Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 48: Tẩu thủy



Chương 48: Tẩu thủy

Nhân loại, làm sao để có thể hóa long?

Thần thoại tương truyền, nhân tộc là do Long Quân cùng một vị tiên nữ sinh ra, nhưng đó đã là truyền thuyết từ thời đại thượng cổ, hư vô mờ mịt, muốn chứng thực cũng không có cách nào.

Cho nên muốn dùng Hóa Long Quyết đánh thức huyết mạch long tộc ẩn trong cơ thể nhân loại là chuyện không thể nào, thật giả không thể kiểm chứng, ít nhất là không có chứng cứ xác thực.

Từ Trường Khanh sẽ không ngu ngốc ký thác thành quả của mình vào một điều xa vời như vậy.

Thay vào đó, Từ Trường Khanh nghiên cứu nhiều năm, lúc này quyết định đánh cược, tất nhiên có nắm chắc nhất định

Hắn vận dụng thiên địa đại thế để bản thân mình có thể đạp trên mặt nước, đồng thời dẫn lực lượng này nhập vào thân thể.

Lực lượng mà thiên địa đại thế thể hiện ra, thông qua thứ gì truyền đến nơi chỉ định. Giống như sơn thế có thể trấn áp người khác, gia tăng sức đè nặng, nhưng rõ ràng người thi triển đâu có bê cả ngọn núi đặt lên thân đối phương đâu.

Đáp án, chính là linh khí.

Thông qua tinh thần ý niệm làm vật dẫn, hội tụ linh khí trong trời đất, mượn cấu tạo của đại thế để linh khí có thể tụ tập lại, hình thành sức nặng tương đương. Thủy thế, vân thế...đều không sai biệt lắm.

Dùng thiên địa đại thế khiêu động linh khí trong trời đất mà thôi. Khi Lý Quân Thiên chiến đấu với Trương Vô Cực, hắn luôn có cảm giác Trương Vô Cực không thể đánh ra hết sức lực, chính là vì linh khí mỏng manh, nếu không chỉ sét về lực lượng thì Lý Quân Thiên không thể nào là đối thủ được.

Luyện thiên địa đại thế vào cơ thể, chính là luyện lấy linh khí vào cơ thể, sử dụng linh khí thay cho nội lực, gọi là linh lực. Dùng linh lực uẩn dưỡng huyệt đạo, cấp tốc đề thăng Long Biến.

Bởi vì không có chân ý của Hóa Long Quyết, thay vào đó là Thủy Ý của thiên địa đại thế, cho nên huyệt vị bị uẩn dưỡng cũng dần dần thay đổi theo phương hướng kỳ lạ.

Nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục, Từ Trường Khanh lựa chọn từng bộ phận ở các vị trí khác nhau, giống như thay đổi từng cái linh kiện nhỏ bé, xết về toàn cơ thể thì không có vấn đề gì lớn.

Thậm chí ẩn ẩn có chút thần dị.

Từ Trường Khanh xuôi theo Bạch Ngâm Giang, đi về phía hạ du, mỗi bước bước ra đều định trụ một đoạn sông, khiến cho nước sông đứng lặng dưới chân của hắn, không có sóng gợn lên bọt trắng.

Theo thời gian chuyển rời, thiên địa đại thế mà Từ Trường Khanh “mượn” được càng lúc càng mạnh. Như đã biết, thiên địa đại thế là có chuyển dịch, Từ Trường Khanh đi dọc Bạch Ngâm Giang chính là tiến lên thuận theo đại thế, cho nên phần thiên địa đại thế mà hắn đã mượn vẫn cứ được bảo đảm khoảng ở khoảng cách nhất định.



Cho nên thiên địa đại thế mà Từ Trường Khanh có thể câu thông càng lúc càng mạnh, mượn đến lực lượng cũng theo đó mà mạnh lên.

Đồng thời, lượng linh khí có thể thu vào trong cơ thể cũng nồng nặc hơn, dù cho thu giữ linh khí hay là câu thông thiên địa đại thế đều tiêu hao rất nhiều tinh thần hồn lực, nhưng Từ Trường Khanh phảng phất không để ý chút nào, chưa từng đình chỉ việc thu nạp linh khí.

Bộ dáng Long Biến của Từ Trường Khanh cũng càng lúc càng trở nên kỳ dị, làn da dần dần chuyển sang màu nâu sáng giống như da cá sấu, cơ thể càng lúc càng cao lớn thêm, nhưng đồng dạng cũng thuôn dài ra, giống như phần thân đang bị kéo đến biến dạng.

Răng càng lúc càng sắc nhọn hơn, tai lại biến chuyển về phương hướng giống như mang cá. Tứ chi cũng to lớn đồng đều, khớp xương có chút biến dạng cùng thay đổi nhưng không quá lớn, chỉ là móng vuốt lộ ra rõ ràng, giữa các móng đều có một lớp màng da rất mỏng.

Trên lưng, từ xương sống mọc ra một lớp giống như vây nhọn, xuyên thủng quần áo, để cho vây nhọn lộ ra ngoài.

