Tàng Kiếm Phong sụp đổ, núi này không phải rất lớn cũng không có cao bao nhiêu nhưng nó sụp đổ cũng dẫn ra động tĩnh cực kỳ to lớn.
Gió bụi cất cao mấy chục mét, đen đỏ che khuất cả một vùng rộng lớn đến mấy dặm. Lý Quân Thiên đứng trong khói bụi, bản thân không bị ảnh hưởng chút nào mà thu kiếm vào vỏ.
Có cương khí hộ thể, quanh thân hắn cũng không có khói bụi lan đến, quần áo phẳng phiu không đón chút gió nào.
Bốn phía khói mù nhộn nhạo, từng đạo trường kiếm oanh kích đại địa, liên miên bất tuyệt đã kéo dài mấy chục giây cũng chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Lúc này, đại thế của hắn đã một lần nữa bùng nổ, không còn bị thiên địa đại thế chèn ép nữa, Lý Quân Thiên hai tay cầm hai kiếm, lơ lửng giữa không trung, núi dưới chân sụp đổ thành đống đá vụn đã thấp xuống mười mấy mét.
Đại thế của bản thân nâng đỡ giữa không trung, Lý Quân Thiên đang chờ đợi Trần Tinh Hà. Một chiêu kiếm này không tệ, nhưng nếu Trần Tinh Hà chỉ có thể làm ra được động tĩnh như thế thì cũng quá kém.
Hội tụ lực lượng mấy nghìn người, trong đó còn có mười mấy võ giả tuyệt đỉnh dốc lực đánh ra, cuối cùng cũng chỉ phá hủy một ngọn Tàng Kiếm Phong vốn đã bị phá đến rách nát thành mấy phần.
Chờ đợi một hồi, không thấy được Trần Tinh Hà, trái lại có một kinh hỉ khác.
Chỉ thấy khói bụi nhộn nhạo, một bóng hình nhanh như chớp, lặng yên không tiếng động tiếp cận sau lưng Lý Quân Thiên.
Từ sát sau lưng, đâm ra một kiếm.
Từ tốc độ, động tĩnh, giấu giếm sát cơ cho đến thời điểm xuất thủ, góc độ xuất thủ đều vô cùng thích hợp, thiết kế xuất chúng.
Đáng tiếc, người này cũng không biết được ảo diệu của Vọng Thiên Cảnh, cho dù góc độ xảo trá hơn nữa cũng không thể trốn thoát khỏi cảm nhận của hắn.
Người này sử dụng đoản kiếm đen tuyền, Lý Quân Thiên không biết độ sắc bén thế nào, cũng không có ý định sử dụng cương khí đi ngăn chặn. Dù sao chặn được hay không thì bản thân cũng bị tiêu hao. Bây giờ lượng cương khó của hắn cũng chỉ còn hơn hai thành một chút, tận lực tránh lãng phí.
Tay trái của hắn cầm Diệt Ma Kiếm, không cần rút kiếm ra mà khẽ xoay cổ tay, phất ngược ra sau. Trước khi đoản kiếm của người kia kịp đâm tới hậu tâm thì Lý Quân Thiên phát sau đã đến trước, mũi của vỏ kiếm trực tiếp đâm vào thái dương của người á·m s·át.
Bành!
Không khí nổ tung, người á·m s·át nghiêng cổ bay ra ngoài, trên thái dương b·ị đ·ánh toét ra một lớp da mỏng nhưng lực chấn động đã đem đầu não của hắn đánh nát, cổ lệch sang một bên, c·hết đi không thể c·hết lại.
Ba mũi tên xé gió lao đến gần như ngay tức khắc khi Lý Quân Thiên đánh trúng người á·m s·át. Hai mũi tên cực kỳ nhanh chóng, âm thanh chưa tới mũi tên đã nhắm thẳng trái tim cùng mi tâm của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên bước sang trái một bước, tiện tay nhấc Vĩnh Dạ lên khẽ gảy một cái liền đem mũi tên trước mặt đánh văng ra ngoài, tia lửa nổ tung.
