Lý Quân Thiên có hơi giằng xé trong ý nghĩ, giống như người đã lâm vào đói khát đến cực hạn, nhìn thấy đồ ăn lập tức xông đến lại bởi vì quá mức đói khát mà vô lực, không thể động đậy được.
Đan điền, khí hải cuồn cuộn, toàn bộ chân khí đã tích tụ đến trung tâm, hóa thành một ngọn núi cao, sơn phong thẳng tắp như mũi kiếm chỉ thẳng trời cao.
Kiếm dài vạn trượng, phong duệ sắc bén.
Khanh!!!
Huyền kiếm sắc bén khẽ ngân một tiếng, âm thanh giống như chảy xuyên thời không, vằng vặc vạn cổ, xuyên thấu qua tất cả vật cản trên thế gian truyền đến khắp mọi ngóc ngách.
...
Hạ du Bạch Ngâm Giang, Mê Huyễn Sâm Lâm.
Từ mấy năm trước, khu vực này thường xuyên bị sương mù bao phủ phạm vi rộng lớn đến mấy trăm dặm. Hằng năm không thiếu người bị mê thất trong khu vực sương mù này, chẳng qua chỉ đơn thuần là lạc đường, cũng không có nguy hại gì cho nên không bị người chú ý đến quá nhiều.
Mê Huyễn Sâm Lâm nằm vào tây nam Văn Lạc Châu, khoảng cách Bạch Khâu cũng mấy trăm dặm, vị trí đúng là chớm phần hạ du Bạch Ngâm Giang thôi.
Bên ngoài tầng sương mù nhàn nhạt này đang có hai bóng người đi đến từ trên không trung.
Không sai, đạp trên không trung mà đi.
Nhìn kỹ lại, hai người này chẳng phải Từ Trường Khanh cùng Mạc Thần Võ thì còn có thể là ai?
Hai người có thể nói là không đánh thì không quen biết, cuối cùng hóa giải hiểu lầm, kết bạn đi đến.
Mạc Thần Võ biết được thân phận của Từ Trường Khanh, càng hiểu rõ người này tu luyện công pháp luyện thể mới biến thành bộ dạng như thế này, chứ không phải yêu vật họa loạn.
Hiểu biết sau, Mạc Thần Võ cũng rất sảng khoái nhận lầm, lại bắt đầu giới thiệu bản thân.
Mạc Thần Võ vậy mà không phải người của Thương Võ Đại Lục, đến từ một thế giới nhỏ bé. Biết điều này khiến cho Từ Trường Khanh vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng ngưng trọng lên.
Từ Trường Khanh là người của Hộ Thiên Thuẫn, bên trong biết được không ít bí ẩn, không kinh ngạc việc có thế giới khác tồn tại.
Việc các thế giới tiếp xúc với nhau, có rất nhiều điều cần phải lưu ý.
Cho nên Từ Trường Khanh dưới sự tìm hiểu, cuối cùng đạt được tín nhiệm, được Mạc Thần Võ mời bản thân đến nơi giao giới làm khách.
Từ Trường Khanh đưa tin cho Hộ Thiên Thuẫn, chuẩn bị để người đến tiếp ứng chính mình. Lý tưởng của Hộ Thiên Thuẫn chính là bảo hộ thế giới này, tất nhiên sẽ chú trọng đến chuyện có người đến từ thế giới khác, thậm chí sẽ phái ra cao thủ cấp bậc nguyên lão tiếp đến.
Như thế Từ Trường Khanh mới có tự tin đi theo Mạc Thần Võ, hôm nay chuẩn bị tiến vào Mê Huyễn Sâm Lâm, tiến vào thế giới của Mạc Thần Võ.
Nhưng đúng vào lúc này, Từ Trường Khanh dừng bước, hai chân đạp trên mặt nước mà không ướt giày, giống như dòng nước tự hành nâng đỡ hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nghi hoặc hỏi.
“Mạc thiếu hiệp, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Mạc Thần Võ nắm chặt trường kiếm trong tay mình, trường kiếm đang rung động ngâm vang không ngừng. Ánh mắt của hắn cũng ngưng trọng, trầm giọng nói.
“Giống như một tiếng kiếm ngâm, cụ thể ta cũng không rõ nhưng chắc chắn không phải ảo giác”.
Từ Trường Khanh nhìn về bội kiếm của Mạc Thần Võ, gật đầu một cái, trong lòng nghi hoặc không thôi. Cảnh giới của hắn mới đột phá, bản thân cảm nhận thiên địa rất rõ ràng.
Hắn có thể chắc chắn, áp chế của thế giới này đã rộng rãi hơn rất nhiều, nếu bây giờ hắn lựa chọn đột phá, chắc chắn sẽ đơn giản hơn ba bốn thành.