Đại thể vẫn là bộ dáng của con người, nhưng nhìn kỹ lại thì rất dị dạng, không hoàn toàn giống người nữa.

Từ Trường Khanh đi xa hơn ba trăm dặm, nội lực đã tiêu hao không sai biệt lắm, tinh thần hồn lực cũng ở mức nguy hiểm, sắp cạn kiệt. Lúc này, Từ Trường Khanh mới lấy một túi vải giấu trong người ra, bên trong có mấy loại thảo dược được phơi khô, hắn liền nhanh chóng cắn nuốt xuống.

Tinh thần khôi phục quá nửa, nội lực không khôi phục chút nào, nhưng thân thể lại giống như được bơm thêm máu, máu trong người sôi trào cuồn cuộn, mỗi một cái hít thở đều khiến cho dòng máu chảy phát ra từng tiếng ô ô, hệt như nước sôi.

Rầm rầm rầm!!!

Nước sông Bạch Ngâm Giang nổi lên bọt khí trắng xóa, nhưng lúc này, dòng chảy hiền hòa đến lạ thường.

Từ Trường Khanh bước đến đâu, nước sông ngưng lại đến đó.

Không phải chỉ là một khoảng nhỏ, lúc này đã mở rộng ra toàn bộ chiều ngang của lòng sông.

Mà phía sau Từ Trường Khanh, nước sông hóa thành một ngọn sóng lớn, cất cao đến mấy chục mét, giống như một tòa lầu cao đến mười tầng. Sóng nước mênh mông, muốn che khuất cả một bên ánh nắng.

Ngọn sóng này, về sau càng lúc càng lớn, mỗi bước bước ra đều khiến cho đỉnh sóng trập trùng, ẩn ẩn nâng lên cao.

Năm trăm dặm, Từ Trường Khanh đã đi năm trăm dặm, sóng nước cũng cất cao năm mươi mét.

Sáu trăm dặm, sóng nước đã cất cao sáu mươi mét, tựa như một quái vật khổng lồ, tràn đầy khắp lòng sông vươn về phía hạ du. Sóng chuyển cuồn cuộn nghe như hàng trăm hàng nghìn con ngựa đang lao nhanh, rung chuyển khắp nơi.

Từ Trường Khanh lại một lần nữa tiêu hao hết tinh thần hồn lực, lại một lần nữa đem thảo dược ăn hết, lần này thật sự ăn đến túi vải trống rỗng, không còn thừa lại gì.



Bảy trăm dặm, sóng nước cuồn cuộn hấp dẫn ánh mắt của vô số người. Đi một quãng đường xa như vậy, cuối cùng cũng v·a c·hạm với một đoàn thuyền lớn. Lúc trước người khác thấy được sóng nước cất cao liền nhanh chóng tránh đi. Thuyền của bọn họ nhỏ, sóng nước cũng không lớn, cho nên có thể vòng sang đôi bên mà tránh đi.

Nhưng đoàn thuyền lần này có chút lớn, thuyền buồm buôn bán không ít hàng hóa, thuyền lâu cao đến mười mấy mét, dài đến ba bốn mươi mét. Lại thêm sóng nước đã bao trùm toàn bộ mặt sông, muốn tránh cũng không thể tránh được.

Người trên thuyền, nhìn sóng nước cất cao hơn bảy mươi mét liền kinh sợ không thôi.

“Sóng thần? Tại sao trên mặt sông lại có s·óng t·hần?”

“Nó đang lan đến phía này, chạy mau?”

“Xoay thuyền xoay thuyền! Lần này hàng hóa trọng đại, không thể tổn thất!”

“Chạy mau!”

“...”

Một đám người r·ối l·oạn bừng bừng, thuyền lớn chuyển loạn, nơi xoay ngang, nơi trực tiếp xoay chuyển cảnh buồm, một lần nữa quay đầu, thuận theo dòng chảy phóng về phía hạ du.

Cũng may, sóng nước quá lớn, đám người trên thuyền có thể trông thấy từ xa, lúc này mới có đủ thời gian cho bọn hắn phản ứng. Nhưng tốc độ của Từ Trường Khanh rất nhanh, một bước liền đi ra mấy trăm mét, đôi ba giây liền vượt qua một dặm, nhìn như thong dong bước đi vài bước kỳ thực rất nhanh.

Rào rào!!!

Tiếng sóng nước lên xuống như thủy triều, tiếp theo sau là tiếng rầm rầm như vó ngựa đạp đất. Cuối cùng chính là bóng nước che rợp trời, bời vì mặt trời đã nghiêng về buổi chiều, trực tiếp kéo dài hình bóng của cột sóng nước ra xa, trực tiếp làm cái bóng của sóng nước che phủ mấy chiếc thuyền lớn.

Từ Trường Khanh lúc này tai đã mọc ra vây, tuy chưa hóa thành mang cá nhưng không giống tai người. Làn da của hắn mang một màu xanh thẫm như nước biển, ánh mắt đỏ như máu, hơn nữa còn hơi mở tròn, không giống con mắt của nhân loại.

