Bến Lục Thường, là bến thuyền nằm cách Vô Thường Kiếm Phái không xa, chính là một cửa cảng giao thương chủ yếu của kiếm phái.
Bên thuyền này cũng không phổ thông, dù sao là bến cảng chủ yếu của đại môn phái, làm sao có thể nhỏ bé được.
Đây là một bến thuyền rất lớn, neo đậu mười mấy thuyền lâu to lớn đều tỏ ra rộng rãi. Mà thuyền ở nơi này không đơn thuần chỉ đi theo Bạch Ngâm Giang, còn có một nhánh sông nhỏ nối thẳng đến Thanh Hà.
Ngày này từ nhánh sông nhỏ có một chiếc thuyền lâu rẽ nước tiến tới. Thuyền lâu đỏ son nổi bật, đèn lồng sáng chói, chiếu rực một vùng.
Đầu thuyền, Lý Quân Thiên chắp tay sau lưng, tóc buộc cao về sau, là một kiểu tóc tương đôi nam tính. Nam trang phấp phới trong gió, nhìn lướt qua có chút khó phân nam nữ, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra ý vị phong tình trên bóng người của Lý Quân Thiên.
Chắc chắn nữ vận nam trang, không thể che lấp.
Thuyền lâu nhanh chóng lái tiến đến bến Lục Thường, thuyền chưa đến đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
Thông tin Kiếm Ma cùng Bạch Tiên ước chiến đã sớm truyền khắp giang hồ, thế trận lần này không thể kém hơn lần tụ tập ở Nguyên Cực Tông lần trước. Số lượng người không bằng nhưng tổng thể thực lực tuyệt đối cao hơn.
Dù gì đây cũng là cao thủ đỉnh cấp giao chiến, nhất là Kiếm Ma vang danh thiên hạ, hấp dẫn không ít bậc tiền bối võ lâm.
Người quen có phó môn chủ Lê Thanh của Long Vũ Môn, Bạch Ảnh, Trần Nguyên Hóa, Tử Lan Tiên Nữ. Nói đến Tử Lan Tiên Nữ, tuy nàng là thái thượng trưởng lão của Cực Lạc Các nhưng còn chưa trở về Cực Lạc Các.
Thời gian trước được Lý Quân Thiên chỉ điểm, nàng còn ở lại Nguyên Cực Tông bế quan một khoảng thời gian, đến khi xuất quan liền vội vàng đuổi đến bến Lục Thường, cho nên không chung đường với thuyền của Cực Lạc Các.
Ngoài những võ giả đỉnh cấp giang hồ còn có không ít cường giả thế hệ này, kém nhất cũng là võ giả luyện ra nội lực nhị lưu võ giả.
Một bên khác, chính là toàn bộ người của Vô Thường Kiếm Phái, mấy nghìn tên kiếm khách tụ tập một chỗ, khí thế bừng bừng.
Có điều, tuy nói bối phận của Bạch Tiên cực cao, có dây dưa trực tiếp đối với kiếm phái, nhưng cũng không dung nhập vào kiếm phái, từ đầu đến cuối có một loại ngăn cách.
Cho nên, bầu không khí của đám người kiếm phái này cũng tương đối đè nén, áp bách khó chịu.
Đằng sau Lý Quân Thiên, Vũ Nhu cùng Tường Vi ôn nhu đứng ở hai bên. Vũ Nhu diện một thân váy trắng che chắn kín mít, trên mặt đeo một tấm mạng che mặt, bên ngoài khoác một tấm áo choàng lông vũ.
Bên khác, Tường Vi diện váy gấm đỏ đen, thân khoác áo đối khâm, tóc đen học theo Lý Quân Thiên, đồng dạng một kiểu buộc cao đơn giản có điều thả xuống hai bên tóc mái, trông thêm mấy phần ôn nhu thành thục, không quá kiều diễm câu dẫn người.
Chẳng qua, Vũ Nhu như có như không đều dùng một ánh mắt sắc lạnh liếc Tường Vi, giống như vô cùng tức giận. Mà đón lấy ánh mắt này, Tường Vi cũng chỉ ngậm lấy nụ cười, kiều mị khẽ động liền khiến cho ánh mắt của Vũ Nhu phải chuyển đi nơi khác.
Cảnh giới của Vũ Nhu còn chưa đạt đến Đại Hải Kỳ, so với Tường Vi thấp trọn vẹn một đại cảnh giới cùng mấy tiểu cảnh giới, rất dễ liền bị rơi vào trong mê hoặc.