Từ Trường Khanh biết nhưng không hiểu rõ căn nguyên, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ.
...
Đông Khâu.
Nhất Thần kinh nghi xoay người nhìn lên bầu trời, rất lâu sau liền lẩm nhẩm.
“Nàng kia lại đột phá? Cảm giác rất giống lần trước, có điều âm thanh này là chuyện gì? Sao lại có cảm giác giống như khi lão tổ đột phá Linh Pháp Cảnh vậy?”
...
Võ Thường Châu, Tàng Kiếm Phong.
Bạch Tiên nhìn đến toàn bộ kiếm phong đang rung chuyển, giống như tất cả kiếm muốn phá không bay về nơi xa, nàng kinh ngạc khẽ kêu một tiếng.
Ý niệm của nàng khẽ động một cái, thiên địa đại thế lập tức được cố định vững vàng, kiếm minh cũng vì thế mà ngay lập tức ngừng lại. Giống như một ý niệm của nàng, liền trấn áp nghìn vạn kiếm.
“Thế giới rung chuyển? Huyền bí xuyên qua thời không lan tỏa? Có người cầm kiếm khuấy động thiên địa?”
Bạch Tiên làm cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh, nàng nhìn ra rất nhiều tin tức, càng có thể “nghe hiểu” thông tin từ nghìn vạn kiếm trên Tàng Kiếm Phong. Nàng biết được chút tin tức, có lẽ kiếm đạo cường giả làm ra động tác gì đó gây nên động tĩnh này.
Cụ thể cũng không biết, nhưng sát ý trên người nàng không khỏi dày nặng mấy phần, tự lẩm nhẩm.
“Cao thủ kiếm đạo? Là tên kia sao?”
Nói xong, nàng lại bật cười thật lớn.
“Trước chiến liền đột phá, ngươi sợ rồi sao?”
...
Địa phương thần bí, cây cao chống lên cả bầu trời rung rinh không ngừng, giống như có người đang ra sức lay cây.
Đám người Trương Vô Cực đồng loạt, nhìn lên bầu trời. Nữ tử tóc vàng không nhịn được, khẽ hô thành tiếng.
“Kiếm minh rung chuyển thế gian? Các ngươi mau nhìn, có một cành cây đang nhanh chóng sinh trưởng”.
Người có vóc dáng nhi đồng dùng ánh mắt thâm thúy quan sát cành cây sinh trưởng kia, lại nhìn lên v·ết t·hương cháy đen đang cấp tốc khép lại, trầm trọng nói.
“Vết thương kia khép lại rồi, lại tương hợp khí tức với cành cây mới. Các ngươi hiểu?”
Trường Vô Cực hừ một tiếng, hai tay siết chặt nói.
“Người kia, nàng ta đột phá”.
Mỹ công tử phe phẩy quạt xếp, không gấp không vội, lạnh nhạt nói.
“Chuyện tốt chứ sao, chúng ta không phải cũng được tăng lên”.
...
Dục Hoan Đô, Băng Tâm Hàn Đàm.
Kiếm minh vang lên, Lý Quân Thiên ngay lập tức thanh tỉnh mấy phần, một cỗ lực lượng từ trong đan điền truyền ra, chớp mắt tỏa khắp kinh mạch, tràn đầy cơ thể.
Lý Quân Thiên cơ bản không có vận chuyển công pháp đi sử dụng cỗ lực lượng này, vội vàng đem cương khí đẩy ra ngoài, biến thành một vòng bảo hộ quanh thân.
Rào rào!!!
Tường Vi bị cương khí hộ thể của Lý Quân Thiên nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, ly cách chừng nửa thước, không còn dính sát vào nhau nữa.
Hộc! Hộc! Hộc!!!
Lý Quân Thiên thở gấp từng ngụm, toàn bộ cơ thể đều râm ran nóng rực, nước của Băng Tâm Hàn Đàm đã chảy ngược xuống nhưng cơ bản không giúp được gì, trái lại làm quần áo dính sát vào cơ thể, vừa nhột vừa ngứa.
Chỉ cần khẽ động, vải vóc miết sát qua người liền làm cho toàn bộ tâm linh lẫn thân thể của Lý Quân Thiên run lên, hai chân kẹp chặt lại, cơ bắp lại nhũn cả ra. Hoàn toàn không hoạt động được.
Đầu óc, cũng còn không hoàn toàn tỉnh táo lên, có chút choáng váng, lại nhận lấy vô tận kích thích từ cơ thể, thật sự muốn cầm lòng cũng khó mà tỉnh táo.
Tường Vi giống như còn chưa tỉnh táo, cơ thể vặn vẹo lại bắt về phía Lý Quân Thiên, nhưng bị cương khí hộ thể chặt lại. Toàn bộ cơ thể của nàng bị chắn ở bên ngoài, giống như ép sát vào mặt kính trong suốt, đẩy ra từng tấc da thịt bằng phẳng.
