Một bên từ quang huy rạng rỡ cho đến thanh u le lói, giống như mặt trời vẫn lạc chiều tà đổ sập xuống, chém về phía trước.
Toàn bộ thiên địa giống như bị bóp méo xé toạc, nhấn chìm vào trong hư vô.
Trong mắt tất cả mọi người quan chiến, chỉ thấy Bạch Tiên rút kiếm chém ra, thiên địa bị bóp nát hóa thành một thanh kiếm chém đến, vô tận lực lượng đè ép hóa thành phong bạo phá tan mọi thứ.
Thổi đến bọn hắn không mở mắt nổi.
Cũng không phải cảnh vật thật sự bị bị bóp nát nhưng phong bạo đúng là xảy ra, trời đất rung chuyển, thiên địa đại thế hỗn loạn khiến cho toàn bộ thế gian chao đảo lên.
Mà người bị ý cảnh ảnh hưởng, cũng lâm vào trong vô tận sợ hãi, ngoài sợ hãi còn có đau thương bi thống, dọa người khóc ròng.
Thậm chí tan rã ý chí, một dạng không muốn sống.
Cường giả đỉnh cao chiến đấu không phải ai cũng có tư cách quan chiến. Quan chiến cũng phải gánh vác lấy vô tận phong hiểm.
Rất nhiều võ giả không tệ kịp thời tỉnh táo, ôm lấy đồng bạn nhảy khỏi lầu cao hoặc là tránh né rung chuyển. Không ít người bùng nổ ý cảnh chắn lấy ảnh hưởng, ổn định đại thế.
Cũng không ít người, ngơ ngơ ngác ngác giống như mất hồn. Hoặc là thất hồn lạc phách tựa như đ·ã c·hết, bị cảnh vật sụp đổ đè lên trên người.
Trong lúc nhất thời hiểm cảnh sinh ra, vô số kẻ yếu nhận lấy trọng thương, hỗn loạn bừng bừng.
Nhưng chỗ đứng của cường giả cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, một chút bộc phát ý cảnh, ổn định đại thế. Có người dẫn động ý cảnh bảo hộ quanh thân, cũng có người trực tiếp dùng lực lượng của bản thân ngăn trở.
Gắt gao nhìn chằm chằm không trung.
Hai thanh cự kiếm, một thanh như hoàng hôn lạc hạ, một thanh như ám dạ bay cao, lao thẳng vào nhau.
Không có t·iếng n·ổ kinh thiên.
Chỉ thấy hai thanh kiếm giống như hai dòng n·ước l·ũ hòa trộn, trong vô thanh vô thức liền dung hợp lại với nhau.
Vĩ lực cuồn cuộn hội tụ vào một điểm, co rút lại.
Thiên địa đại thế vặn vẹo, co rút lại.
Ánh sáng, co rút lại.
Âm thanh cũng co rút lại.
Thiên địa ảm đạm vô quang, vô thanh vô ảnh.
Oanh!!!!
Như kinh lôi đổ ập xuống, vô tận quang huy trong chớp mắt bùng nổ, kinh thiên sóng lực lật tung lên, quét ngang mấy chục dặm.
Cuồng phong lột tan một lớp mắt đất, bến Lục Thường trong chớp mắt liền đổ nát liểng xiểng. Nhất là những lầu cao trên ba tầng trở lên, trước hết bị vô biên kiếm khí xoắn thành mảnh vụn, lại về sau bị sóng lực đè sập.
Cây cối đồng dạng bị lột sạch tán cây, nửa thân cao bị tạc ra chi chít vết nứt.
Thường Sơn không cao, mười mấy võ giả tuyệt đỉnh bùng nổ kiếm ý liên kết thành một mối rõ ràng vững chắc thiên địa đại thế. Nhưng lúc này, kiếm ý như mưa rơi, trong chớp mắt đem mười mấy cỗ kiếm ý của bọn hắn xuyên thủng lỗ chỗ.
Lại có vô biên vĩ lực đập thẳng xuống, không biết có phải nơi đây càng vững chãi cho nên sóng đánh càng mạnh hay không mà cỗ lực lượng khổng lồ lập tức đem đỉnh Thường Sơn chém tan nát, trong chớp mắt thấp đi mười mấy mét.
Mặt đất mấp mô không đồng đều.
