Bên trong Cực Lạc Các, một cái sân rộng lớn chừng trăm mét. Nền sân chính là từng khối đá lớn đen tuyền, cứn rắn như sắt thép, không dễ phá hỏng.
Hàng rào xung quanh, là một loại đá xanh, độ vững vàng càng chắc chắn, cho dù võ giả tuyệt đỉnh cũng không thể phá hỏng dễ dàng.
Hiển nhiên, là nơi được kiến tạo đặc biệt để vận dụng võ lực.
Tường Vi cùng Lý Quân Thiên phân biệt đứng ở một bên, mà bốn phía lầu các, không ít người lấp ló trong gian phòng, thông qua cửa sổ quan sát chiến đấu. Lý Quân Thiên không ngại, cũng không mất tự nhiên. Tường Vi càng không để ý, cũng không trưng cầu ý kiến của hắn.
Tất nhiên Tường Vi cũng muốn để những người kia quan sát cuộc cuộc chiến đấu này.
Tường Vi giữ lấy nụ cười không giảm, nhìn Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên đánh giá xung qunah một lượt, lại nhìn lên bầu trời, cuối cùng nhìn về phía Tường Vi, hỏi.
“Ngươi không tụ tập toàn bộ sức mạnh của mình về sao?”
Ý cảnh bao trùm toàn bộ Dục Hoan Đô này, Lý Quân Thiên đoán chừng chính là thủ bút của Tường Vi, nhưng duy trì ý cảnh ảnh hưởng hàng nghìn hàng vạn người, là một chuyện tiêu hao tinh thần hồn lực rất lớn. Hao tổn lực lượng trong chuyện này, làm sao có thể phát huy ra toàn bộ thực lực.
Tường Vi lắc đầu nói.
“Không sao, ta không có hao tổn gì”.
Lý Quân Thiên gật đầu, hắn không nhìn ra sâu cạn của nữ nhân này, thủ đoạn kỳ quái đúng là tầng tầng lớp lớp, hiếu kỳ nhưng không lấy làm lạ.
Đối phương đã nói không có ảnh hưởng, vậy thì hắn cũng không cần già mồm, đặt tay lên Vĩnh Dạ, lạnh nhạt nói.
“Ta xuất kiếm không biết nặng nhẹ, coi chừng lấy”.
Nói xong, hắn liền rút ra Vĩnh Dạ, kiếm ý theo đó bắt lên tận trời, không gian bị nhuộm đen kịt, hóa thành một thanh trường kiếm đâm thẳng về trời xanh, dìm ngập một nửa sân đấu vào trong đêm đen.
Tường Vi khanh khách đong đưa một cái eo thon, nàng bước ra một bước, vũ mị kiều diễm. Mà quanh thân nàng, một tầng không gian bao phủ vào trong sắc hồng phấn, giống như nhuộm sáng cả bầu trời, cùng đêm đen gắt gao chia cắt lẫn nhân.
Mà một luồng kiếm quang bổ đến, theo một bước này của nàng bước ra cũng vừa vặn tránh thoát kiếm quang. Kiếm quang sắc bén chém thẳng vào hàng rào đá xanh phía sau, đập ra một tiếng vang trầm đục nhưng không có đem tường đá cắt đứt.
Lý Quân Thiên khiêu khiêu mi nhìn về phía tường đá bụi mù, giống như có thể nhìn xuyên thấu đến bên trong đó, cuối cùng thấy được một chút kỳ bí.
“Đá xanh có thể nhanh chóng tan rã ý cảnh? Rất thần kỳ”.
Nghĩ thoáng qua liền không để ý, có thủ đoạn phòng ngự thế này hắn liền thỏa thích vận dụng năng lượng.
Vừa rồi, chỉ là khi rút kiếm hời hợt chém ra một đòn, cũng không phải thủ đoạn cao minh gì. Càng không phải bạt kiếm thuật, dưỡng kiếm thuật gì, đơn thuần là thuận tay chém ra thôi.
