Thời gian kéo về phía trước một chút, hai người đứng ở cách chiến trường chừng ba bốn dặm, chân đạp mặt nước quan sát chiến đấu.
“Kia chính là đại ma đầu sư tỷ của ngươi sao Từ chưởng môn?”
Mạc Thần Võ nhìn về hai bóng người lơ lửng giữa không trung chia đôi bầu trời, ánh mắt của hắn sáng rực, từ đầu đến cuối không rời đi hai bóng hình. Hắn không nhìn nhiều Bạch Tiên, nhưng luôn luôn chăm chú đến trên người Lý Quân Thiên.
Không có cách nào, thực lực đủ mạnh, có thể nhìn rõ dung mạo người ta.
Đã bị kinh diễm.
Từ Trường Khan dùng ánh mắt phức tạp, thở dài nói.
“Nàng chính là sư tỷ của ta”.
Mạc Thần Võ gật đầu, trịnh trọng nói.
“Rất tuyệt”.
"..."
Về sau hai người kia v·a c·hạm kinh thiên tán đi, Bạch Tiên vẫn lạc, Lý Quân Thiên đi vào Tàng Kiếm Phong. Từ Trường Khanh cùng Mạc Thần Võ cũng chậm rãi đi lên.
Cho đến khi trông thấy cả đám người Vô Thường Kiếm Phái vây công Lý Quân Thiên, Mạc Thần Võ kinh ngạc hỏi.
“Kiếm phái này còn có lực lượng bậc này?”
Từ Trường Khanh lắc đầu biểu thị không rõ nhưng cũng không coi trọng. Khí thế của thủ đoạn này không yếu nhưng còn không thể so với một kiếm kia của Bạch Tiên.
Từ Trường Khanh lấy trong tay áo ra một ống tín hiệu, hai ngón tay khẽ búng một cái liền đốt cháy dây dẫn, đem tín hiệu phóng lên trời.
Tín hiệu vừa phát, mười mấy cỗ khí thế không kém từ bốn phương tám hướng ẩn hiện, cấp tốc tụ tập trước Vô Thường Kiếm Phái lại nhanh chóng chay đến Tàng Kiếm Phong.
...
Trong lúc đấy, Trần Tinh Hà đã phi thân lên không trung, đứng ở chính giữa nơi tụ tập kiếm ý, dẫn động toàn bộ sức mạnh của những người trong môn phái. Hắn dùng hai tay nâng kiếm, giơ cao quá đỉnh đầu.
“Kiếm Ma, ngươi dám phá hủy Tàng Kiếm Phong của phái ta, thật sự cho rằng Vô Thường Kiếm Phái tùy ngươi bài bố?”
“C·hết đi cho ta!”
Trần Tinh Hà quát lớn, vận toàn lực lao thẳng xuống chém ra, khí thế cuồn cuộn.
Lý Quân Thiên xoay cổ tay một cái, cũng không rút kiếm mà nắm cả vỏ kiếm hất ngược từ phía dưới lên, chém về phía Trần Tinh Hà, vung ra một đoạn kiếm cương hơn mười mét bay thẳng lên trời, tựa như nguyệt nhận đen kịt.
Một vệt sáng xanh trắng giống như lưu tinh đánh thẳng xuống, nguyệt nhận phóng lên đâm thẳng vào nhau, đập ra một tiếng vang cuồn cuộn, cuồng phong quét loạn bốn phía.
Gần như ngay tức khắc, Lý Quân Thiên vừa vung kiếm, bóng người màu đen lập tức lấp lóe, thân hình tựa như dòng khói tán loạn, tan biến trong không trung.
Không có đại thế trấn áp, tuy rằng kiếm khí khóa chặt nhưng thủ đoạn của bóng người đúng là bất phàm, trong chớp mắt liền tan biến Lý Quân Thiên không thể cảm nhận được tung tích.
Lực lượng tán đi, Trần Tinh Hà đã bị ép lui đến mười mấy mét trên không trung trong khi Lý Quân Thiên thì lù lù bất động, chỉ có gió nhẹ khẽ lay mấy lọn tóc.
Đã không bắt được tung tích của người kia, Lý Quân Thiên liền mất cả hứng thú. Lúc trước hắn muốn lên Tàng Kiếm Phong bởi vì Diệt Ma Kiếm của Bạch Tiên.
Tuy không biết tại sao nàng phải đưa kiếm cho hắn, nhưng trên thanh kiếm này lưu chuyển một chút vận vị kỳ diệu, chắc chắn bởi vì có liên kết với Tàng Kiếm Phong.
