Chín trăm ba mươi dặm, Từ Trường Khanh gần như đã hao hết tinh thần hồn lực, cơ thể của hắn lúc này cũng không ra hình người, hai chân lớn như cột trụ, thân thể kéo dài năm mét, một chiếc đuôi dài hơn ba mét lộ ra ngoài.
Quần áo, từ lâu đã bị xé tan thành mảnh vụn, không thể che lấp thân hình của hắn.
Phần bụng có làn da sáng màu, lưng có vây dựng ngược, quanh thân có vảy giáp như da rắn nhưng có chút cứng cáp như vảy cả, xếp chồng rất kỳ diệu.
Đỉnh đầu sừng vẫn cụt ngủn, miệng hơi nhô ra, răng nhọn như kiếm, mắt đỏ như máu, tai mọc ra vẩy hơi kéo ngược về sau.
Có thể nói, Từ Trường Khanh đã không có hình người, càng giống như một con cá sấu lớn mọc ra vảy giáp, có tứ chi tráng kiện, đồng thời mọc ra sừng. Vô cùng dị dạng.
Thảo dược, đã không có.
Hồn lực, đã gần cạn.
Đại thế cuồn cuộn áp sát phía sau, không thể lui, không thể tránh, không thể đưng chỉ có thể tiến.
Rống!!!
Từ Trường Khanh gầm lên một tiếng, tiếng gầm trầm thấp lại âm vang truyền ra khắp chốn, trực tiếp che phủ tiếng sóng nước gầm thét.
Theo tiếng rống lớn, cơ thể của Từ Trường Khanh lúc này hơi sáng lên, ánh sáng lốm đốm như những vì sao chen chúc bám vào trên người của hắn.
Long Tức!
Vào lúc này, Từ Trường Khanh sử dụng Long Tức. Mà theo hắn sử dụng Long Tức, thân hình của hắn ngay lập tức phát sinh cải biến.
Cơ thể của hắn co rút lại, dần dần quay trở về bộ dáng nửa người nửa thú, hai chân đứng thẳng, vai như gấu, lưng như hùm, eo như sói, trên thân có vảy giáp, đầu có sừng, miệng lộ răng nanh, tai cùng lưng đều có vây.
Đặc biệt, chính là có đuôi, một chiếc đuôi lớn, dài hơn hai mét, so với lúc chưa thủ nhỏ cũng không có chênh lệch quá nhiều.
Long Tức óng ánh bám ở bên ngoài cơ thể, càng lúc càng sáng, ánh sáng cũng càng lúc càng dày đặc, che phủ toàn bộ thân thể. Long Tức sáng chói, trắng sáng, hệt như liệt nhật giữa trời đêm.
Trời tốt, Từ Trường Khanh phát ra sáng chói, là mặt trời trong đêm, dẫn đầu sóng lớn đổ về phía đông, lao về hạ du Bạch Ngâm Giang.
Mang theo lực lượng vô tận, Từ Trường Khanh thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh lao nhanh về phía trước, long tức càng lúc càng cuồn cuộn, càng sáng chói, bản thân giống như một con thiêu thân lao vào lửa, b·ốc c·háy lên, tỏa ra quang hoa rực rỡ nhất của cuộc đời mình.
Rống!!!
Bạch quang hội tụ, Long Tức nóng bỏng như lửa đốt, là một loại lực lượng nặng nề cùng cuồng bạo, giống như một con ngựa hoang không thể thuần phúc, chạy loạn bốn phía.
Chín trăm năm mươi dặm...
Chín trăm bảy mươi dặm...
Chín trăm..tám mươi dặm!
Toàn bộ long tức bị Từ Trường Khanh ép hội tụ lại thành một quả cầu lơ lửng ở bụng của mình. Cơ thể của Từ Trường Khanh đã khô quát lại, gầy như que củi chỉ còn da bọc xương.
Hai mắt hốc hác gần như đã lồi ra, nhưng lấy vóc dáng của Từ Trường Khanh vẫn là một người cao đến hơn ba mét, trông càng kỳ dị, càng đáng sợ.
“Cực hạn rồi?”
Từ Trường Khanh lẩm nhẩm, một ý nghĩ vừa động vậy mà vào lúc này hắn quay đầu.
