Có thiếu niên trẻ tuổi sơ nhập giang hồ sợ hãi cảm khái, ánh mắt nhìn lên bầu trời lại chỉ có thể mơ hồ trông thấy hai chấm nhỏ đứng dưới hai nửa bầu trời, mang đến áp lực vô tận.
Nữ đồng bạn bên người thiếu niên có chút run rẩy thút thít.
“Đây là hai đại ma đầu”.
Thiếu niên vội vàng an ủi tiểu đồng bạn của mình, tuy trong lòng ẩn chứa vô hạn sợ hãi nhưng cũng không thể mất mặt trước hồng nhan được.
Ở một bên khác, Tử Lan Tiên Nữ thi triển khinh công, mấy bước liền leo lên thuyền hoa nhà mình, chạy đến trước mặt Tường Vi.
“Sư phụ, tại sao người lại đến đây?”
Tường Vi không di chuyển tầm mắt, từ đầu đến cuối đều nhìn lên thân ảnh ở trên không trung. Nàng lạnh nhạt nói.
“Quan chiến”.
Tử Lan Tiên Nữ nhìn liếc qua Vũ Nhu, gật đầu chào hỏi, lại nhìn về phía sư phụ mình, muốn nói lại thôi. Nàng rất muốn hỏi, tại sao sư phụ lại đi cùng với Kiếm Ma, nhưng không biết mở lời như thế nào.
...
Thường Sơn, chính là ngọn núi bên cạnh bến sông, cũng là địa điểm tập trung của đám người Vô Thường Kiếm Phái.
Nếu như nói người ở khu vực này ai bị ảnh hưởng sâu rộng nhất, thì chính là đám người của kiếm phái.
Hai vị trên kia đều là cao thủ đỉnh cấp, càng là cao thủ kiếm đạo đỉnh cấp, kiếm ý mênh mông cuồn cuộn phủ khắp bầu trời, kiếm thế như núi đè nặng mắt đất.
Từng kiếm khách, đều giống như gánh lên núi lớn, áp lực vô cùng.
Đương nhiệm trưởng môn Vô Thường Kiếm Phái Trần Tinh Hà sắc mặt ngưng trọng, trên thân ẩn ẩn kiếm ý bao khỏa quanh thân, chống chọi lại áp lực từ hai cỗ kiếm ý, cũng dư lực bảo hộ mấy tên đệ tử.
Trong từng nhóm người, từng cỗ kiếm ý bùng nổ lăn lộn lẫn nhau, cùng nhau chống lên vô biên áp lực đến từ trời cao. Đặc biệt là Hắc Bạch Song Kiếm, hai người này giống như một sợi dây thừng, đem cả một đám kiếm ý liên hợp vào nhau, vặn thành một cỗ, khiến cho áp lực trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trần Tinh Hà thở dài.
“Ài...Lộng Nguyệt sư muội nhập ma quá sâu”.
Bên cạnh Trần Tinh Hà là một vị tiền bối thế hệ trước của kiếm phái, Kim Trúc Kiếm Khách Bế Cổ Linh, cũng là một vị võ giả tuyệt đỉnh. Bộ dáng của nàng cũng không quá trẻ trung, tóc đã bạc trắng, trên thân mang một chiếc trượng chống khi đi lại.
Bế Cổ Linh là người chứng kiến Bạch Tiên lớn lên, cũng đã từng chỉ dạy kiếm thuật cho Bạch Tiên, tình cảm cũng coi như sâu đậm. Lúc này nhìn thân hình bạc trắng trên không trung, nàng chỉ có thể thở dài.
“Lộng Nguyệt...hi vọng nàng có thể thành công”.
...
Khoảng cách Tàng Kiếm Phong mấy dặm, Dạ Oanh giống như hòa mình trong sơn phong, ẩn nấp trong cây cối, không người có thể phát hiện. Lúc này nàng cũng đang quan chiến.
Nhìn về phía nơi xa, lại nhìn về Tàng Kiếm Phong, Dạ Oanh hơi cong lên khóe miệng.