Tàng Kiếm Phong bây giờ đổ nát chia làm mấy mảnh, Lý Quân Thiên cũng không cảm nhận được cái cỗ vận vị kia nữa, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu. Trái lại người áo đen kia làm hắn nổi lên hứng thú.
Có thể phản chế đại thế, lại từ ngay trước của hắn biến mất một cách vô tung vô ảnh chứng tỏ bản lĩnh phi phàm.
Bây giờ không rõ tung tích, nhưng giống như vừa rồi hắn đã nói ra, người này sử dụng thủ đoạn rất giống linh pháp. Cứ theo đó suy đoán, đi tìm Nhất Thần hỏi là được.
Lý Quân Thiên không muốn đánh, Trần Tinh Hà lại không có ý định dừng tay. Bản thân b·ị đ·ánh lui, lực lượng cũng phản chấn đến khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, Trần Tinh Hà vẫn quệt lau khóe miệng, quát lớn.
“Kiếm lên!”
Mấy nghìn đệ tử Vô Thường Kiếm Phái đồng loạt vung kiếm lên, bất kể kẻ ở gần hay ở xa, ở quanh Tàng Kiếm Phong hay ở trong kiếm phái, đồng loạt tung kiếm của bản thân về phía không trung.
Dòng kiếm bị Trần Tinh Hà dẫn dộng, chảy đến cuồn cuộn, ngọn nguồn chính là vị trí của Trần Tinh Hà.
Nâng lên nghìn kiếm giống như có lực lượng xâu chuỗi số kiếm này thành một chỗ, lưỡi kiếm đồng dạng quay về một phía, xếp chồng lên nhau. Tuy không ngay ngắn thẳng tắp nhưng cũng không quá mức lộn xộn.
“Hử?”
Lý Quân Thiên thoáng qua vẻ kinh ngạc, còn có chút chờ mong. Chiêu thức này không tệ, có mấy phần bóng dáng giống với chiêu kiếm của Bạch Tiên, đem nhiều loại lực lượng vặn lại thành một chỗ.
Lúc trước Bạch Tiên chém ra một kiếm kia, không có vạn kiếm đồng hành nhưng thực tế một kiếm đó đã bao hàm đại thế cùng kiếm ý của vạn thanh kiếm trên Tàng Kiếm Phong, không yếu hơn việc mấy thanh kiếm kia đích thân đến.
Về chiêu này của Trần Tinh Hà, tuy kiếm không có ý cảnh cùng đại thế như kiếm trên Tàng Kiếm Phong, nhưng cũng ẩn chứa một thân nội lực của chúng đệ tử.
Tuy chỉ là một phần, nhiều phần đã tiêu tán nhưng tổng tích tụ lại cũng là một cỗ lực lượng rất to lớn.
Vừa rồi giao đấu cùng Bạch Tiên, nhìn như chỉ ra một kiếm nhưng một kiếm đó đã gần như toàn lực của Lý Quân Thiên, tiêu hao cực kỳ lớn. Đại thế của bản thân còn đang bị phản chế tại người, cũng không có tác dụng gì nhiều.
Lấy lượng cương khí của hắn hiện tại cũng chỉ còn lại năm phần, nhiều nhất lại chém ra hai kiếm tương tự liền sẽ hết sạch cương khí, thực lực đại giảm.
Lý Quân Thiên muốn đón lấy chiêu này của Trần Tinh Hà ước chừng phải tiêu hao ba thành nội lực, chém ra một kiếm không kém khi giao đấu với Bạch Tiên lúc vừa rồi.
Trần Tinh Hà giống như đã duy trì đến cực hạn, còn chưa làm được mấy nghìn kiếm xếp đến ngay ngắn, áp súc đạt đỉnh điểm.
Dòng kiếm lộn xộn vào lúc này đổ ập xuống, Trần Tinh Hà dẫn đạo lực lượng này nhắm thẳng Lý Quân Thiên đánh tới.
“Kiếm lạc!”
Dòng kiếm như thác nước xé tan không khí lao xuống, mỗi thanh kiếm ẩn ẩn thanh quang nhàn nhạt, tỏa ra sắc bén vô tận.
Quang hoa như vũ, trên dòng sông kiếm bắn ra từng chuỗi hình ảnh.
Nhật nguyệt treo cao, tinh vân rực rỡ.
Sơn nhạc trầm trọng, đại giang cuồn cuộn.
Cự mộc treo cao, yên vũ mờ ảo.