Ba mươi dặm trời đất, trong nhất thời trời thông mây thoáng, mặt đất thì lột lên từng lớp bụi mù.
Sông nước, đồng dạng võng xuống nhấc lên vô biên sóng lớn, giọt nước như mưa rào bao phủ bốn phía.
“Hai ngươi này...”
Tường Vi nhíu mày, nũng nịu một tiếng oán giận đã thấy đại thế từ trên người nàng nổi lên, chớp mắt hồng quang bao phủ toàn bộ thuyền lâu, đè ép xuống chiếc thuyền đang chòng chành.
Cương khí vươn ra, kết cấu thành một lớp màn chắn bán trong suốt, nghênh đón vô tận vĩ lực.
Sóng lực đập đến nâng lên từng tầng gợn sóng nhưng không có xuyên thấu lớp màn chắn này. Mà phía sau sóng nước cùng mưa rào cũng bị chắn xuống, hóa thành dòng nước trượt sang hai bên.
“Sư phụ, người thật mạnh”.
Tử Lan Tiên Nữ hơi lâm vào si mê nhìn lấy sư phụ mình, Tường Vi khẽ phất tay một cái, Tử Lan Tiên Nữ đột nhiên ngơ ngác một chút, giống như ngủ mơ sực tỉnh.
“Tâm tính của ngươi còn cần rèn rũa một chút”.
Tử Lan Tiên Nữ gật đầu, trong lòng có chút xấu hổ.
...
Ba mươi dặm, cũng không phải tất cả đều bị ảnh hưởng như nhau.
Bởi vì.
Một bóng đen b·ị đ·ánh bay, thân hình bay thẳng về phía nhánh sông, tốc độ bay nhanh giống như một tia chớp lướt ngang qua bầu trời kéo theo nước sông bị chia ra một khe rãnh sâu đến mấy chục mét.
Đồng thời kéo dài mười mấy dặm.
Tí tách!
Lý Quân Thiên đình trệ trên không trung, Vĩnh Dạ vẩy xuống, lưỡi kiếm hơi nghiêng mà không có phản quang. Từ gò má của Lý Quân Thiên lộ ra một vết xước nhỏ, một giọt máu đào từ không trung hạ lạc rơi vào khe rãnh sâu dưới đáy sông.
Bị thương.
Nhưng v·ết t·hương này rất mờ nhạt, cũng chỉ đủ để chảy xuống một giọt máu, sau đó v·ết t·hương liền nhanh chóng lành lại, trong một cái hít thở liền biến mất không thấy gì nữa.
Loạt xoạt!
Vai áo bên trái của Lý Quân Thiên đồng dạng đứt lừa, bạo lộ ra một nửa bờ vai trắng cùng xương quai xanh thẳng tắp. Cũng không b·ị t·hương, chỉ là một bên vai áo bị cắt đứt, lộ ra một chút góc băng quấn lấp lóe nhưng cũng không có người nào nhìn đến, Lý Quân Thiên cũng không để tâm.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên nhìn xuyên qua trung tâm bạo tạc, nhìn về phía đối diện, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Tiên Bạch Lộng Nguyệt.
Bạch Lộng Nguyệt thu kiếm, trong ánh mắt ảm đạm vô quang, giống như đánh mất tất cả cảm xúc, thậm chí đã không có sinh cơ.
Buộc tóc của nàng đứt ra, tóc trắng chảy xuống, nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Khăn tang trượt xuống, theo gió trôi đi, rơi về mặt đất.
Phía sau lưng nàng, một cái khe rãnh đen kịt, rộng mấy chục mét kéo dài gần mười dặm, sâu thăm thẳm.
Kiếm ý cuồn cuộn bốc lên không ngừng.
Một kiếm vừa rồi gần như đem góc của bến thuyền chém ra khe rãnh, nước sông từ từ chảy đến bị kiếm ý xoắn vụn thành hơi nước bốc đi nơi khác.
Trong lúc nhất thời, khe rãnh cũng không có bị nước dìm ngập.
Bạch Lộng Nguyệt nhìn Lý Khuynh Thiên, cũng không nhấc lên được chút hận ý nào, chỉ có ánh mắt đạm mạc quét đến. Nàng xoay ngang kiếm, khẽ đẩy tay ra. Trường kiếm bay v·út đi, lao về phí Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên bắt lấy trường kiếm, liền nghe được tiếng của Bạch Lộng Nguyệt truyền đến.
