Chỉnh được quần lót ổn thỏa giống như đánh một trận chiến vất vả, nửa tấm lưng trần của Lý Quân Thiên cũng mướt mát mồ hôi. Rõ ràng tổn hao nhiều nước như vậy mà bây giờ vẫn có thể vã mồ hôi, Lý Quân Thiên cũng không biết vì sao thân thể này lại kỳ bí như vậy.
Hắn đưa tay, gỡ bỏ băng quấn ngực. Không có cách nào khác, băng quấn đã rất lộn xộn, hắn không thể để thế mà di chuyển được, còn khó chịu hơn cả mặc quần áo ướt.
“Khụ..khục..khục..ọc ọc..”
Tường Vi vươn người ra khỏi hàn đàm, cũng may là hàn đàm không sâu, nước chỉ ngập khoảng nửa thước, nếu không Tường Vi đúng là có thể bị c·hết đ·uối. Nàng ta yếu ớt chống lên thân thể, nửa nằm nửa ngồi, mông lung nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên trừng mắt, giọng nói có chút nỉ non, yếu ớt đến cực hạn.
“Nhìn cái gì? Ngươi rúc còn chưa đủ hay sao mà nhìn?”
Rõ ràng bờ môi của Tường Vi đã hơi trắng xuống, tổn hao không nhỏ nhưng cả người vẫn hồng nhuận phơn phớt, vạn phần vũ mị. Nàng ta gật đầu, rên rỉ yếu ớt.
“Dục hỏa phần thân...”
Tường Vi đúng là...chưa đủ, còn muốn một chút, nhưng nàng lại hiểu được tình trạng của bản thân. Lý Quân Thiên hừ lạnh.
“Chưa đủ thì tìm nam nhân đến mà tự chơi đến c·hết đi, nhìn ta làm gì?”
Tường Vi cười yếu ớt, ánh mắt nhu tình nước, từ đầu đến cuối không có rời mắt khỏi người của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên hiện tại chỉ mặc mỗi quần lót lụa mỏng manh, bị nhìn đến cũng có chút khó chịu, lại thêm cả người rạo rực, tính khí cũng táo bạo.
“Còn không hút lại sắc dục khí của ngươi?”
“Dục Hỏa Hồng Liên bị ngươi hủy, ta làm sao hút được”.
“Nói nhảm, thử vận công liền biết”.
Lý Quân Thiên hừ một tiếng, lại không tiếp tục nói chuyện, cầm lấy y phục đã hong khô liền khoác lên. Tạm thời không dám quấn ngực, dù sao chà sát vào làn da quá kích thích, sợ không chịu nổi.
Khoác lên y phục cũng bị cương khí chống ra, không hoàn toàn chà sát lên da thịt.
Hắn ngồi xuống, đồng dạng vận công, dẫn dắt lực lượng, tốc độ rất chậm. Loại năng lượng thần kỳ khi đột phá sinh ra nhanh chóng tẩm bổ cơ thể, giống như mang theo một luồng sinh cơ đặc biệt, gia tăng tuổi thọ của bản thân.
Rất giống với khi đột phá Thác Hải Cảnh.
Lý Quân Thiên vận chuyển lực lượng trong cơ thể cũng không cần quá nhiều đường lối, đơn thuần chính là rèn luyện cơ thể, tăng cường sinh cơ đồng thời khiến cho cơ thể thích ứng với cương khí của bản thân.
Về phần đề thăng chất lượng cương khí vậy thì không cần vận chuyển công pháp, đơn thuần dùng tinh thần hồn lực khuấy động cô đọng là được.
Không sai, đột phá đến Vọng Thiên Cảnh, đã có thể vận dụng tinh thần hồn lực làm ra rất nhiều thao tác, chẳng hạn như khiêu động thiên địa đại thế, cảm nhận linh khí, cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Tựa như thần thức trong truyền thuyết thần thoại.
Lơ lửng giữa biển cương khí là một thanh kiếm đen tuyền, nhìn qua cực kỳ tương tự với Vĩnh Dạ. Xung quanh hắc kiếm có từng sợi hắc vụ vờn quanh, từng sợi hắc khí không ngừng tản mát ra, hóa thành gió nhạt chìm vào biển lớn.
Hắc vụ chính là cương khí phát tán, đang chậm rãi thay thế chân khí trong khí hải. Còn hắc kiếm, chính là căn cơ võ đạo của hắn.
“Ừm..chính là võ đạo căn cơ”.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, bởi vì suy nghĩ lung tung mà ngưng vận chuyển công pháp. Kỳ thực lúc tu luyện không cần phải quá để tâm, lực lượng của hắn giống như tay chân, sẽ không xảy ra vấn đề.
Chẳng qua, hắn vừa nghĩ đến võ đạo căn cơ này...hoàn toàn là tự động ngưng tụ, toàn bộ quá trình hắn không thể can thiệp, không thể tác động, thậm chí còn đánh mất khả năng tự vệ cơ bản nhất...
Nói ra, thật mất mặt.
Nhưng tập trung tinh thần thử khiêu động căn cơ võ đạo, làm đủ loại thao tác, thậm chí thử tự bạo luôn hắc kiếm, vậy mà rất dễ dàng, không hề mất khống chế, không có bất cứ phản nghịch nào.
Giống như cơ thể của Kiếm Ma lúc trước, hắn kế thừa hoàn mỹ, không có bất cứ tai họa nào.
“Có lẽ là do chấp niệm giở trò”.
Lý Quân Thiên tự lẩm nhẩm thở dài một cái, tạm thời không có để tâm đến. Hắn thật sợ bản thân bị chấp niệm đảo ngược chiếm đoạt, bản thân không còn chủ đạo nữa. Nhưng có vẻ chuyện này không xảy ra, cũng không có dấu hiệu xảy ra.
