Lý Quân Thiên đi đến cây lớn, một bên quan sát, một bên cảm nhận hạt giống trong tay của mình, trong lòng toát ra một chút ý nghĩ.
“Cái cây này...giống như tan vào trong thiên địa, hòa hợp cùng thiên địa đại thế?”
Lý Quân Thiên không biết Trương Vô Cực làm sao có thể điều động thiên địa đại thế mà không nhận giới hạn phạm vi, giống như toàn bộ thiên địa đại thế đều có thể sử dụng. Nhưng hắn phỏng đoán, có thể là vì cái cây, hoặc là hạt giống thần bí này.
Cái cây này tồn tại, khiến cho thiên địa đại thế trở nên sinh động hơn rất nhiều, dễ dàng nắm bắt hơn, nhưng không có tác dụng quá nhiều. Người có thể cảm nhận thiên địa đại thế quá ít, cho dù cao thủ tuyệt đỉnh không có thời gian cảm ngộ thì cũng rất khó để nắm bắt được.
Cảm nhận được là một chuyện, có thể sử dụng lại là một chuyện khác, không phải cứ tiến lên là có thể dùng, còn phải có phương pháp đặc biệt.
Vừa rồi Lý Quân Thiên đã thử sử dụng nhiều chân khí hơn, thử cắt xuống một cành cây, cũng đã thành công. Cây này mặc dù cứng, nhưng bất quá tương đương với chân khí thuế biến mà thôi, dùng sức mạnh một chút là có thể cắt được. Nhưng cành cây cắt xuống lại giống như mây khói, nhanh chóng tiêu tán đi. Còn vết cắt thì nhanh chóng mọc ra mầm cây mới, sinh trưởng rất nhanh.
Không phải trở lại như cũ mà là mọc ra cành mới, cành mới không giống hình dáng cành cũ, nhưng hiển nhiên chặt xuống cành cây cũng không làm cho cái cây này bị tổn thương gì.
Hết sức kỳ quái, Lý Quân Thiên chưa gặp bao giờ.
Lý Quân Thiên còn nhận ra một điều, chỉ cần ý cảnh của hắn toàn bộ tụ hợp, chém lên cái cây này, v·ết t·hương liền không thể lành lại, giống như hoàn toàn bị cắt đứt, miệng v·ết t·hương còn có chút cháy đen, tựa như sét đánh.
Nhưng từ cách miệng v·ết t·hương không xa, sẽ có một vài cành cây khác mọc ra, vươn về bốn phía, giống như thay thế cho cành cây bị chặt xuống, cũng không có vì tổn thương mà trở nên suy yếu hay c·hết đi.
Nghĩ nghĩ, Lý Quân Thiên lấy ra Nhất Thần Lệnh, hỏi Nhất Thần.
“Ta gặp một cái cây, thân cây cứng rắn ngươi chém không đứt. Ta chặt đứt về sau sẽ nhanh chóng mọc lại. Có phải linh vật hay không?”
Nhất Thần: ???
Cái gì gọi là “ngươi chém không đứt, ta chặt đứt?”. Nhất Thần đọc được tin nhắn, một mặt ngốc trệ không hiểu ra sao, thầm nghĩ tại sao đột nhiên bị người khinh thường.
Lấy lại tinh thần, hắn rất nhanh hồi phục.
“Linh vật có rất nhiều chủng loại nhưng bọn chúng đều có một đặc tính, chính là có thể điều động linh khí, ngươi không tu luyện linh pháp là không thể cảm ứng được”.
Lý Quân Thiên ngẫm nghĩ, tạm thời đúng là hắn không cảm nhận được linh khí trong trời đất thật, sau này có thể thử sáng tạo phương pháp hấp thụ linh khí thử xem. Dù sao hút linh khí, ăn gió uống sương mới có thể tích cốc, nếu không thông qua ăn uống đến tích trữ năng lượng thì quá bất tiện. Cần nhiều năng lượng sẽ khiến lượng thức ăn tăng nhiều, miệng nhai đến mệt mỏi biết bao nhiêu nha.
Nghĩ vậy, hắn liền phản hồi.
“Được, vậy ngươi đến kiểm tra một chút”.
Nhất Thần: “...”
Nếu không phải đánh không lại, Nhất Thần rất muốn chửi ầm lên. Hắn là ai? Phá Thiên Thương minh chủ, là chủ nhân khống chế Đệ Nhất Tiền Trang cùng Thương Hội Thần Hành, là người thế giới khác mang theo trường sinh pháp...
Thân phận tôn quý như vậy, Kiếm Ma vậy mà không cho hắn một chút tôn trọng nào, sai sử hắn giống như thuộc hạ?
Hít sâu vào một hơi, Nhất Thần cũng không có bộc phát, sống được lâu, tâm tính không kém như vậy, tức giận rất dễ dàng bị xua tan. Nhất Thần phản hồi tin tức.
“Cái cây đó ở địa phương nào? Ta phái người qua xem một chút”.
“Đạo Đỉnh Phong”.