Đánh không lại, cũng không dám nhìn nhiều. Chỉ có thể trừng mắt một cái lại né tránh mũi nhọn.
Có chút biệt khuất, cuồng nộ vô năng, nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng xấu gì.
Lý Quân Thiên không thèm nhìn hai người này, hắn đưa mắt nhìn về nơi xa, cũng không phải nhìn về phía bến Lục Thường mà là nơi sâu xa hơn, ẩn vào phía sau Tàng Kiếm Phong.
Nơi ấy, không giống ba mươi năm trước.
Không có kiếm thế ngút trời, không có kiếm khí phong bế tự thành một phong cảnh. Nơi đó hiện tại chỉ có một luồng kiếm khí như ẩn như hiện, tựa như duệ kiếm ẩn tàng trong vỏ, giấu đi phong mang.
“Có người thống ngự lấy Tàng Kiếm Phong rồi sao?”
Ba mươi năm trước, hắn cầm kiếm đánh lên Vô Thường Kiếm Phái, có quá nửa võ giả tuyệt đỉnh cam nguyện chịu c·hết ngăn cản, ngoài trấn nh·iếp võ lâm ra hắn có ý định dòm ngó Tàng Kiếm Phong.
Đáng tiếc khi ấy Tàng Kiếm Phong phong bế, hắn lấy kiếm ý trùng kích cũng không thể xông vào cho nên mới rời đi. Về phần tha cho một nửa người của kiếm phái thì cũng không phải chuyện to tát gì. Kiếm Ma lười nhác g·iết kẻ không dám chống cự thôi.
Lại thêm trước kia có đến một lần, cũng lên một lần Tàng Kiếm Phong, Kiếm Ma liền có chút chờ mong thành quả ở nơi đó.
Có thể chính là thời khắc này hắn sẽ được chiêm ngưỡng thành quả.
Không thể không nói, vận mệnh có đôi khi thần kỳ như vậy, một chút quyết định của quá khứ liền có vô tận ích lợi hoặc là tai họa ở tương lai.
Chuyện của Bạch Tiên, chưa chắc đã không phải là ích lợi.
“Bạch Lộng Nguyệt à? Để ta đến xem thành quả mấy chục năm nay của tiểu cô nương này đi”.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, tay cầm lấy Vĩnh Dạ, đạp không đi lên. Bây giờ hắn đã không cần phải sử dụng Kiếm Độn để tạm thời nhảy lên không trung, hắn có thể mượn đến thiên địa đại thế nhấc lên bản thân, chậm rãi đi trên không trung.
Theo Lý Quân Thiên bước ra một bước, kiếm ý của bản thân lập tức bao phủ ra, lướt ngang mười dặm, bao phủ trọn vẹn bến lục thường.
Bất Bại Kiếm Ý lướt qua tất cả mọi người, giống như có một thanh kiếm chỉ thẳng trái tim của bọn hắn, sắc bén đập vào mặt.
Không ít người chảy ra mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn bốn phía, không biết chuyện gì xảy ra.
Bất Bại Kiếm Ý khi bao phủ toàn bộ khu vực rộng lớn mà không hiển lộ ra sắc thái liền không có hình dáng cụ thể, chỉ có thể mơ hồ cảm giác ra bản thân bị một thanh kiếm chỉ thẳng vào mà thôi.
Đặc biệt, tinh thần ý niệm càng mạnh thì cảm giác này càng rõ rệt, nhưng không thể trông thấy.
Tất nhiên đây là Lý Quân Thiên không có nhắm vào bọn hắn, kiếm ý của hắn tập trung vào phía Tàng Kiếm Phong, ép chặt phạm vi, giáng lâm xuống Tàng Kiếm Phong. Kiếm ý lại mở rộng, bao phủ trọn vẹn Tàng Kiếm Phong.
Trực tiếp bao phủ ba mươi dặm.
Lý Quân Thiên lơ lửng mấy trăm mét trên không trung, Bất Bại Kiếm Ý hóa thành cự kiếm đen kịt treo ngược trên không trung, tỏa ra áp bức mười phần. Kiếm thể như thác đổ, cuồn cuộn áp thẳng xuống.
Đồng thời, tinh thần ý niệm thông qua kiếm ý đã quan sát đến đỉnh Tàng Kiếm Phong, bỏ qua rừng kiếm lít nha lít nhít vạn thanh kiếm, cuối cùng tập trung đến trên người Bạch Tiên.
Tóc bạc như thác bị một sợi dây vải buộc lên gọn lên. Trên trán nàng, cũng đeo lên khăn tang màu đen, che ngang qua thùy trán.