Nhật dạ giao thái, khô diệp lạc mộc...
Rất nhiều kiếm ý bắn ra bốn phía, chìm nổi trong dòng sông kiếm. Nhưng tất cả hình ảnh này lại phân biệt ra, lưu chuyển không ngừng, cũng không có hoàn toàn hòa vào nhau.
Mà từ ngoài nhìn đến, dòng sông kiếm này chính là một dòng thiên hà long lanh lóng lánh, thống ngự muôn vàn vì sao chảy thẳng xuống, đổ ập đến trên đầu Lý Quân Thiên.
Đại uy huy hoàng, đại thế cuồn cuộn, kiếm ý như mưa, sát ý như rừng.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên hơi sáng, cũng không vội vàng xuất kiếm mà quan sát toàn bộ kiếm ý luân chuyển. Kiếm ý trên đó không xung đột cũng không hòa tan, lấy một loại đường lối vận hành, tương đối cao minh.
Cho đến khi dòng kiếm gần đánh xuống, Lý Quân Thiên rút kiếm. Tuy miêu tả rất lâu thực tế thời gian cũng chỉ qua trong chớp mắt.
Mấy nghìn kiếm, kiếm như mưa sao băng ầm ầm đổ xuống va đập vào vầng hắc nguyệt kia.
Chân khí kỳ thực đã có cường độ không thua sắt thép thông thường, sức phòng ngự cực mạnh, chẳng qua độ ổn định không phải rất tốt, một lần v·a c·hạm lên cũng dễ tạo ra lỗ hổng, muốn dùng chân khí phong ngự v·ũ k·hí cắt chém thì tiêu hao rất lớn, độ khó cũng cao.
Nhưng cương khí thì có ổn định cao hơn, càng thêm vững chãi cùng rắn chắc. Có được cương khí thì hoàn toàn có thể đối chọi với bảo kiếm, sẽ không thua thiệt. Thậm chí cương khí còn mạnh hơn sắt thép một chút, tiêu hao cũng không nhiều như chân khí.
Một kiếm này của Lý Quân Thiên chém ra, hắc nguyệt không tan, nghịch dòng phá tan dòng nước. Gặp phải kiếm lưu đâm đến cũng có thể dựa vào lực lượng mạnh hơn hất bay kiếm ra ngoài, xé tan dòng sông đánh về Trần Tinh Hà.
Tuy nói cương khí cực kỳ vững chãi nhưng mỗi lần v·a c·hạm cũng sẽ bị bào mòn một chút, từng miếng từng miếng gặm xuống, cuối cùng cả hai đều hao tổn hết.
Cương khí có thể hao tổn hết, trường kiếm lại không phải b·ị đ·ánh bay liền thôi, trái lại trụy lạc về phía Lý Quân Thiên, chỉ là uy lực không quá mạnh.
Lý Quân Thiên lại tiêu hao một chút cương khí, chống lên cương khí hộ thể liền không sợ những thanh kiếm này v·a c·hạm. Đấy là xét với bản thân Lý Quân Thiên, còn với Tàng Kiếm Phong vốn đã đổ nát chia thành mấy mảnh thì không lạc quan như thế.
Từng thanh kiếm sáng chói như sao băng đổ ập xuống, tạc ra từng hố lớn. Hàng nghìn thanh kiếm tán lạc không ngừng oanh tạc, mài mòn Tàng Kiếm Phong.
Ầm ầm ầm!!!
Liên miên bất tuyệt mưa sao băng rực sáng cả vòm trời, hắc nguyệt b·ị đ·ánh tan nhưng đem dòng sông kiếm cũng chia ra làm hai phía, kiếm không hội tụ về một điểm mà trải rộng khắp Tàng Kiếm Phong.
Cuối cùng, Tàng Kiếm Phong vang lên hàng loạt tiếng đá lở cùng nổ tan, ầm ầm sụp đổ.
Một đám người của Vô Thường Kiếm Phái đồng loạt ngã xuống, tinh bì lực tẫn, tiêu hao quá độ mà ngất đi. Cho dù không ngất, những người này cũng đồng dạng tái nhợt, hô hấp nặng nề mà không còn một tia khí lực.
Cho dù võ giả tuyệt đỉnh cũng không khá hơn chút nào, chẳng qua không có nằm ngã trên mặt đất, vẫn duy trì được năng lực ngồi xuống điều tức, ánh mắt mông lung nhìn về phía khói bụi mù mịt kia, nửa phần mong chờ ba phần lo lắng, cực kỳ thấp thỏm.