Lý Quân Thiên trả lời, một hồi rất lâu sau mới thấy Nhất Thần phản hồi, nói đợi hắn năm ngày mới có thể để người đến nơi đó. Lý Quân Thiên cũng không gấp gáp, lập tức cất đi Nhất Thần Lệnh.
Về phần Nhất Thần lâu như vậy mới phản hồi, là bị tin tức bạo tạc hay vấn đề gì khác thì Lý Quân Thiên không hề quan tâm, cũng không muốn biết đến.
Vừa xoay người, đã thấy Vũ Nhu đi đến bên cạnh mình, ánh mắt của Vũ Nhu từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người nàng, nhìn rất chăm chú. Bị người nhìn chăm chú Lý Quân Thiên không khỏi hỏi.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?”
Lý Quân Thiên biết Vũ Nhu đối với Kiếm Ma có một loại tình cảm hết sức kỳ quái, loại tình cảm này có chút vặn vẹo, dù sao ý cảnh của nàng cũng mang hình dáng của Kiếm Ma. Đây cũng không phải một loại ưa thích thông thường là có thể làm được đến.
Vũ Nhu khẽ bấm loạn ngón tay của mình, giống như rất căng thẳng, rất xoắn xuýt, cuối cùng nói.
“Chủ nhân, người là nữ nhân...vì sao người lại là nữ nhân a?”
Lý Quân Thiên khó hiểu.
“Là nữ nhân, có vấn đề gì sao?”
Mặc dù có chút không ưa thích việc mình xuyên không thành nữ nhân nhưng Lý Quân Thiên cũng đã sớm chấp nhận sự thật, không có chán ghét chuyện này, cho nên việc người khác biết hắn là nữ nhân thì Lý Quân Thiên cũng không có khó chịu.
Chỉ là biểu cảm của Vũ Nhu càng lúc càng quái dị, càng lúc càng có khuynh hướng điên cuồng cùng sụp đổ.
“Là nữ nhân..nhưng mà..ta thích ngươi nha chủ nhân. Ngươi tại sao lại là nữ nhân đâu”.
“Là nữ nhân liền không ưa thích?”
Lý Quân Thiên hỏi lại, lần này hắn sử dụng giọng nữ, là hắn cố ý thay đổi. Mới kiếm được một tên thủ hạ, chuẩn bị để nàng bước vào Thác Hải Cảnh, lúc này nhìn đến người ta sắp sụp đổ, Lý Quân Thiên cũng muốn thử cứu vớt một phen.
Hắn đối với Vũ Nhu cũng không có tình cảm gì, chỉ thấy nữ tử này rất kỳ kỳ quái quái, định quan sát một phen mà thôi. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu vậy mà người đã sắp điên, sắp sụp đổ kết thúc, cho nên hắn muốn quan sát một phen.
Về phần Vũ Nhu bị hắn chữa lợn lành thành lợn què về sau, làm ra cử chỉ điên rồ? Lý Quân Thiên cơ bản không có cân nhắc. Nguyên Cực Tông bất quá mấy tên võ giả tuyệt đỉnh đều c·hết dưới kiếm của hắn, từ lão tổ đến tông chủ trưởng lão phong chủ các loại. Nếu nàng điên cuồng, vậy thì hắn đưa nàng đi đoàn tụ cùng tông môn, người một nhà chỉnh chỉnh tề tề là được.
Nếu nàng còn cứu được, vậy về sẽ là thủ hạ của hắn, tương lai cùng hắn đi đến võ đạo đỉnh phong.
Vũ Nhu bị hỏi đến, cả người hơi ngu một chút, giống như lâm vào vô tận tự hỏi. Một chút hình ảnh trong ký ức của nàng hiện lên, từ nhỏ đến lớn. Từ năm nàng bốn tuổi, khi đó cả thôn xóm bị tắc phỉ g·iết hết, trong hỗn loạn nàng trốn ra lại bị người bắt được.
Về sau b·ị b·ắt nhốt, bị t·ra t·ấn, bị h·ành h·ạ, nhiều năm sống không thấy mặt trời, nhiều năm sống như gián, ăn như chó lại đến khi có thể thấy lại ánh mặt trời, bị người luân phiên hãm h·iếp khi nhục.
Nàng vừa yêu vừa hận người kia, cũng chưa bao giờ nghĩ phản kháng qua. Nhưng tên đó bị người chém g·iết, nàng mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm như được giải thoát, cuối cùng chỉ còn một cái bóng lưng, mãi in sâu trong tâm trí nàng...
“Nữ nhân..chủ nhân..ta ưa thích chủ nhân”.
Vũ Nhu lẩm nhẩm, giống như tự nói, vẻ điên cuồng không giảm bớt. Lý Quân Thiên tiến lên, muốn vuốt ve đầu của Vũ Nhu, định dùng lời nói ổn định nàng một chút. Vũ Nhu không chỉ một lần nói ưa thích chủ nhân, ưa thích Kiếm Ma, có lẽ làm như vậy có thể khiến cho Vũ Nhu bình tĩnh lại.
Nhưng Lý Quân Thiên không nghĩ đến, tay nàng vừa chạm vào tóc của Vũ Nhu, Vũ Nhu liền giống như con mèo bị dẫm vào đuôi, giật nảy mình, lo lắng nhảy lui sang một bên, toàn bộ cơ thể co quắp lại, run rẩy không ngừng.