Lý Quân Thiên mở bừng hai mắt, ánh mắt quét về phía bên phải mình, lại nhìn thấy Tường Vi mò mẫm sà tới. Đối với toàn thân tràn ngập xuân quang mị hoặc trùng trùng này, Lý Quân Thiên miễn cưỡng có chút kháng tính.
Sẽ không bị mê hoặc ngây ngốc, cũng sẽ không cho Tường Vi bắt vào cơ thể mình.
Kỳ thực bản tâm Lý Quân Thiên muốn đụng, lại sợ đụng. Sợ cơ thể co quắp một lượt thật sự sẽ bị nữ nhân này chơi, thậm chí chơi đến hỏng. Mà một mặt khác, cơ thể của hắn..thật sự cũng muốn đụng, lại không phải rất khao khát Tường Vi.
Giống như rất đói, muốn ăn nhưng Tường Vi chỉ là một bát gạo nửa sống nửa chín, có thể ăn. Nhưng nếu so sánh với một bát cơm nóng thì sức hấp dẫn liền kém hơn nhiều.
Lý Quân Thiên rất rõ ràng, thân thể này tất nhiên không ưu ái Tường Vi rồi. Còn tốt, nơi này chỉ có hai người, hai nữ nhân.
Hắn lật tay một cái, cương khí hóa thành thực chất, biến thành một bàn tay lớn bắt lấy Tường Vi. Chặn nàng ở cách bản thân còn chừng nửa tấc, ánh mắt hơi trừng nữ nhân này một cái, hỏi.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tường Vi mị sắc như tơ, cười như hoa nở, mị tình vô song. Nàng lên tiếng nhỏ nhẹ giống như mèo nhỏ khẽ gãi lòng người, môi như anh đào mấp máy muốn để người cắn một cái.
“Tướng công, ngươi làm sao làm được?”
Sắc mặt Lý Quân Thiên tối sầm.
Tướng công là cái quỷ gì?
Lại thấy Tường Vi khoa tay múa chân, một sợi cương khí phủ lên trên lòng bàn tay, tinh tinh hồng hồng phát sáng le lói. Chính là Dục Hỏa Cương Khí của Tường Vi, thậm chí theo thời gian nàng đang không ngừng điều động cương khí, dần dần cương khí hóa thành một bông hoa sen nhỏ bằng quả mận.
Chính là bản thu nhỏ của Dục Hỏa Hồng Liên.
Tường Vi mân mê tiểu hồng liên, mị mị nói.
“Tướng công, sao ngươi lại làm được?”
Chát!
Lý Quân Thiên vỗ mạnh một cái lên bờ mông cao ngất của Tường Vi đẩy lên từng tràng gợn sóng.
Tường Vi khẽ “ưm” một tiếng, toàn bộ cơ thể nhướn lên, đẩy ra từng mảnh cảnh xuân trập trùng. Hai chân của nàng hơi run, toàn thân ửng hồng nhưng còn chưa đến nỗi mềm nhũn ra không thể khống chế thân hình.
Thậm chí bởi vì một cái vỗ này, Tường Vi khẽ uốn động thân hình càng thêm mị ý, càng thêm hứng thú bừng bừng.
Sắc mặt Lý Quân Thiên càng đen, tinh thần vô ngữ nhưng cơ thể không tránh khỏi ửng đỏ. Hắn lạnh giọng nói, rõ ràng lạnh lùng lại lộ ra vô cùng kiều mị.
“Tướng công là cái quỷ gì?”
Lý Quân Thiên: ???
Tường Vi: ???
Cả hai hơi sửng sốt một chút, không phải bởi câu hỏi mà bởi vì giọng nói. Âm thanh của hắn vậy mà dần dần thay đổi, ban đầu đã tương đối nữ tính nhưng càng nói, về sau lại càng ngày càng kiều kiều mị mị, nỉ non câu dẫn lòng người.
Là một loại phong cách khác biệt nhưng so với Tường Vi cũng không hề thua kém về sức mị hoặc, chỉ là không tràn ra ý dụ hoặc nhưng vẫn vô cùng câu dẫn lòng người.
Sắc mặt Lý Quân Thiên càng lạnh, lại còn đỏ ửng, có chút ngượng ngùng, chỉ là không thể hiện ra ngoài.
Tường Vi lại cười tươi hơn, ý cười nở rộ, như lâm vào mị hoặc. Nàng thu lấy cương khí, cong ngón tay chỉ chỉ vết dâu tây trên cổ Lý Quân Thiên.
“Đây là ta trồng đi, ngươi còn định không nhận người sao?”
Lý Quân Thiên: “...”
Đầu óc nữ nhân này không bình thường!!!
Hắn đẩy ra Tường Vi, lạnh lùng nói.
“Ngươi không tranh thủ hút, tiêu tán hết là không có nữa đâu”.
“Đúng vậy”.
Tường Vi nhu thuận gật đầu, chỉ là lưu luyến không muốn rời ánh mắt khỏi Lý Quân Thiên, trở về ngâm trong Băng Tâm Hàn Đàm, vận chuyển công pháp hấp thu lấy dục vọng khí b·ị đ·ánh tan ra.
Đây cũng không phải linh khí tự nhiên, bên trong ẩn chứa sắc dục ý nồng nặc cả trăm năm, cho nên tốc độ tiêu tán rất chậm. Đồng thời chỗ kiến tạo Băng Tâm Hàn Đàm cũng đặc thù, hạn chế tốc độ tiêu tán của cỗ lực lượng này.
Nếu không trải qua thời gian lâu như vậy, đã sớm bị tiêu tan, hao tổn hết sạch.