Lý Quân Thiên chăm chú nhìn, mặc dù hiện tại có hơi thanh tỉnh, nhưng ánh mắt thủy chung rơi vào trên người Tường Vi. Thở dài một hơi, một hơi thở cũng có thể khiến cho cơ thể của bản thân phản ứng kịch liệt. Hắn vừa hơi co giật, vừa nghĩ thầm.
“Đáng c·hết!”
Ai có thể hiểu cảm giác của hắn lúc này, kỳ thực hắn rất động lòng với Tường Vi. Tuy trong này có đủ loại nguyên nhân, nhưng chủ yếu nhất, có lẽ chính là hắn ưa thích nữ nhân.
Không sai, tuy rằng có một chút sự việc là phải chấp nhận, hắn chấp nhận mình mang thân nữ nhi, cũng không cảm thấy có gì không tốt, nhưng sâu thẳm trong tâm can thì hắn vẫn ưa thích nữ nhân.
Đối với nam nhân, hắn sẽ không kiêng kỵ nhưng sẽ không ưa thích. Hắn có thể không cố kỵ đụng chạm thông thường, xưng huynh gọi đệ, nhưng nếu như nam nhân thèm thân thể hắn.
Vậy chính là muốn c·hết.
Ác cảm từ tâm sinh ra, hắn sẽ không chấp nhận, cũng không ưa thích.
Trái lại, đối với nữ nhân, hắn tuy không có cảm xúc mãnh liệt, nhưng không đến nỗi bài xích, cũng không bởi vì nữ nhân đụng chạm mình mà sinh ra ác cảm, nhưng nếu như nữ nhân thèm thân thể hắn.
Cũng không được.
Lý Quân Thiên càng nghĩ, răng bất giác nghiến chặt, cũng không biết đáng c·hết kia là nói ai. Nói Tường Vi hay là mắng sắc dục ăn mòn, hoặc là mắng thiên địa này cho hắn xuyên không sai giới tính, vẫn là mắng bản thân vô lực.
Chỉ biết là thầm nhủ, cũng là mắng cùng tức giận.
Ý niệm của hắn vừa động, cương khí bao bọc lấy thân thể của hắn, thổi y phục căng phồng. Bị Tường Vi giày vò một trận, quần áo của hắn đã sớm không chỉnh tề, cởi xuống gần một nửa.
Bây giờ bị cương khí chống ra, rất tự nhiên mà trượt xuống từ thân thể của hắn. Lý Quân Thiên cũng không quá để ý, để cương khí bám chặt cơ thể, chắc chắn không có bất cứ thứ gì đụng vào mình.
Cơ thể của hắn quá n·hạy c·ảm, chỉ cần có một cơn gió thổi qua chính là mềm nhũn cả người, tuyệt đối không thể để Tường Vi có cơ hội mò một lượt nữa, nếu không hắn sẽ điên mất.
Thật sự sẽ bị nữ nhân này chơi hỏng.
Tinh thần của hắn bình tĩnh hơn rồi, nhưng cơ thể này bị làm hại quá nặng, giống như một thùng thuốc nổ có thể tạc tan tành bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của Lý Quân Thu u oán nhìn đến Tường Vi, hừ một tiếng giống như nỉ non. Hắn vươn tay ra, ngón tay hội tụ kiếm ý cực kỳ kinh người khẽ điểm vào mi tâm của Tường Vi.
Nữ nhân này giống như b·ị đ·ánh ngất, lập tức theo cương khí hộ thể của Lý Quân Thiên trượt xuống hàn đàm, cả người mềm nhũn. Lý Quân Thiên nắm lấy y phục của mình, bước chân điểm một cái liền đi đến trên bờ, cương khí tràn ra ngoài đem băng đá tan chảy, hóa thành nước của hàn đàm chảy xuống.
Chẳng mấy chốc, Tường Vi liền bị dìm ngập trong nước.
Làm xong, Lý Quân Thiên mới vận lên cương khí, đem y phục của mình hong khô, cả người gồng cứng lên mới đưa tay xuống, kéo chỉnh lại quần lót của mình. Vừa rồi vẫn không dám động, thật sự sợ bản thân bị nổ tung.
Cảm giác tơ lụa lướt qua, hạ thân ướt sũng, Lý Quân Thiên cắn chặt bờ môi, hô hấp cũng gấp rút lên, nước mắt không tự chủ được vậy mà tự trượt xuống. Không phải muốn khóc, là cơ thể tự nhiên chảy.
“Nữ nhân thật phiền toái! Nhạy cảm, thoát lực lại còn chảy nước”.
...
p/s: Ưm, không phải sắc văn, cũng không phải bách hợp!!!