Hai tay của nàng ôm lấy đầu của mình, co ro trong một góc, ánh mắt rưng rưng, giọng nói run run.
“Không thể..chủ nhân không thể đụng ta. Ta..ta..rất bẩn”.
Lý Quân Thiên đi đến, vuốt lấy ống quần, ngồi xổm trước mặt Vũ Nhu, cách Vũ Nhu một đoạn, tránh cho nàng kinh hãi tiếp tục trốn lui lại. Lý Quân Thiên đại khái đoán được tâm lý của Vũ Nhu xảy ra vấn đề, yêu hận vặn vẹo kỳ quái, cảm xúc không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.
Nghĩ một chút, Lý Quân Thiên cảm thấy đánh mất một vị thủ hạ như thế này quá đáng tiếc. Loại tình cảm vặn vẹo này, chỉ cần có thể thu phục, chính là trung thành tuyệt đối, đến c·hết không ngừng, không có khả năng phản bội. Nghĩ vậy, hắn liền dùng một loại ngữ khí rất ôn nhu nói.
“Vũ Nhu, ưa thích không có sai lầm, ngươi chỉ cần dũng cảm tiến lên là được. Giống như khi đó ngươi quả quyết nhận định ta vậy.”
Vũ Nhu không ngừng run rẩy, ý thức giống như c·hết máy, không phản ứng.
Rất lâu về sau, Vũ Nhu buông xuống hai tay, ánh mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên. Nhìn rõ ràng dung mạo tuyệt thế có vạn chủng mị thái, phong tình như nước của người trước mắt. Nhìn đến si, si đến mê, mê đến điên cuồng.
Ánh mắt của Vũ Nhu càng lúc càng sáng, giống như bất giác lại lâm vào si mê nhan sắc trước mắt. Nàng run run hỏi.
“Ngươi..thật sự là chủ nhân sao? Thật sự là Kiếm Ma sao?”
Lý Quân Thiên nhớ rõ ràng, nữ nhân này lúc dùng đạo tâm phát thệ chính là phụng Kiếm Ma làm chủ. Nếu như hắn không phải Kiếm Ma, nàng có thể dứt khoát ra đi, không có tổn hại bất cứ thứ gì. Nhìn như điên cuồng, hấp tấp vội vàng nhưng nữ nhân này vẫn rất tỉnh táo, ít nhất là khi phát thệ vẫn rất tỉnh táo.
Lý Quân Thiên khẽ nhếch miệng, mị ý càng thêm nồng đậm. Đây là trời sinh, một cái nhíu mày, một cái nhếch miệng đều có sức quyến rũ vô hạn, người tâm tính kém lập tức sẽ si mê không dứt ra được. Tất nhiên đại bộ phận võ giả tuyệt đỉnh đều là dạng tâm tính cứng cỏi, loại mị ý này đủ để người kinh diễm nhưng muốn hớp hồn người ta là chuyện không thể nào.
Vũ Nhu không được bình thường, nhưng đắm chìm trong mị ý vẫn có thể giữ một tia tỉnh táo, đủ thấy loại mị ý tự nhiên này cũng không có cường đại như trong tưởng tượng.
Giọng nói của Lý Quân Thiên trở nên có chút huyền bí, ngữ khí giống như trêu trọc lại tràn đầy tinh nghịch, giống như gãi vào trong lòng người.
“Ngươi đoán”.
Lý Quân Thiên lúc này có chút không giống Kiếm Ma, cũng có chút không giống bản thân hắn kiếp trước, càng giống như nhân cách của một nữ nhân mị hoặc vô song.
Kỳ thực chuyện này đến từ việc hắn ngã bệnh ở kiếp trước. Cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, ngoại trừ hoạt động ý nghĩ thì không thể làm gì khác, cho nên trong đầu sẽ sinh ra rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, tưởng tượng các trò đùa vui bất chấp hậu quả. Huyễn tượng trong trường hợp thế này thế kia, ta sẽ làm thế này thế kia.
Cho nên bất giác, Lý Quân Thiên cũng sẽ nảy ra một số lời đùa không quá lý tính giống như lúc này.
Vũ Nhu nhìn đến si mê, người trước mặt càng tỏ ra bí ẩn cùng mê hoặc, nàng càng phát ra ưa thích. Ưa thích, chính là ưa thích người, cho dù người này biến thành dạng nào, nàng cũng ưa thích.
Giây phút này, nàng nhận định người trước mắt chính là Kiếm Ma. Mà nàng ưa thích Kiếm Ma, cho dù là Nữ Kiếm Ma, nàng cũng ưa thích.
Ý cảnh hiện lên, hư ảnh bóng người quay lưng về phía Vũ Nhu, lúc này chậm rãi xoay người, dung nhan chậm rãi lộ ra. Tóc dài như thác bạc, chảy suôn qua vai phủ xuống sau lưng. Mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng hoàn mĩ như ngọc tạc, mị hoặc vô song. Khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một tia ý cười lạnh nhạt, mang theo một loại bí ẩn khó đoán.