Bị Tường Vi né tránh, là chuyện hợp thói thường, không có gì bất ngờ.
Tường Vi không phải dạng người chờ đợi chịu đánh, nàng tiến lên phía trước, thân hình đong đưa như mang đến quang minh trong đêm tối, chói lóa hấp dẫn mắt người.
Mà loại ánh sáng này lại vặn vẹo tinh thần người nhìn, khơi gợi lên tất cả ham muốn trong sâu thẳm linh hồn, để người tham lam không rời mắt đi được.
Tường Vi xuyên qua đêm tối, nàng đi đến đâu, quang minh trải đường đến đó, xé bỏ ra màn đêm, vượt qua khoảng cách xa xôi hàng lâm đến trước mặt Lý Quân Thiên.
Giống như đi bộ tràn đầy ưu nhã, nhưng tốc độ nhanh đến cực hạn, chỉ bước ra một bước liền đến trước mặt Lý Quân Thiên, lưu lại một vệt tàn ảnh màu hồng phấn kéo dài xuyên qua không gian đen kịt.
Lần đầu tiên, có đồ vật mà Bất Bại Kiếm Ý hóa thành màn đen không ma diệt được ngay tức khắc, phải trải qua một chút thời gian mới chậm rãi khiến cho tàn ảnh bị mài mòn.
Mà Tường Vi đến trước mặt Lý Quân Thiên, nhẹ nhàng vươn tay đánh ra một chưởng, hời hợt như ngắt hoa bắt bướm, không có nửa điểm uy lực. Nhưng sắc trời hồng phấn giống như theo cái nhấc tay này mà sôi trào lên, hóa thành dòng lũ cuồn cuộn đánh đến Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên giơ Vĩnh Dạ, chém xuống, không chút lưu tình. Vĩnh Dạ đen tuyền trong đêm tối, giống như một lưỡi kiếm vô hình kéo theo toàn bộ đêm tối đổ ập xuống, mang theo lực lượng vô tận.
Xoẹt!
Giống như vải vóc bị xé toạc, tiếng cắt chém hết sức ngọt mịn, không gặp cản trở. Vĩnh Dạ chém thẳng ra, đem Tường Vi xẻ thành hai nửa, kiếm mang đen kịt không có ngừng, trăm mét kiếm ý cũng không ngừng, hắc mang lóe lên rồi đổ ập xuống, kéo dài đến bức tường cuối sân, cắt sâu vào.
Ầm! Ầm!!!
Mặt sân đồng dạng b·ị c·hém ra một khe rãnh, sâu đến hai ba mét, lại không cắt xuyên qua mặt sân.
Không biết mặt sân này kiến tạo dày bao nhiêu, nhưng một kiếm đánh xuống cũng chỉ hơi rung một cái chứ không bị lay chuyển chút nào.
Mà một kiếm của Lý Quân Thiên hạ xuống, một chưởng của Tường Vi cũng đánh ra trọn vẹn, bị kiếm chẻ đôi cũng thế đi không ngừng, đánh đến trước mặt Lý Quân Thiên.
Đông!
Giống như chuông đồng bị gõ vang, không khí nổ tung ra, chưởng lực hóa thành hồng lưu đánh thẳng lên đầu Lý Quân Thiên. Một chưởng, có thể đánh nổ đầu người.
Nhưng bởi vì bị một kiếm bổ ra, lực lượng lại bị hóa thành hai dòng, đánh về hai bên chứ không trực diện vào Lý Quân Thiên, không có tạo thành tổn thương thực chất nhưng lại đem đầu tóc của hắn đánh tung ra, tán loạn chảy xuống.
Kiếm cùng chưởng, chớp mắt liền giao thế lướt qua, trước khi kiếm mang của Lý Quân Thiên đập cho toàn bộ sân đấu nổ vang thì hình bóng của Tường Vi liền tan ra, hóa thành một loạt cánh hoa, tung bay khắp trời.