Hắn không giảm tốc, trực tiếp tiến lên, xông vào giữa trận hình của đoàn thuyền.

Rầm rầm rầm!!!



Sóng nước càn quét qua, cột sóng như một ngọn núi lớn trực tiếp đẩy ngang sang, đầu tiên là nhấc lên mấy con thuyền, nâng mấy con thuyền lên cao đến bảy tám mét. Sau đó những chiếc thuyền này lật ngang qua, rơi xuống mặt sông. Còn chưa kịp tiếp nước liền bị cột sóng nhấn chìm, lăn lộn bên trong cơn sóng giữ.

Cả đám người kêu hét chói tai, bất kể là võ giả vẫn là người bình thường, đứng trước luồng sức mạnh kinh thiên này đều bất lực như nhau, bị sóng biển đẩy đến lăn lộn không ngừng, xoay đến không phân biệt được trên dưới trái phải.

Muốn vùng vẫy thoát ra, cũng không được.

Phải biết, đây không phải sóng nước thông thường. Đây là do Từ Trường Khanh câu thông quá nhiều thiên địa đại thế hình thành, là thủy thế hiển hiện, bên trong nội hàm không nhiều linh khí nhưng gánh chịu đại bộ phận thủy thế của Từ Trường Khanh tụ tập.

Đại thế còn thuận dòng tiến tới, làm sao có thể thoát khỏi dễ dàng. Cho dù võ giả tuyệt đỉnh bị nhấn vào đây cũng chưa chắc đã thoát ra được, nói gì mấy võ giả cấp thấp này.

Thuyền, vỡ nát, quay cuồng không bao lâu liền chỉ còn một đống mảnh vụn đảo quanh, bị sóng nước cuốn đi.

Người, bị vặn gãy bẻ nát, tàn chi toái thi khắp bốn phía, hòa trộn cùng trong máu tươi, máu tươi nhiễm đỏ sóng nước, tô điểm cho dòng sông, đồng dạng bị đại thế cuốn đi vào. Hóa thành một phần của sóng lớn, đi theo sau lưng Từ Trường Khanh.

Từ Trường Khanh dẫn phát một hồi t·hiên t·ai, nhưng ánh mắt của hắn cũng không nháy lấy một cái, lực chú ý của hắn không đặt tại những người qua đường này.

Bây giờ hắn phải toàn tâm toàn ý hội tụ thiên địa đại thế, câu thông thiên địa đại thế, lại mượn thiên địa đại thế luyện hóa linh khí vào cơ thể. Có thể nói là hao phí toàn bộ tâm lực, nào có thời gian để ý những chuyện khác.

Đừng nói là hắn không dư lực cứu người, cho dù dư lực, hắn cũng không thể nào tán đi toàn bộ công sức của mình để cứu một đám người lạ.

Tám trăm dặm, sóng nước cao tám mươi mét, màu nước đỏ ngầu. Từ trên cao nhìn xuống, Bạch Ngâm Giang hất lên bọt nước trắng xóa, sóng nước mà Từ Trường Khanh tạo thành giống như một viên bi đỏ thẫm đang chậm rãi lăn về phía hạ du.

Đỏ, không đơn thuần là máu người, người g·ặp n·ạn cũng có trên dưới một trăm, nhưng muốn nhuộm đỏ mấy dặm sóng nước còn chưa đủ. Số máu này còn bao hàm không biết bao nhiêu là của thủy vật, tôm cua ốc cá, rùa lươn rắn ếch...Đủ loài thủy sinh đều bất hạnh bị sóng lớn nghiền nát, vì màu đỏ của cột sóng mà dâng lên máu thịt.

Chín trăm dặm, cột sóng cao đến chín mươi mét, sắc đỏ càng ngả đến màu thẫm. Từ Trường Khanh đi ở phía trước, toàn bộ thân hình bị sóng nước ẩn ẩn che phủ, không thể nhìn rõ. Nhưng nếu có người trông thấy, vậy chắc chắn có thể mường tượng ra bóng dáng một đại ma đầu đang dẫn theo biển máu cuồn cuộn lao đến.

Sát khí nồng nặc, tanh hôi nghìn dặm.

Tốc độ của Từ Trường Khanh càng lúc càng nhanh, sóng máu phía sau giống như càng lúc càng nặng nề, thiên địa đại thế càng ngày càng mạnh. Lúc này không đơn thuần là Từ Trường Khanh chủ động tiến về phía trước, mà còn có thêm thiên địa đại thế thúc đẩy tiến về phía trước.

Không thể lui, không thể tránh.

Hắn là trung tâm của sóng nước, là nơi tập trung của đại thế, chỉ cần hắn dám không tiến lên, chần chờ một chút thôi, vậy thì sóng nước phía sau đảm bảo sẽ đập một cái thật mạnh, đem hắn đánh tan xương nát thịt.

Cơ hội chỉ có một lần, cũng chỉ có thể đánh cược một lần.

...

p/s: Lên chương giờ này, các vị có bất ngờ hay không? Vẫn còn đang gõ thêm một chương, nếu không có gì thay đổi thì ngày mai sẽ có hai chương!