Mũi tên vậy mà làm từ tinh thiết, bị Lý Quân Thiên đánh bay cũng không bị cong vẹo hay vỡ nát, lực phi hành cũng không giảm quá nhiều mà biến mấy trong làn bụi.
Một đợt tập kích xảo diệu dễ dàng bị Lý Quân Thiên hóa giải, hắn hơi điều động đại thế tỏa ra, trong chớp mắt thổi tan lớp bụi mù, lộ ra hiện trạng của Tàng Kiếm Phong hiện tại.
Tàng Kiếm Phong bây giờ giống như một đống đất vụn, từng khối đá lớn lởm chởm cùng đá vụn vỡ tan tành, xung quanh cắm lấy vô số thanh kiếm, không chỉ mấy nghìn thanh mà con số có thể lên đến mười mấy nghìn.
Tất nhiên bao hàm cả số kiếm vốn có tại Tàng Kiếm Phong, cũng có không ít kiếm bị vùi lấp, nhưng đến cùng vẫn sót lại cả rừng kiếm, cắm đến lít nha lít nhít.
Bụi mù tán đi, trong rừng kiếm dần dần hiện ra mấy bóng người. Mấy vị trưởng lão của Vô Thường Kiếm Phái ngồi ở một bên, sắc mặt tái nhợt đang điều tức.
Những bên khác, thêm ra không ít người.
Một nam tử thân cao hơn hai mét, cơ bắp vạm vỡ, làn da ngăm nắng, tóc dài xõa tung ngang vai, trên vai gánh lấy một cây rìu lớn như cánh cửa. Hắn để thân trần, ngang lưng buộc một tấm áo khoác da gấu, lộ ra một loại hình xăm vờn quanh như mãnh thú.
Hoàng Phủ - Quách Phương Đô
Võ giả tuyệt đỉnh có thanh danh không cạn trong khoảng hai mươi năm gần đây. Nghe nói người này trời sinh có lực lượng hơn người, trở thành võ giả tuyệt đỉnh liền đứng trên đỉnh phong, chưa từng bại trận.
Quách Phương Đô cười khà khà quét mắt nhìn Lý Quân Thiên, lớn tiếng nói.
“Vóc dáng không tệ. Theo ta trở về làm áp trại phu nhân, ta đảm bảo ngươi bất tử, thế nào?”
Lý Quân Thiên không để ý, nhìn sang một bên khác. Nơi đó đứng một nữ tử thân mặc giáp nhẹ đỏ rực, tóc buộc cao, tay trái cầm trường thương, uy vũ bừng bừng.
Liệt Anh Thương – An Mộc Nhi.
Bên khác, có ba người tụ tập vào một chỗ, hai nam một nữ được xưng là Đại Mạc Tam Khách, cực kỳ nổi dang tại Tây Sa Châu.
Phía xa, một nữ tử giương cung đứng sẵn, dưới mũ áo choàng chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như ưng, còn lại đều che kín mặt mũi, nhìn không rõ tướng mạo.
Còn có mấy người, đều mang bộ dáng già nua, gần đất xa trời. Giống như muốn dốc lực đánh một trận, c·hết trong chiến đấu chứ không nguyện ý c·hết già. Lý Quân Thiên không nhận ra nhưng hắn đoán được.
Một vài lão bất tử trước đây trốn chạy ẩn náu thôi, bây giờ tuổi thọ sắp hết liền bị người mời ra, không muốn c·hết già liền muốn c·hết trận, lưu lại chút tiếng thơm.
Mà người mời bọn hắn đến đối phó chính mình...
Lý Quân Thiên nhìn ngang bầu trời, bốn người từ ba hướng tiến đến, bao vây lấy hắn.
Ba người bao phủ trong ngân quang, ngân quang tương đối giống với ánh lửa dục niệm đã bao bọc hắn mấy hôm trước nhưng khí tức khác biệt, cũng không giống với nội lực hay linh lực, là một năng lượng chưa biết.
Người còn lại, đạp trên một mảnh sóng nước đi đến, mặc dù bộ dáng tuấn tú hơi lộ ra yêu dị, phần tai mọc ra vẩy, trên trán có sừng nhưng Lý Quân Thiên có thể nhận ra được, đây chính là Từ Trường Khanh.
Bộ dáng chỉ có tương tự sáu phần của Long Biến, nhiều thêm mấy phần nho nhã, khí động ung dung, không có cuồng bạo như Long Biến.
Lý Quân Thiên hứng thú bừng bừng nhìn Từ Trường Khanh, cảm nhận được long tức lưu chuyển quanh thân cùng với dòng nước sông dưới chân Từ Trường Khanh, Lý Quân Thiên gật gù.
“Không tệ lắm, làm chủ long tức liền đạt đến cảnh giới bậc này. Có điều đám lâu la này cũng là do ngươi gọi đến sao?”
Vừa nhìn, Lý Quân Thiên liền biết kẻ đột phá trước kia là ai. Có hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ thế thôi, ngoài ra chỉ có chờ mong năng lực của Từ Trường Khanh, không phải năng lực du thuyết gọi người vây công mà là năng lực võ đạo.
Dù sao võ giả tuyệt đỉnh bây giờ quá yếu, một chiêu g·iết một người chẳng phải điều gì khó khăn, thậm chí còn không tiêu hao, thực sự không thể nhấc lên hứng thú của Lý Quân Thiên được.
Từ Trường Khanh hừ một tiếng, không có ý định nói thêm gì với Lý Quân Thiên. Từ lần trước, hắn đã quyết tâm phải g·iết c·hết con người vô tình vô nghĩa này.
Quyết tâm là quyết tâm, nhưng lúc này đứng trước mặt Lý Quân Thiên, Từ Trường Khanh bất giác cảm thấy lồng ngực khó chịu, cho dù đã là võ giả siêu tuyệt đỉnh cũng vẫn cảm thấy không khỏe, không thể hiểu thấu.
Quách Phương Đô thấy Lý Quân Thiên quét mắt một vòng, cuối cùng lại lên tiếng với Từ Trường Khanh mà không để ý đến mình, có chút tức giận, hùng hổ nói.
“Tiểu mỹ nữ, đại gia đang nói chuyện với ngươi đấy”.
Lý Quân Thiên không chuyển ánh mắt, nhìn Từ Trường Khanh hơi nói châm chọc.
“Ngươi sẽ không nghĩ dựa vào dạng ruồi muỗi thế này đến để góp sức chiến thắng ta đấy chứ?”
Từ Trường Khanh không muốn trả lời, cũng không biết trả lời thế nào. Trước đó còn không rõ thực lực của Lý Quân Thiên, chỉ là dốc hết sức mời người đến thôi. Nhưng trải qua quan chiến vừa rồi, hắn cũng rất rõ ràng mấy người này không có nhiều tác dụng.
Nhất là tên Hoàng Phủ kia, chính là vô dụng nhất trong cả đám người.
Từ Trường Khanh không lên tiếng, Mạc Thần Võ ở gần liền tiến lên một bước, đoạt lời nói.
“Tại hạ Mạc Thần Võ, tham kiến Lý cô nương”.
Lý Quân Thiên hơi nhấc lông mày. Không hiểu sao người khác gọi hắn cô nương, gọi sư tỷ, gọi chủ nhân, gọi tướng công thậm chí gọi hắn mỹ nhân hay gì đó hắn cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng nghe đến lời nói của Mạc Thần Võ...Lý Quân Thiên liền cảm thấy cả người không khỏe, sởn cả gai ốc.
“Có thể phi hành cũng không phải kẻ yếu, ngươi tu luyện lực lượng không phải võ học?”
Lý Quân Thiên không có dài dòng, lập tức hỏi thẳng Mạc Thần Võ. Hắn có lòng hiếu kỳ rất mạnh, thường có rất nhiều suy đoán nhưng đoán không ra đầu mối liền lười đoán, trực tiếp hỏi cho nhanh.
Mạc Thần Võ duy trì nụ cười tiêu sái tự tin, gật đầu nói
“Đúng vậy, tại hạ tu luyện Thần Quang Pháp, cũng không phải võ đạo của thế giới này”.
Nói đến Thần Quang Pháp, Mạc Thần Võ lộ rõ vẻ đắc ý ưu việt, tự tin kiêu ngạo.
Lý Quân Thiên gật đầu, lại hỏi.
“Ồ, xem ra các hạ là người của thế giới khác đến đây. Không biết cần phải làm gì?”
Mạc Thần Võ một bộ phong thần tuấn lãng, tỏ ra hào khí nói.
“Lý cô nương, tranh đấu trên giang hồ không tránh khỏi đổ máu. Nhưng cô nương cũng không cần phải hạ tử thủ với người khác chứ. Chi bằng nghe Mạc mỗ khuyên một câu, nhận lỗi cùng các vị đồng đạo, từ nay ân oán tiêu tan. Ta nghĩ các vị đồng đạo cũng sẽ không khó xử cô nương”.
“Không được!”
Lý Quân Thiên còn không lên tiếng, những người đứng ở dưới mặt đất đã đồng loạt hô lên, nhất là người của Vô Thường Kiếm Phái, rõ ràng đã không còn sức tái chiến nhưng miệng vẫn rất nhanh.
Bế Cổ Linh không biết đã tỉnh dậy từ bạo giờ, chật vật đứng dậy lau đi v·ết m·áu trên thân mà nói.
“Kiếm Ma đạp phá sơn môn của ta, g·iết người của môn phái ta, lại phá hủy căn cơ truyền thừa của bọn ta. Làm sao có thể coi như không có chuyện gì?”
“Hừ! Ngươi g·iết tỷ tỷ ta, muốn nhận lỗi là xong sao? Còn lâu mới có chuyện đấy”.
An Mộc Nhi quát lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, thương ý sắc bén vào lúc này không chỉ khóa chặt Lý Quân Thiên, ẩn ẩn còn vô cùng bất thiện với Mạc Thần Võ.
Đại Mạc Tam Khách không có lên tiếng giải thích, nhưng hiển nhiên có cũng có thù oán, khí thế chuẩn bị động thủ, tất nhiên không thể bỏ qua.
Chỉ có Quách Phương Đô đưa mắt nhìn về Mạc Thần Võ, nói một cách tràn đầy khinh thường.
“Tiểu tử ngươi là cái chó gì cũng định đại diện cho bọn ta? Bản đại gia còn chưa lên tiếng mà ngươi cũng dám quyết định”.
Vẫn là đừng nói, Mạc Thần Võ tuổi trẻ khí thịnh, bị người mắng chửi một cái thì sắc mặt liền đen xuống, ánh mắt lập tức tập trung đến Quách Phương Đô.
“Man nhân thô bỉ”.
“Nhãi con ngươi nói cái gì?”
Quách Phương Đô hùng hùng hổ hổ nâng lên rìu lớn, bộ dạng muốn gọi người xuống đánh một trận. Mà Mạc Thần Võ tất nhiên không ngại chiến, hơn nữa còn rất muốn chiến.
Nếu không phải phần tử hiếu chiến thì lúc ban đầu gặp phải Từ Trường Khanh đã không gấp gáp động thủ.
Mạc thần Võ nâng tay, bội kiếm lơ lửng quanh thân tỏa ra sắc bén, chuẩn bị động thủ.
...
p/s: Hôm nay đi làm về quá muộn, tắm xong đã quá nửa đêm cho nên đăng chương hơi trễ. Thật sự rất xin lỗi!
Cũng chưa kịp soát chính tả, có gì qua hai ngày sẽ sửa chữa lại.