Thuyền lâu, Vũ Nhu một mặt cuồng nộ, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tường Vi, quát lớn.
“Kỹ nữ ngươi làm cái gì. Mau buông ta ra!”
Tường Vi vận lên sắc dục khí, ngón tay chống vào trán của Vũ Nhu, vũ mị cười nói.
“Tiểu Nhu chớ có táo bạo, chờ chút nữa chúng ta mới đi qua”.
Vũ Nhu vậy mà không bị có mê hoặc, trái lại trên thân bùng nổi ý cảnh, một hư ảnh bóng người hiện ra, áp vào trên lưng của Vũ Nhu, giống như phụ thể. Khí thế của Vũ Nhu tăng mạnh, giận dữ quát.
“Đám khốn kiếp kia dám vây công chủ nhân. Ngươi nhanh để ta đi qua đó, nếu không đừng có trách ta xuất thủ!”
Tường Vi vẫn cười không giảm, ngón tay hơi đẩy một cái, cương khí hóa thành kim châm cắm sâu vào mi tâm của Vũ Nhu.
“Ngoan, đừng có sốt sắng. Ngươi còn không tin thực lực của hắn hay sao?”
Vũ Nhu bị định trụ, toàn bộ cơ thể muốn nhúc nhích mà không được, ý cảnh trên người đang chậm rãi nhạt đi, chỉ là đôi mắt trừng trừng nhìn Tường Vi, vẫn không bị mê hoặc.
Khó mà tin được trước kia còn dễ dàng bị Tường Vi mê hoặc lừa dối, bây giờ lại bị kích động đến sát ý không thể thuyên giảm, để chính Tường Vi cũng bất ngờ.
Cũng may, nghe lời nói của Tường Vi cũng hợp lý cho nên Vũ Nhu không còn kích động như lúc trước, hành động cũng triệt để bị hạn chế, đông cứng tại chỗ.
Vũ Nhu bị khống chế lại, Tử Lan Tiên Nữ đứng ở một bên nhìn lấy tất cả, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào, nhìn qua có hơi thấp thỏm.
Tường Vi quay sang khẽ nói.
“Được rồi chớ có bày ra bộ dạng như vậy, sẽ không có chuyện gì. Ngươi xuống dưới neo chắc thuyền lại đi, một chút nữa ta đi quan chiến, thuyền trôi mất thì không tốt lắm”.
Tử Lan Tiên Nữ cúi đầu vâng một cái, nhanh chóng lui xuống. Không hiểu thấu từ khi gặp lại đến giờ, nàng đứng trước mặt sư phụ luôn cảm thấy một loại cảm giác căng thẳng, không được tự nhiên như trước.
Tử Lan Tiên Nữ rời đi chưa bao lâu, trên thuyền thấp thoáng hiện ra hai bóng người, giống như đột nhiên có bóng đen lay động sau đó hai người xuất hiện tựa như thuấn di.
Hai người bị hắc vụ vờn quanh, sau khi lên đến thuyền mới thì hắc vụ mới chậm rãi tan đi.
Một người trong đó, chính là Trần Tinh Hà. Trần Tinh Hà lúc này sắc mặt hơi trắng, hiển nhiên tiêu hao quá độ. Mà một người khác, hắc vụ dần dần rút đi, lộ ra dung mạo nữ tử ẩn dưới áo choàng đen.
Dạ Oanh.
Phá Thiên Thương Dạ Oanh, một trong số ít thủ hạ đắc lực của Nhất Thần, cũng là người vừa rồi trốn thoát ngay dưới mí mắt của Lý Quân Thiên.
Nàng thả xuống Trần Tinh Hà khiến hắn hơi chao đảo một cái, chống kiếm thở ra hơi nặng nề một chút. Dù sao thi triển đại chiêu cũng rất mệt mỏi, có thể đứng vững đã rất tốt rồi.
Một tay khác của Dạ Oanh nắm một cái mâm tròn lớn chừng một thước, độ dầy cỡ gang tay, không phải ngọc không phải gỗ, không phải vàng không phải thép, không biết làm từ chất liệu gì, một mảnh đen tuyền.
Phía bên mặt mâm tròn có rất nhiều khe rãnh cùng chín miếng chia cắt khác nhau, có thể di chuyển ghép nối khác biệt, đem những khe rãnh tạo thành hoa văn khác biệt, vô cùng kỳ diệu.
“Đây chính là Cửu Linh Bàn?”
Tường Vi nhìn mâm tròn, hiếu kỳ hỏi.
Dạ Oanh hừ một tiếng không đáp lời, lộ ra vô cùng kiêu căng. Hơn nữa nàng còn dùng một loại giọng điệu rất bén nhọn móc mỉa.
“Nam nhân đã không đủ thỏa mãn ngươi cho nên ngươi chạy đi dính lên người Kiếm Ma sao?”
Tường Vi cười một cái cho chúng sinh rung động, mê hết lòng người, thiên địa thất sắc. Dạ Oanh một bộ dạng kiêu ngạo khinh khỉnh nhưng đối diện nụ cười này cũng hơi thất kinh, trong nháy mắt thất thần.
Tường Vi nâng tay, cong ngón tay khẽ búng một cái. Cương khí hóa thành một bàn tay lớn búng vào trán của Dạ Oanh.
Bành!!!
Đầu lâu nổ tan hóa thành một luồng hắc vụ tán ra bốn phía, giống như loang ra trong dòng nước. Nhưng hắc vụ này chỉ phiêu đãng ra ngoài một chút sau đó nhanh chóng hội tụ lại, tựa như thời gian đảo ngược, một lần nữa ngưng thành khuôn mặt của Dạ Oanh.
Trên mặt Dạ Oanh lúc này biểu lộ giật mình kinh hãi, giống như sực tỉnh lại giống như bị dọa đến quá độ, lập tức hóa thành hắc ảnh tiêu tán, không biết lẩn khuất đi nơi nào.
Sau khi lẩn khuất đi, Dạ Oanh mới tức giận quát mắng.
“Ngươi..ngươi..ngươi chơi thật? Đồ tiện nữ, định g·iết c·hết ta thật sao?”
Tường Vi mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt quét qua liền khóa chặt tung tích của Dạ Oanh, tuy không thể trông thấy toàn bộ bóng hình nhưng nàng có thể nhìn thấy một đoàn dục ý đang di động. Tường Vi hừ lạnh nói.
“Nói chuyện cẩn thận một chút, nếu không thì không đơn giản là ăn đòn thôi đâu”.
Vừa nói, Tường Vi vừa ngưng tụ ra một đóa Dục Hỏa Hồng Liên nhỏ ở trên đầu ngón tay, đầu ngón tay chỉ thẳng Dạ Oanh. Mặc cho Dạ Oanh di chuyển thế nào, ngón tay thủy chung chỉ thẳng về phía nàng, điều này làm cho trong lòng Dạ Oanh lộp bộp một tiếng.
Cuối cùng, Dạ Oanh trốn đến sau lưng Trần Tinh Hà, thân hình dần dần ngưng tụ ra nhưng vẫn duy trì hắc vụ vờn quanh.
Tường Vi thu hồi hỏa liên, khí tức lại một lần nữa thu liễm, trở nên ôn nhu hiền thục, đoan chính nhã nhặn. Nụ cười của nàng không có đáng kiều diễm đáng sợ như trước, Tường Vi nhìn Trần Tinh Hà hiếu kỳ hỏi.
“Để lấy được Cửu Linh Bàn ngươi lại cam tâm đưa tông môn vào hướng hủy diệt sao?”
Trần Tinh Hà lắc đầu, quả quyết nói.
“Vô Thường Kiếm Phái sẽ không hủy diệt, chỉ là quay trở về đúng quỹ tích mà nó đáng có thôi. Năm đó tông môn tên là Vô Thường Phái, không có Cửu Linh Bàn, không có Tàng Kiếm Phong vậy thì trở về làm Vô Thường Phái là được, không có gì không tốt”.
“Ồ? Hung ác vậy sao, cho bọn hắn đi chịu c·hết để người có thể yên tâm xây lại từ đầu?”
Trần Tinh Hà lắc đầu.
“Bọn hắn sẽ không c·hết”.
Tường Vi nhìn chằm chằm Trần Tinh Hà tiếp tục hỏi.
“Ngươi hiểu rất rõ Kiếm Ma?”
Trần Tinh Hà lắc đầu, giọng nói có mấy phần cảm khái nói.
“Không phải rất hiểu nhưng người đó sẽ không g·iết kẻ không có sức chống cự”.
Tường Vi hơi nhấc lông mày, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Dạ Oanh lúc này mới ló đầu ra, bĩu bĩu môi nói.
“Thì ra ngươi kéo sức cả tông chém ra mấy kiếm để cho bọn hắn không có sức chống cự hả”.
...
Tàng Kiếm Phong, không khí vô cùng căng thẳng, chuẩn bị động thủ đến nơi. Không phải vây quét Lý Quân Thiên mà giống như chuẩn bị nội đấu, liên minh lục đục.
Từ Trường Khanh thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra. Dù sao những người này đều nghe theo lời hiệu triệu của hắn đến đây, lời nói của hắn vẫn có không ít trọng lượng.
“Các vị đừng gây chuyện, chúng ta làm chính sự”.
Mạc Thần Võ nghe đến mới di rời sự chú ý khỏi Quách Phương Đô, nhìn về phía Từ Trường Khanh, Mạc Thần Võ khách khí nói.
“Từ môn chủ, thù oán giữa các ngươi thật sự phải không c·hết không thôi hay sao? Ta thấy Lý cô nương hạ thủ cũng vô cùng có phân tấc, đâu phải giống như ngươi nói”.
Vừa nói, Mạc Thần Võ còn nhìn về phía mấy người của Vô Thường Kiếm Phái.
Từ Trường Khanh lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía người áo đen đã bị đ·ánh c·hết kia, cực kỳ phức tạp nói.
“Nếu như Mạc thiếu hiệp e ngại vậy thì không cần tham gia cũng được”.
Nói xong liền không nhìn Mạc Thần Võ mà hướng chú ý về Lý Quân Thiên, lớn tiếng nói.
“Kiếm Ma, ngươi tàn sát võ lâm đồng đạo, tai họa giang hồ bao nhiêu năm còn không mau buông tay chịu trói”.
Lý Quân Thiên lắc đầu, cười hỏi.
“Làm chưởng môn lâu như vậy mà ngươi vẫn còn nói ra mấy lời ngây thơ như vậy sao?”
Cũng không cần Từ Trường Khanh trả lời, Lý Quân Thiên nâng lên hai tay, tay trái cầm kiếm tên Diệt Ma, tay phải cầm kiếm tên Vĩnh Dạ, không hề rút kiếm ra khỏi vỏ. Hắn lạnh lẽo nói.
“Không cần nhiều lời nữa, muốn c·hết liền lên chịu c·hết đi!”
Lời nói vừa ra, kiếm thế bùng nổ trấn áp bốn phía, bễ nghễ bát phương. Âm uy hùng hồn bá đạo không đem bất cứ kẻ nào coi là chuyện to tát gì.
Vào lúc này, Lý Quân Thiên đang thể hiện ra uy thế của Kiếm Ma, chính xác là Kiếm Ma tung hoành thiên hạ, càn quét tứ phương vô địch thủ chứ không phải một người xuyên không trở thành Kiếm Ma.
Lý Quân Thiên lúc này chính là Kiếm Ma, Kiếm Ma chính là Lý Khuynh Thiên, phong hoa tuyệt đại, thiên cổ vô song.
Chiu!!!
Mũi tên lao thẳng đến, Lý Quân Thiên chỉ hơi nghiêng đầu liền để cho nó lướt ngang qua bên cạnh vành tai mình nhưng không thể gây tổn thương mảy may. Lại có mấy tiếng xé gió khác, tiếng chưa tới thì mũi tên đã bắn ra, đồng loạt bảy mũi tên giống như m·ưa b·ão từ các phương khác biệt đánh tới.
Rõ ràng chỉ có một người lại liên phát bảy tiễn, bảy tiễn bảy phương hướng bao vây, một người giống như một đội cung tiễn thủ.
Thất Minh Tiễn Chủ.
Không có ai biết tên của nàng, chỉ có ngoại hiệu Thất Minh Tiễn Chủ. Càng không có ai biết quá khứ cùng xuất thân của nàng, càng không biết được vì sao nàng lại sