Quả cầu năng lượng hơi co lại, đột ngột nổ tung. Lực lượng cuồng bạo hóa thành sóng xung kích phóng ra bốn phía, giống như cuồng phong hải lãng tràn ngập ra ngoài, muốn phá tan nát toàn bộ Cực Lạc Các.
Đúng lúc này, toàn bộ cỗ ý cảnh mờ nhạt vờn quanh Dục Hoan Đô đột ngột co rút lại, giống như đáy hồ nước bị đúc ra một cái lỗ lớn, hút toàn bộ nước vào trung tâm.
Ý cảnh co rút lại về phía sân đấu, chớp mắt liền dẫn động vô số linh khí hội tụ đến, ngược lại với làn sóng xung kích, hai bên hai dòng n·ước l·ũ lao thẳng vào nhau.
Ầm! Ầm! Ầm!
Toàn bộ Dục Hoan Đô đều rung chuyển, giống như dư chấn đ·ộng đ·ất, chảo đảo lắc lư. Nhưng chấn động đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, khách nhân chưa kịp hoảng hồn lại bị ôn nhu hương dìm ngập, kinh sợ thối lui, một lần nữa bị câu dẫn vào trong tửu sắc.
Cực Lạc Các đã có chuẩn bị từ sớm, biết các chủ cùng Kiếm Ma đại chiến liền thông báo bình ổn lòng người trong Dục Hoan Đô. Khách nhân có thể không biết, nhưng làm người tiếp khác thì vẫn biết được chút ít, cho nên trong thành này muốn loạn lên cũng không được.
Một hồi lắc lư, chỉ bị người coi như tăng thêm tình thú chứ không gây ra bất cứ r·ối l·oạn gì.
Trở lại sân đấu, một bức tường hồng quang nối thẳng bầu trời, sân đấu tràn ngập sắc hồng, linh khí cũng như bị nhuộm thành phấn, ngăn trở xung kích cuồng bạo.
Chấn động lắng xuống, dần dần lộ ra cảnh sắc bên trong.
Hồng cùng đen bay đầy trời, giống như tuyết rơi. Từng bông tuyết phất phơ hạ lạc, trông có chút thơ mộng, nhưng sát cơ cuồn cuộn.
Bông tuyết rơi xuống, giống như cự thạch nghìn cân tạc vào mặt sân, đem sân đấu đập nổ tung, tạc ra từng cái hố lớn.
Tuyết rơi như mưa, không ngừng oanh tạc, dần đần đem sân dấu đánh thành cái sàng, biến nơi đây thành một cái lỗ sâu mười mấy mét.
Trên sân chỉ còn vị trí của Lý Quân Thiên cùng Tường Vi không có bị oanh tạc, hai bên giống như đứng tại một cột đá cao mười mấy mét giữa hố sâu, để cảnh sắc thêm mấy phần truyền kỳ.
Lý Quân Thiên thu kiếm, tóc dài phất phơ trong gió. Hắn cũng không bị tổn thương gì, chỉ là tóc bị xõa ra, chảy dài xuống, phô diễn trong nắng.
Quanh thân Lý Quân Thiên bị bao bọc bởi một hào quang phấn hồng, giống như ánh lửa đang b·ốc c·háy, nhưng tuyệt nhiên không làm tổn thương hắn chút nào. Thậm chí quần áo cũng không bị đốt hỏng, giống như một lớp ảo ảnh phủ lên chứ không phải ánh lửa thật sự.
Lý Quân Thiên cũng tạm chưa đoái hoài đến hào quang này, đưa mắt đánh giá Tường Vi.
Nàng ta lúc này thân hình vặn vẹo kỳ dị, tiếp nhận ánh mắt của Lý Quân Thiên giống như tiếp nhận đến sau cùng một kiếm, cả cơ thể vỡ tan tành, hóa thành bụi phấn.
Bụi phấn tung ra bốn phía lại tụ tập lại, hóa thành một khối xương, khối xương trắng muốt như bạch ngọc, bên trên hoa văn huyền ảo luân chuyển, lại có từng sợi khí hóa thành dây tơ mỏng manh quấn quanh.
Khối xương vốn nến liền thành một thể, nhưng lúc này lại có một loạt đường cắt, chia nó thành mười mấy khối vuông vức đều nhau. Mà dây tơ hồng phấn kia vừa vặn đem tất cả các mảnh vỡ buộc chung lại, hoàn nguyên trở về trạng thái ban đầu.
Cũng vào ngay lúc này khối xương hoàn toàn hoàn nguyên, sợi tơ màu hồng phấn bùng tỏa hào quang, giống như ánh sáng trên người Lý Quân Thiên, biến thành một hư ảnh ánh lửa.
Ánh lửa hồng phấn rực rỡ, bùng cháy chậm rãi ngưng kết ra hình hoa sen. Sen hồng sáu cánh nở rộ nuốt lấy trọn vẹn khối xương, cuối cùng hoàn toàn thay thế, ngưng kết trong không trung.
Bấy giờ, từ trong không trung đột nhiên vươn ra một bàn tay, ngón tay thuôn dài, làn da mịn màng trắng bóc. Bàn tay vươn ra từ trong không trung, nhẹ nhàng nâng lên hỏa liên, đặt vững trong tay.
Đồng thời toàn bộ thân hình của Tường Vi cũng hiển hiện ra ngoài, thân hình căng tràn ngạo nghễ, váy áo có chút không thể che lấp được.
Không có áo choàng che vai, lộ ra xương quai xanh mảnh mai như được đẽo gọt qua trăm nghìn lần, đạt đến tỉ lệ vừa khít.
Bờ eo phẳng phiu cũng bạo lộ, dưới kiếm không lưu tình, một nửa thân váy vừa vặn bị Lý Quân Thiên chém nát, da thịt trắng mịn như mỡ đông thậm chí lưu lại một tia máu nhàn nhạt.
Một tia máu, không có làm cho mỹ cảm giảm bớt, trái lại càng tô điểm thêm phần diễm lệ, tiêu điểm cuốn hút.
Dọc xuống phía dưới, nửa phần váy dài đã bị xẻ thêm mấy đường, đổi lại là người khác trông đến sẽ thấy rách nát cùng vướng víu.
Nhưng vài đường cắt xẻ bạo lộ một đôi chân trần, từ bờ mông hơi vểnh lên kéo dài thẳng tắp xuống dưới, để người không tự chủ được muốn nhìn thêm nhiều lần.
Sắc xuân kiều diễm, rung động lòng người.
Tường Vi lúc này đồng dạng xõa thẳng tóc dài, mái tóc đen nhánh phủ qua bờ mông của nàng, suôn mượt thẳng tắp.
Tuy rằng bản thân nàng tránh né một kiếm kia, nhưng cũng không thể hoàn toàn tránh thoát, cho nên mới lưu lại một chút v·ết t·hương cùng với mái tóc bị cắt thành mấy đường không bằng phẳng.
Nàng nâng lấy hỏa liên, hơi nở nụ cười.
“Đa tạ”.
Tường Vi lúc trước, mị thái vô song. Từ trong xương cốt cho đến ngoại hình, từ hành động cho đến khí chất đều tràn đầy một loại cảm giác mị hoặc, vẫy gọi mời chào người khác.
Tường Vi bây giờ, gần như phô diễn toàn bộ cơ thể, nơi cần che lấp đều che lấp, nơi có thể phô diễn lại toàn bộ phô diễn. Như che như hở, nửa lộ nửa mở, kiều diễm vô song, rõ ràng dụ hoặc đạt đến cực hạn.
Nhưng hình thái như vậy lại không thể để người ta dấy lên chút dục vọng nào, càng không cảm thấy hình ảnh như vậy là dung tục. Trái lại, cảm nhận được một loại thánh khiết, không thể khinh nhờn, không thể vấy bẩn.
Rất kỳ quái.
Ý thức, cứ như vậy bị nàng vặn vẹo, cảm quan cứ không hoạt động theo lẽ thường.
Lý Quân Thiên bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Tường Vi, chép chép miệng nói.
“Ngươi mượn lực của ta, phá nát linh vật kia?”
Tường Vi cũng không che giấu, mỉm cười giải thích.
“Linh vật này là Mị Cốt, hơn trăm năm trước ta đạt được Nhất Thần đưa tặng. Món đồ này không chỉ rèn luyện cơ thể kéo dài tuổi thọ, lại còn để người dùng tiếp nhận đến năng lượng đặc thù gọi là linh khí”.
Lý Quân Thiên gật đầu, mấy cái này hắn đã biết hoặc là đã đoán được, cũng không có hứng thú mà hỏi.
“Đã là đồ tốt, sao ngươi lại muốn phá hủy?”
Tường Vi giữ nụ cười, lạnh nhạt kể tiếp.
“Đồ tốt nhưng là ngoại vật, con đường tiếp sau không thuộc về bản thân khống chế. Đặc biệt là thế giới này không quá mức kiêm dung đồ vật ngoại lai, dung hợp linh vật khiến cho bản thân ta cảm nhận được một loại cảm giác bài xích rất nhạt”.
Lý Quân Thiên chăm chú lắng nghe, thoáng cái liền lý giải. Linh vật là đồ vật Nhất Thần mang theo, tuy diệu dụng thần kỳ nhưng không thể thay đổi được bản chất nó là vật ngoại lai, cho nên thế giới này bản năng là bài xích ra ngoài.
Nhưng lực lượng của thế giới cũng không mạnh, loại bài xích này không quá rõ ràng, chỉ có thỏa mãn một chút điều kiện mới có thể phát hiện ra. Tường Vi vừa vặn thỏa mãn điều kiện này, cho nên mới có hiểu biết.
Nghĩ sâu một chút, khi cảm thấy bản thân bị thế giới bài xích, khắp nơi đều lộ ra ác ý, không thân cận. Loại cảm giác khắp nơi không hữu hảo này chắc chắn rất khó chịu, tất nhiên sẽ tìm cách cứu chữa.
Cho nên nữ nhân này, tìm cách phá vỡ Mị Cốt. Kế hoạch trăm năm, cuối cùng mượn nhờ một chút lực lượng của Lý Quân Thiên, thật sự chém nát linh vật.
Khí phách rất lớn.
Thấy Lý Quân Thiên đã hiểu nguyên do, Tường Vi lại tiếp tục nói.
“Các hạ có lẽ biết, ta tu luyện công pháp là Cực Lạc Hoan Đạo Quyết, về sau từ Nhất Thần đạt được một quyển linh pháp gọi là Hoặc Thiên Quyết, nghiên cứu rất lâu, cuối cùng kiến tạo nên Dục Hoan Đô”.
Lý Quân Thiên chép miệng. Dục Hoan Đô đúng là hơn trăm năm trước mới bắt đầu biến thành bộ dáng này. Trước đây tuy cũng là thành thị phồn hoa nhưng không phải khắp nơi toàn kỹ viện với thanh lâu.
Hóa ra rất nhiều cải biến là nữ nhân này mang đến đây.
Mà nói như vậy, rất rõ ràng nữ tử này không phải Văn Thục Nhi, giống như cổ lão hơn vị các chủ kia nhiều. Cũng không biết cố sự trong đó thế nào, nhưng Lý Quân Thiên không hứng thú đào móc liền hỏi.
“Thành quả của ngươi là đóa hỏa liên này?”
Tường Vi gật đầu, nhìn hỏa liên có chút say mê, ôn nhu nói.
“Liền gọi là Dục Hỏa Hồng Liên đi. Hội tụ trăm năm dục vọng, đốt cháy mảnh vỡ của Mị Cốt để lột xác cuối cùng tạo thành, cũng không uổng kế hoạch một đời”.
Lý Quân Thiên quăng đến ánh mắt bất thiện, miệng cười nhưng không mang ý cười mà hỏi.
“Ngươi làm như vậy có chút vô lại đi, rõ ràng nói đến thỏa mãn ta, cuối cùng lại là thành toàn ngươi?”
Tường Vi lắc đầu.
“Vừa rồi ta đã bại, Mị Cốt b·ị c·hém nát. Như vậy chẳng phải tận lực thỏa mãn các hạ rồi sao?”
Lý Quân Thiên chép miệng, nữ nhân này..nói cũng không sai.
Quyết chiến chớp nhoáng vừa rồi, nữ nhân này đúng là bị hắn chém mất một mạng. Nhưng võ công của nàng ta rất thần kỳ, gần như đem toàn bộ tổn thương cho Mị Cốt gánh chịu, bản thân cũng chỉ bị vạch ra một tia máu nho nhỏ.
Muốn g·iết c·hết nàng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ vậy, Lý Quân Thiên cũng hết hứng thú tiếp tục đánh một trận. Vừa rồi giao thủ hắn đã biết, Tường Vi không phải người mà hắn muốn tìm.
Không phải người đã đột phá lên cảnh giới cao hơn kia.
Bất kể là lực lượng hay ý cảnh, đều tương đương với Đại Hải Kỳ, cũng không có đột phá ra ngoài. Cho dù vận dụng ngoại lực, ngưng tụ ra đóa Dục Hỏa Hồng Liên cũng rất cao minh nhưng không vượt qua thủ đoạn của Linh Ngưng Cảnh.
Chẳng qua thủ đoạn huyền diệu bởi vì nàng ta tự thân đi ra một con đường riêng.
Trong lúc giao đấu, Lý Quân Thiên chưa nhìn thấu triệt nhưng đã đánh giá được đại khái.
Nữ nhân này, tiềm lực cực cao, thành tựu vô lượng.
Nhưng không liên quan gì đến hắn.
Đã mất đi hứng thú chiến đấu, Lý Quân Thiên cũng không muốn ở lại, lúc này rất lạnh lùng nói.
“Đã ngươi cũng có thành tựu, vậy còn không thu hồi cái thứ lòe loẹt này!”
Tường Vi cười gượng.
“Cái đó, cái đó...ta cũng không có biện pháp”.
Lý Quân Thiên: “...”
Móa!!!
...
p/s: Cố gắng bổ túc chút nội dung đặc sắc, đáng tiếc bút lực có vẻ không đủ, miêu tả xong cũng không quá vừa ý.