Cánh hoa hồng rực tán lạc trong không gian đen kịt, vô cùng nổi bật, Lý Quân Thiên vừa xuất kiếm xong đã bị cánh hoa rơi đầy quanh thân.
Thân hình của Tường Vi lúc này cũng hiện ra ở cách Lý Quân Thiên không xa, một bên tay áo của nàng cũng bị xẻ nát, lộ ra cánh tay trắng mịn, thanh thuần như ngọc. Đồng thời, cũng không b·ị t·hương.
Tường Vi vốn là mặc một thân váy dài ôm sát ngực, trên vai khoác áo choàng vai bằng tơ lụa, nhưng lúc này áo choàng vai bị Lý Quân Thiên chém rách một ống tay, Tường Vi như cảm thấy áo khoác hơi vướng víu, liền tiện tay phát lực, đem áo khoác này tạc thành mảnh nhỏ, tung bay hòa lẫn trong cánh hoa.
“Như thực như ảo, thân pháp thật thần kỳ”.
Lý Quân Thiên không keo kiệt tán thưởng, võ kỹ này của Tường Vi thật đặc biệt, hắn chỉ nhìn ra một chút mánh khóe chứ chưa thấy được bản chất.
Phải biết những người khác chiến đấu với hắn, sử dụng công pháp thế nào, hắn nhìn qua một thời gian liền có thể thấy được bản chất, thậm chí mô phỏng bắt trước cũng không khó. Nhưng loại thân pháp của Tường Vi, hắn chỉ nhìn ra một chút môn đạo chứ không hiểu thấu, càng đừng nói bắt trước.
Tường Vi vẫn giữ nụ cười, trên tay giống như miết lấy cái gì, hồng quang trên người đại thịnh, giống như kéo lấy toàn bộ thế giới.
Cánh hoa tán lạc quanh người Lý Quân Thiên lúc này đột nhiên hóa thành từng dòng nước, cuối cùng ngưng kết thành từng sợi tơ màu hồng, to lớn rắn chắc, lại mang theo một loại dính dính giống như tơ nhện, bám chặt lên trên người Lý Quân Thiên.
Chớp mắt, cánh hóa biến thành mạng nhện, bao bọc kín lấy Lý Quân Thiên, đem hắn dính lên chặt chẽ bằng hàng trăm lớp tơ nhện, trải rộng toàn bộ sân đấu, toàn thân Lý Quân Thiên đều bị buộc chặt đến không còn chỗ trống.
Đến Vĩnh Dạ, cũng bị quấn lên một vòng dày nặng tơ nhện hồng phấn. trông có chút chói mắt.
Lý Quân Thiên không cảm thấy chiêu này có ý nghĩa gì, chỉ thấy toàn thân bị bó chặt mang theo cảm giác khó chịu. Hắn không thích cảm giác dính dính kia bám trên da thịt mình, liền vận dụng chân khí hóa thành kiếm khí, đem toàn bộ tơ nhện quanh thân chém thành vô vàn mảnh.
Kiếm khí chằng chịt, toàn bộ không gian lâm vào đen kịt liền là kiếm khí chỗ chém đến, không gì có thể thoát khỏi, không gì có thể tránh thoát. Tơ nhện giống như rơi vào trong nước cường toan, nhanh chóng bị dìm ngập vào trong bóng đêm, biến mất không còn một mảnh.
Thời gian sử dụng cũng không tiêu hao bao nhiêu, chừng mấy giây thời gian mà thôi.
Nhưng khi Lý Quân Thiên hoàn toàn thanh lý xong trói buộc, đã thấy Tường Vi nâng trong tay một đóa hoa sen, sen hồng rực rỡ nở ra sáu cánh, mỗi cánh uốn lượn giống như lửa chảy phừng phừng.
Là một đóa hỏa liên.
Lý Quân Thiên nảy ra ý nghĩ này, cũng bị giật mình một chút. Hỏa liên, là một khái niệm hắn biết được ở kiếp trước. Đến với thế giới này, hắn chưa từng tiếp xúc qua đồ vật như thế, cũng chưa từng thấy ai đề cập qua.
Không nghĩ đến, bây giờ hắn lại có thể nhìn thấy.
Không rõ phương pháp ngưng tụ, không biết tác dụng, không rõ uy năng. Xuất phát từ trong tiềm thức, Lý Quân Thiên bản năng chăm chú lên đóa hỏa liên này, đề phòng cẩn thận.
Tường Vi cười tươi rạng rỡ, mị hoặc nở rộ, âm thanh trong trẻo nói.
“Các hạ cẩn thận, chiêu này cũng là lần đầu tiên ta sử dụng, không thể khống chế”.
Lý Quân Thiên gật đầy, siết chặt Vĩnh Dạ, toàn bộ chân khí sôi trào lên, không gian đen kịt vào lúc này dấy lên gợn sóng, lấy Lý Quân Thiên làm trung tâm, chậm rãi xoáy tròn rồi co rút lại.
Bất bại kiếm ý chỉ bao trùm còn khoảng trăm mét, toàn bộ ý cảnh hội tụ, chân khí cũng theo đó đè nén vặn vẹo, mang đến áp lực căng cứng như dây cung.
Tường Vi nâng hỏa liên, nhẹ nhàng đẩy ra. Hỏa liên rời tay, càng bay càng lớn, lở lửng ra xa mấy mét liền khiến cho bầu trời ngập lửa, toàn bộ hỏa liên liền biến thành hỏa hải.
Biển lửa ngập trời, biển lửa hình sen bao phủ trăm mét không trung, đổ úp xuống, nhìn như chậm rãi lơ lửng bay xa nhưng tốc độ mở rộng của hỏa liên quá nhanh. Trong chớp mắt, toàn bộ sân đấu liền chìm trong biển lửa.
Cũng trong nháy mắt này, Lý Quân Thiên xuất kiếm, Vĩnh Dạ hóa thành cự kiếm chém lướt qua, từ dưới chém lên trên, xé toạc hồng liên, đem hồng liễn cắt chém thành hàng nghìn mảnh vuông vức.
Đồng thời một kiếm này, cũng bao trùng xuống Tường Vi, phong tỏa bốn phương tám hướng, muốn đem nàng chém thành hàng chục khối vuông.
Trong hắc ám vặn vẹo, bừng lên ngọn lửa hồng rực, cháy bừng bừng. Không cần nhiên liệu cũng vẫn đốt cháy không ngừng.
Hơn nữa loại lửa này, độ bá đạo còn không kém hơn Bất Bại Kiếm Ý của Lý Quân Thiên. Xâm lược hết thảy, đốt cháy hết thảy, giống như kiếm ý cắt chém hết tất cả.
Trên người Lý Quân Thiên bừng lên hồng hỏa hừng hực, giống như một bó đuốc sống, ngọn lửa gặp phải d·ầu l·oang, ánh lửa bốc lên tận trời.
Phía bên kia, thân hình của Tường Vi cũng vặn vẹo, cơ thể giống như b·ị c·hém ra xong ghép lại, miếng ghép lại bị xô đẩy đến biến hình, tràn đầy quái dị.
Trong lúc nhất thời, sân đấu ánh lửa ngập trời xen lẫn cùng cảnh sắc đen kịt, hai bóng người đồng loạt bị nuốt mất, chỉ còn lại một khối cầu năng lượng bao phủ bốn phía, không thể nhìn đến bất cứ cái gì ở bên trong.
...
p/s: Viết không tốt lắm, ngày mai chậm rãi sửa lại một chút bố cục về sau.