Trên thân mặc một thân tang phục trắng, tay trái nắm Diệt Ma Kiếm, khí thế xuất trần.
Vô tận bi thương bao trùm đổi lại chỉ có hờ hững, mặc cho kiếm ý phất qua quất vào da thịt cũng không làm cho Bạch Tiên nhíu mày một cái. Nàng nâng lên ánh mắt, giống như nhìn xuyên qua mấy chục dặm, nhìn về đầu nguồn của kiếm ý.
Bạch Tiên, đồng dạng đạp không bước lên, mang theo kiếm thế cuồn cuộn, từng bước chống lại kiếm thế của Lý Quân Thiên.
Bầu trời bị cực kiếm đen kịp đè ép che khuất, vào lúc này theo Bạch Tiên từng bước lên cao dần dần nâng lên đêm tối, thắp sáng không trung.
Nhưng thắp sáng, không phải ánh sáng trắng mà một loại màu sắc xanh đỏ vô cùng quỷ dị, so với đêm đen còn quỷ dị.
Bạch Tiên đi lên, song song với Lý Quân Thiên đem bầu trời lúc này chia ra làm hai nửa.
Bạch Tiên nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, ánh mắt lấp lóe rất lâu, nghi hoặc hỏi.
“Ngươi là..Khuynh Thiên tỷ tỷ? Ngươi còn sống?”
Nàng vậy mà lộ ra ý mừng rỡ, giống như vô tận kỷ niệm tràn trở về. Còn muốn nói thêm gì đó nhưng giống như sực nhớ ra cái gì, sắc mặt đọng lại, lộ ra vô tận lạnh lùng.
Cuối cùng, ánh mắt rời vào bên tay Vĩnh Dạ, sát ý cùng hận ý bùng nổ, tràn ngập hai mắt. Bạch Tiên giống như gầm thét.
“Ngươi là Kiếm Ma? Lý Khuynh Thiên, ngươi lại là Kiếm Ma?”
Bạch Lộng Nguyệt giống như phát điên, khí thế trên người không cố kỵ gì bùng nổ, phát ra quang mang u lam nhàn nhạt. Kiếm ý của nàng bén nhọn bắn ra, tựa như trăm nghìn mũi kim oanh tạc bốn phía.
Trời rung đất chuyển, thiên địa đại thế đều hóa thành kiếm. Nói đúng hơn, chính là toàn bộ đại thế của Vô Thường Kiếm Phái biến thành một thanh kiếm.
Đại thế hóa kiếm, vô tận oán khí cùng hận ý giống như dao cạo, gào thét quanh quẩn linh hồn người ta để đám người phía dưới tê cả da đầu.
Một bên giống như màn đêm vô tận, sắc bén chỉ thẳng vào tim, để cho người ta lạnh buốt.
Một bên vô tận thanh u, gào thét bén nhọn quanh tai để cho người ta sởn cả gai ốc.
Cả hai người, lơ lửng giữa không trung, che khuất ánh mặt trời, nhìn đến nhìn đi lại không giống với người trong chính đạo, càng giống như hai đại ma đầu đang đối ứng.
Cả bến Lục Thường, không có quang minh.
...
p/s: Giảng giải một chút ý cảnh. Tưởng tượng như nguồn gốc ý cảnh là một cái bóng đèn, ánh sáng có thể bao trùm rất xa, người từ xa có thể trông thấy nhưng chỉ nhìn thấy thôi, không có tác dụng gì. Người ở gần ngoại trừ nhìn thấy còn có thể cảm nhận được độ nóng, cái này tượng trưng cho việc bị ý cảnh tập trung, mang đến cảm giác thực chất. Cho nên phạm vi bao phủ ý cảnh cùng phạm vi tác dụng của ý cảnh khác biệt với nhau, võ giả tuyệt đỉnh (Khí Võ Cảnh đỉnh phong trở lên) có thể đem ý cảnh bao phủ mười dặm nhưng nội lực ngoại phóng chỉ được ba mươi mét. Chân khí (Thác Hải Cảnh) có thể ngoại phóng tối đa nghìn mét, ý cảnh lại bao trùm hai mươi dặm. Cương khí tối đa ngoại phóng mười dặm, ý cảnh bao phủ ba mươi dặm, đồng thời phạm vi cảm ứng cũng trong vòng ba mươi dặm.
p/s: Dạo này hiệu suất gõ chữ có hơi kém, sẽ cố gắng đạt được ngày 2 chương ~.~