“Đánh đi, tốt nhất đồng quy vu tận”.
...
Mấy trăm mét trên bầu trời, gió mạnh cuồn cuộn, hai bóng người trắng đen đối lập. Bạch Tiên gầm thét, âm thanh khàn khàn như xé rách cổ họng.
“Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi vậy mà lại là Kiếm Ma!”
“Lý Khuynh Thiên đồ tiện nữ, ngươi câu dẫn anh trai ta, vậy mà lại là Kiếm Ma!”
Hận ý tỏa khắp, sát ý khóa chặt Lý Quân Thiên. Bạch Tiên lúc này không có chút phong phạm cường giả nào, nàng gào thét đến nước mắt nước mũi vương vãi.
Nước mắt tưởng như đã cạn khô đến bây giờ lại tuôn trào. Bản thân nàng cũng không thèm để ý đến hình tượng gì, trong thâm tâm chỉ có vô tận hận ý, vô tận bi thương cùng đau đớn.
Bên trong đau thương hóa thành sát ý, sát ý khóa chặt Lý Quân Thiên. Bên ngoài gào thét khóc ròng phát tiết ra, khí thế trên người sôi trào, thiên địa đại thế hóa thành kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra.
Lý Quân Thiên hờ hững lạnh nhạt, mặc kệ nữ tử trước mặt phát tiết. Hắn cũng không nói nên lời, chuyện của năm xưa hắn đến nói cũng không thể nói rõ ràng.
Đúng là Kiếm Ma g·iết người, cũng chưa bao giờ hối hận g·iết người. Lý Quân Thiên cũng không áy náy, chỉ là không biết nên nói gì thôi.
Một hồi lâu sau, Bạch Tiên giống như đã phát tiết hết cảm xúc, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn Lý Quân Thiên.
“Lý Khuynh Thiên, năm đó ngươi g·iết anh trai ta, g·iết cha ta, nhục nhã sơn môn của ta. Nay ta có một kiếm, ngươi có dám tiếp hay không?”
Lý Quân Thiên trịnh trọng gật đầu, nâng lên Vĩnh Dạ nói.
“Đến đi, để ta chiêm ngưỡng một chút thành quả của Tàng Kiếm Phong”.
Bạch Tiên hừ lạnh một tiếng, tay phải khoác lên chuôi kiếm, toàn bộ khí thế thu liễm, ngưng thần khóa chặt Lý Quân Thiên.
Từng màn ký ức vào lúc này chiếu lại một lượt trong đầu.
Năm đó thiếu nữ mười tám tuổi, đại ca ta là dự khuyết tông chủ, tương lai vô hạn quang minh, kiếm lĩnh sơn hà quân lâm thiên hạ. Cuối cùng lão ca không vượt nổi dung mạo chu sa, tuyệt thế phong hoa.
Năm đó ta hai mươi tuổi, đại ca đã đăng lâm tuyệt đỉnh, xuất sơn trừ ma, muốn danh mãn sơn hà, tặng kiếm hiến thân, cầu lòng mỹ nhân.
Năm đó ta hai mươi mốt tuổi, vung kiếm thiên nhai, tham lãm phồn hoa lại nghe tin dữ. Trừ ma thất bại kiếm gãy người vong, lệ chảy hai dòng, trong lòng đau thấu.
Khổ luyện ba năm ta hai mươi tư tuổi, kiếm luyện phù hoa, phong mang hiển lộ. Giang hồ Đãng Ma không có ta, giang hồ Đãng Ma vẫn thua Vĩnh Dạ, huyết nhiễm hồng hà.
Hai mươi lăm tuổi, ta không có cha, môn phái nhu nhược không dám ghi thù, gia tộc nhu nhược nhấc không nổi kiếm, trong lòng c·hết thấu, ta đã không có nhà.
Hai mươi lăm tuổi Kiếm Ma lâm môn. Mười dặm lật úp, nhũn gối quy hàng. Ta bị tù giam, chỉ có thể cuồng nộ vô năng chẳng thắng được người.
Hai mươi sáu tuổi, tẩu sát nhiễm tà, huyết nhiễm thành ma, chấp hận thành ý đăng tuyệt đỉnh, vẫn không thoát được đời trước Kiếm Tiên.
Tàng kiếm ba mươi năm, ngự kiếm toàn phong, thu kiếm trong lòng, đã đến đỉnh phong...
Bạch Tiên rút kiếm, trường kiếm rời vỏ mang theo vô tận quang hoa nổ rộ, xé tan hắc ám, chói lọi chiếu khắp đại địa.
Kiếm ra, quang huy rực rỡ, cười tươi như hoa.
Hoàn toàn rời vỏ, tựa như sênh ca, nhẹ nhàng phù hoa.
Kiếm mang phóng ra, kinh hồng nhất nộ, thiên độ du lôi.
Kiếm mang cực đại, phong khốc địa bi, sơn hà thủ thỉ.
Kiếm mang hạ xuống, cực hận mà dung, đại thế chung thù.
Một kiếm đỉnh phong, một kiếp đỉnh phong. Kiếm này ẩn chứa kinh lịch cả đời của Bạch Tiên, cũng ẩn chứa toàn bộ nội tình của Tàng Kiếm Phong, quy tụ toàn bộ thiên địa đại thế của khu vực này, cô đọng toàn bộ linh khí dẫn động lực lượng.
Một kiếm này, lấn thiên, sấn địa, dung thế.
Diệt Ma!
Bạch Tiên xuất kiếm, Lý Quân Thiên đồng dạng nâng cao Vĩnh Dạ, từng tia từng tia cương khí toát ra, hư ảnh căn cơ võ đạo trùng điệp vào trên Vĩnh Dạ, khiến cho Vĩnh Dạ ẩn ẩn có một chút quang huy.
Lý Quân Thiên rút ra Vĩnh Dạ, chém ra một kiếm, bầu trời triệt để lâm vào màu đen kịt, giống như đêm tối giáng lâm. Không trung mấy chục dặm hoàn toàn bị che lấp, hóa thành cự kiếm che trời.
Kiếm ý, phủ kín bầu trời.
Mà cương khí từ Vĩnh Dạ chém ra, kiếm quang như hắc ám, tịch diệt tất cả, hủy diệt mọi thứ, không hề có bất cứ tạp chất nào lẫn vào bên trong.
Cũng may dục hỏa vào ngày hôm trước đã thiêu đốt hết, nếu không Lý Quân Thiên lúc này sẽ khoác lấy hồng quang đi đến nơi này mất, kiếm mang còn lâu mới có thể thuần túy như thế này.
Kiếm chém ra, vô danh vô thức, chỉ đơn thuần là rút kiếm chém đến, mang theo vô tận tịch diệt cùng bất bại ý cảnh nở rộ, cứng cỏi như sắt thép, không thể phai mờ.
Hắn không tránh không né, trực tiếp một kiếm đối chọi. Cho dù muốn tránh né cũng không có ý nghĩa.
Một kiếm này của Bạch Tiên đã dùng sát ý khóa chặt, tốc độ cũng cực nhanh, khiêu động thiên địa đại thế của một vùng mấy chục dặm quanh đây, trừ khi trong chớp mắt chạy ra ngoài năm mươi dặm nếu không thì không thể thoát được.
Mà Lý Quân Thiên cũng không muốn tránh, nếu như tránh chính là ngược lại với Bất Bại Kiếm Ý, kiếm ý tự bị tổn hại căn cơ võ đạo sẽ gặp phải trọng thương.
Hơn nữa, một kiếm này chính là tính mạng của Bạch Tiên, một kiếm này chém ra liền không có kiếm thứ hai. Đời này không thể lại gặp được, nếu như không đụng chạm thì chẳng phải sẽ rất tiếc nuối sao.
...
p/s: Đột nhiên phát sốt, suýt thì quên đăng chương. Các vị thư hữu chú ý giữ gìn sức khỏe ~.~