“Tiện nhân”.
Tiếng nói hóa thành gió nhẹ phất qua, cũng không có oán hận cùng sát ý, chỉ có một câu nói đơn giản không ẩn chứa tâm tình, nhẹ nhàng như không.
Lời nói sau khi truyền đi, thân hình của Bạch Lộng Nguyệt trong phút chốc chia làm hai, hai nửa cơ thể cũng không có máu tươi chảy ra, trái lại giống như tượng cát, hóa thành một dòng bụi mịn tiêu tán trong trời đất.
Gió bụi tán lạc, cuối cùng lẩn khuất vào nước sông, cát bụi trở về sơn hà.
Lý Quân Thiên thu hồi Vĩnh Dạ, nhìn hai thanh kiếm trong bàn tay, trong lòng cũng có chút phức tạp.
Một nhà ba người đều vẫn trong tay của hắn, chỉnh chỉnh tề tề.
Trận chiến này hắn không thắng, đối đầu một kiếm hắn b·ị đ·ánh lui, trên một ý nghĩa nào đó chính là bại.
Nhưng Bạch Tiên dùng một kiếm tích lũy cả đời của nàng, không chém c·hết được hắn mà bị hắn ngăn trở, trên ý nghĩa nào đó chính là thắng.
Bạch Tiên cũng không bại, một kiếm này không có chém c·hết Lý Quân Thiên không phải vì một kiếm này kém.
Một kiếm này, không kém hơn Vấn Thiên thậm chí luận về sát thương đã mạnh hơn rất nhiều.
Nếu không phải Lý Quân Thiên đã đột phá Vọng Thiên Cảnh thì rất có thể hắn sẽ b·ị c·hém trọng thương, hắn có nắm chắc sẽ không vẫn lạc nhưng không thể tránh khỏi trọng thương không dậy nổi.
Xét về lập ý thì một kiếm này không bằng Vấn Thiên.
Nhưng nàng uẩn lấy vô tận thù hận, vô tận oán niệm, vô tận bi thống, bao hàm cả đời tinh khí thần, lại dẫn đạo toàn bộ nội tình đại thế của Tàng Kiếm Phong dẫn động thiên địa, dung hợp sức mạnh của thiên địa.
Xét đến Kiếm Ma là dùng bản thân nghịch hành vấn thiên, trong khi đó Bạch Tiên là mượn lực thiên địa hòa cùng bản thân, dung luyện một thể đánh ra, uy lực tất nhiên cực kỳ cường đại.
Đáng tiếc, linh khí trong thiên địa này quá mỏng manh.
Nếu như linh khí lại dồi dào một chút, hội tụ lực lượng mấy chục dặm trong thiên địa dùng linh khí dẫn lực, một kiếm kia có thể càng kinh diễm, càng hùng mạnh hơn.
Ít nhất có thể mạnh hơn ba thành, thậm chí mạnh hơn gấp rưỡi. Gấp rưỡi, rất có thể vừa đủ g·iết Lý Quân Thiên.
Nhưng gấp rưỡi đã là cực hạn, tinh thần của Bạch Tiên có cực hạn, cũng chỉ có thể vận dụng được bằng đó lực lượng, nếu không kiếm chiêu không ổn định. Không thể dung hợp được, các phương lực lượng sẽ xung đột, cuối cùng tán loạn mà sụp đổ.
Cuối cùng, Lý Quân Thiên chỉ có thể cảm khái một câu.
“Trận này không có thắng bại, đã phân sinh tử”.
Lắc đầu, không tiếp tục nghĩ ngợi nữa. Lý Quân Thiên đạp không đi về phía Thường Sơn, mang theo đại thế cuồn cuộn phủ xuống, áp thẳng đám người Vô Thường Kiếm Phái.
Trần Tinh Hà có chút cắn chặt răng, áp lực như núi đè lên thân thể cho dù hắn vận hết kiếm ý cũng không thể chống lại được, miễn cưỡng có thể duy trì đứng thẳng nhưng mà không thể ngẩng đầu lên được.
Chênh lệch hai đại cảnh giới, quá lớn. Thân là tông chủ một phái, hắn vẫn duy trì kiên cường, chất vấn.