Không sai, vào đúng lúc này hắn xoay người.
Rõ ràng đại thế cuồn cuộn ép sát, hắn không có tiếp tục chạy lên mà đột ngột quay đầu, lao thẳng đển sóng nước ngập trời ở phía sau. Lại một lần nữa hóa thành thiêu thân, lao thân đi chịu c·hết.
Đại thế đổ ập xuống, từ bốn phương tám hướng ép thẳng trung tâm.
Thủy thế, mang theo áp lực không kém gì núi lớn. Con sóng cao đến gần trăm mét bao trùm xuống, huyết sắc từ bốn phía tụ đến, đè ép vào Từ Trường Khanh.
Ầm ầm!!!
Tựa như trời sập núi đổ, thủy lưu cuồn cuộn, đại thế như hồng, đổ ập vào Từ Trường Khanh. Quả cầu long tức vào cùng lúc này đồng thời tỏa ra quang huy rực rỡ, áp lực căng phồng chuẩn bị bạo tạc ra, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Từ Trường Khanh.
Từ ngoài đến, đại thế hồng thủy, từ trong ra, long tức nổ tung.
Roẹt!!!
Ầm ầm!!!
Toàn bộ quang huy nở rộ, Long Tức chống lên thân thể Từ Trường Khanh, trong chớp mắt chống lên đại thế, không để cho Từ Trường Khanh bị ép thành thịt vụn. Nhưng đồng thời, cơ thể của Từ Trường Khanh cũng bị long tức xé rách, hàng loạt v·ết t·hương nứt toác, sâu đến tận xương.
Vết thương không có máu chảy, gần như toàn bộ số máu của hắn đã bị ép khô thành long tức rồi.
Không chỉ có da thịt nứt toác, xương cốt đồng dạng xuất hiện rất nhiều v·ết t·hương, đếm không hết. Đau đớn xông thẳng l·ên đ·ỉnh đầu, tràn ngập trong đầu óc của Từ Trường Khanh. Giờ phút này hắn giống như bị hàng nghìn con ong đâm chích, xé toạc ra từ bên trong.
Nhưng không mất bao lâu, tâm trí Từ Trường Khanh liền lấy lại được một tia thanh tỉnh. Hắn giương lên khóe miệng, cười gằn lộ ra hàm răng nhọn hoắt vô cùng dữ tợn.
“Hợp!”
Từ Trường Khanh quát lên một tiếng, lại giống như dã thú phát ra tiếng gầm thét. Toàn bộ tinh thần hồn lực còn xót lại của hắn lúc này thiêu đốt lên, nếu như tình trạng trước đây là dầu hết đèn tắt, vậy bây giờ chính là đốt luôn cả cây đèn, một đi không trở lại.
Hóa Long Ý Cảnh còn chưa hoàn bị thay thế vào lúc này hiện ra, trước đây cho dù rèn luyện long biến hay câu thông thiên địa đại thế thì Từ Trường Khanh đều không bộc lộ ý cảnh của mình, chính là để dùng vào lúc này.
Hư ảnh thanh long hiển hiện bao phủ lấy Từ Trường Khanh, quấn quanh thân thể của hắn, có phần trùng điệp cùng cơ thể, có phần lại chỉ bay lượn bên ngoài, không có kết hợp hoàn mĩ.
Nhưng Từ Trường Khanh không để ý những vấn đề râu ria đó, toàn bộ tinh thần của hắn tập trung tại đầu rồng. Đầu rồng uốn lượn cuối cùng tụ tại lồng ngực của Từ Trường Khanh, miệng rồng mở rộng, há miệng cắn về phía quả cầu long tức tại ổ bụng.
Long tức bây giờ đang tiêu tán với tốc độ khó mà tin được, ước chừng không thể cầm cự được bao lâu liền sẽ tiêu tán hết. Một phần lớn long tức được hình thành từ linh khí thông qua thiêu đốt của cơ thể hòa trộn cùng đại thế của thiên địa, lúc này nó tiếp xúc với đại thế bên ngoài, chẳng khác nào bỏ băng đá vào nước sôi, hòa tan trở về tự nhiên.
Cho nên Từ Trường Khanh không có lưỡng lự, điều động ý cảnh hóa long của mình nuốt xuống quả cầu được hình thành từ long tức này. Lấy ý bao khỏa, lấy ý ngự khí, ý đồ khống chế long tức.
Quả cầu long tức giống như một viên thép nóng đỏ, cuồng liệt hung hãn. Long ý cắn xuống, lại giống như hàn băng, lập tức bị hòa tan, chân ý thủng lỗ chỗ.
Nhưng long ảnh không sợ hãi, càng không thể từ bỏ, mạnh mẽ ngập lấy viên cầu, từ cao phóng xuống, hướng về phía huyệt thần khuyết.
Nơi đó, lơ lửng một viên hạt giống.
Long ảnh há miệng, đồng thời cắn đến. Nhưng càng đến gần long ảnh càng lúc càng thu nhỏ. Từ ban đầu hùng uy bốn phía, càng đến gần hạt giống lại nhỏ bé giống như một con giun.
Còn hạt giống bình bình phàm phàm, lúc này lại giống như phóng lớn trăm nghìn lần, giống như thái dương treo cao, không tỏa sáng hừng hực lại mang một loại cảm giác kỳ bí vô tận.
Hoa văn trên hạt giống lúc này giống như trải rộng toàn bộ bầu trời, xoay chuyển vặn vẹo, vừa nhìn liền để người ta lâm vào r·ối l·oạn không ngừng. Một sợi hoa văn uốn lượn như từng dãy sơn mạch, một dãy sơn mạch đều lớn hơn long ảnh hư ảo lúc bây giờ.
Từ Trường Khanh nhắm chặt mắt, toàn bộ tinh thần của hắn nhập vào trong long ảnh, giống như nội thị bản thân nhưng lại giống như tinh thần đi vào trong một thế giới kỳ quái, thế giới bị hạt giống chi phối.
Thoáng cái Từ Trường Khanh nghiêm nghị, tình huống này trong tất cả các lần diễn luyện đều chưa từng xảy ra. Cũng có nghĩa là ngoài ý muốn.
Nhưng đã không có đường quay đầu, trong miệng long ảnh ngậm lấy quả cầu nóng rực như mặt trời, long ảnh thủng lỗ chỗ gần như muốn tiêu tán, duy trì không được bao lâu.
Thân thể bên ngoài tràn đầy vết nứt, giống như gốm sứ, đã cách vỡ vụn không xa.
Mà hạt giống này, chi phối toàn bộ thế giới, vững chắc vô cùng, không thể lay chuyển, lại là trung tâm của toàn bộ thế giới, cho một loại cảm giác so với đại thế bên ngoài còn mạnh hơn gấp mấy chục lần.
Nhưng núi có cao, cũng phải trèo.
Tường có vững, cũng phải đụng.
Phía trước chính là chỗ c·hết, cũng phải xông vào.
Từ Trường Khanh quả quyết, ngâm lấy quả cầu long tức đâm đến. Cho dù nhỏ như giun dế cũng muốn cắn gặm hạt giống này một ngụm.
Một loại ý chí, thấy c·hết không sờn.
C·hết! Không có gì ghê gớm!
Rõ ràng là lao tiến lên trời nhưng lại mang một cảm giác đâm vào thâm uyên, rớt xuống vực sâu vạn trượng, mờ mịt bao phủ tất cả cảm quan.
Cuối cùng, long ảnh ôm theo quang huy trong miệng, đâm thẳng vào trong hắc ám!
Bốn phía, tịch mịch không chút ánh sáng. Ánh sáng duy nhất, chính là bản thân hắn, từ trên bản thân hắn tỏa ra hào quang, soi rọi bốn phía.
Nhưng bốn phía vẫn đen như mực, không thể trông thấy cái gì, giống như bản thân bị nhốt vào trong căn phòng đen kịt, nhìn đi đâu cũng chỉ có màu đen.
“Đây là nơi nào?”
Ý nghĩ nảy ra, cũng nói ra khỏi miệng, nhưng đơn thuần chỉ có một mình Từ Trường Khanh vừa nghe vừa nói, âm vang quanh quẩn, tựa như phòng kín, không ra ngoài được.