử để nàng lấy lại bình tĩnh.

Người ở phía trước kia, đã thu hồi khí thế, cũng không có phát ra bất cứ ý cảnh gì, nhưng áp lực mà người ta mang lại thật sự không có giảm bớt, thậm chí còn càng mạnh hơn. Căng thẳng đến để người bất giác lâm vào sợ hãi.

...

Địa phương thần bí.

Cổ thụ che trời, cây cao cũng có mấy nghìn mét, tán rộng giống như bầu trời, gốc cây không biết bao nhiêu người mới có thể ôm hết. Đứng ở gần, liền không nhìn ra được đây là một cái cây, mà càng giống như một ngọn núi, ngọn núi giống như trụ chống trời, nối liền vào mây trắng.

Khục! Khục!

Bên trong hốc cây giống như huyệt động tràn đầy nước, một người từ dưới đáy nước lao ra, toàn thân ướt sũng truồng, lộ ra từng đường cơ bắp khổng lồ.

Ho khan mấy tiếng, phun ra từng ngụm nước lớn, người này liền nghe được có âm thanh truyền đến từ phía trước.

“Trở lại rồi? Nhanh như vậy?”

Âm thanh giống như hỏi thăm cùng bất ngờ, nhưng thực tế lại tràn đầy kinh nghi cùng châm chọc mỉa mai. Nguồn gốc của âm thanh này là một nữ tử, tóc dài vàng nhạt, buông xõa sau lưng. Váy ngắn bó sát, lại lộ ra vai vùng tay, đồng thời chân váy cũng chỉ đến đầu gối, xẻ rất cao, bạo lộ rất nhiều da thịt.

Bóng người dần dần lộ ra dưới ánh sáng nhàn nhạt, dung mạo chính là Trương Vô Cực, ngay cả giọng nói đều giống y như đúc, lạnh lùng nói.

“Ta tìm đến người kia”.

Nữ tử tóc vàng kinh ngạc, khuôn mặt đọng lại một lúc, khóe miệng đang cười cười bất giác thu liễm lại, trầm trọng hỏi.

“Người nào? Ngươi bị hắn g·iết?”



Trương Vô Cực ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao, từng cành cây giống như từng dòng sông uốn lượn, ẩn hiện trong mây. Bầu trời, mang theo sắc lục nhàn nhạt, chính là ánh sáng từ tán cây rọi xuống, bị mây mù che phủ phân tán, không nhìn ra sắc trời quái dị.

Ở trên một độ cao không rõ ràng, đắm chìm trong mây trời, cây lớn không biết mấy trăm mét vậy mà có một vết chém chia đôi thân cây. Vết chém đen kịt cháy khét, giống như bị sét đánh bổ vào mà nứt toác ra, vết nứt kéo dài từ ngọn cây đến tận vị trí này, lộ ra phá lệ dọa người.

Mà tầm mắt của Trương Vô Cực giống như có thể trực tiếp nhìn đến vết nứt này, trầm trọng nói ra.

“Bị g·iết! Vẫn rất hữu duyên, cùng luồng kiếm ý kia giống y như đúc, chính là xuất phát từ cùng một người”.

Nữ nhân kia híp híp con mắt con mắt của nàng ánh lên một sắc vàng kỳ quái, đồng tử giống như xoay dọc, giống như mắt rắn, nhìn chằm chằm vào Trương Vô Cực. Giọng nói mang theo một loại cảm giác nguy hiểm, âm u.

“Người nào có kiếm ý kinh khủng như vậy? Trên đời này có kẻ lợi hại như vậy sao?”

Nàng vừa nói xong, từ trên trời lại hạ xuống một người, bề ngoài giống như một tiểu tử chừng mười một mười hai tuổi, ăn mặc thành thục, tóc dài bạc trắng đến tận đầu gối, hiểu nhiên chỉ là ngoại hình nhỏ bé thôi, không phải thật sự nhỏ tuổi. Người vừa hạ xuống liền trưng ra bộ mặt hứng thú bừng bừng hỏi.

“Lão Cực, ngươi bị g·iết? Đối phương ra bao nhiêu chiêu? Một trăm, hai trăm hay là ba trăm chiêu?”

Nữ tử chế nhạo một câu.

“Kiếm ý như thế kia, g·iết tên này còn cần mấy trăm chiêu?”

Trương Vô Cực càng nghe, sắc mặt càng đen, đã gần giống như đáy nồi, không phát ra mất cứ màu sắc nào. Hắn tức giận nói.

“Các ngươi ở đây cạnh khóe cái chó gì! Có bản lĩnh đi đến trước mặt nàng mà nói”.

“Ồ? Nàng? Rốt cục là ai?”

Không biết từ lúc nào, một vị công tử xuất hiện sau lưng Trương Vô Cực, dung mạo tuấn lãng, giọng nói trầm ấm, trên mặt mang theo ý cười, nhẹ nhàng như gió xuân, chính là điển hình của mỹ công tử. Người này cầm theo quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy thổi lên mấy sợi tóc mai của mình.

Một tay còn cầm theo một tấm áo choàng cùng một bộ quần áo.

Trương Vô Cực liếc nhìn mỹ công tử, không khách khí khoác lên áo choàng, che lại thân thể. Mặc dù không mặc quần áo cũng không thấy lão ái ngại hay những người xung quanh phản ứng gì, nhưng có quần áo mặc vào vẫn thấy thoải mái hơn.

Mặc xong, Trương Vô Cực giống như ngẫm nghĩ thật kỹ, lại giống như hồi tưởng lại cảnh tượng mình b·ị c·hém g·iết cùng với bị đối phương trào phúng, tức giận đến nghiến răng nói.

“Nàng ta chính là kẻ ba mươi năm trước g·iết hơn phân nửa thành viên bên ngoài của Phá Thiên Thương, khiến cho hệ thống tình báo của chúng ta lảo đảo mấy năm trời. Danh hiệu của nàng, các ngươi hẳn nhớ rất rõ”.

Ba người kia nghe đến, biểu lộ mỗi người có chút khác biệt, nhưng đồng loạt đều toát ra cùng một cái tên.

Kiếm Ma!

...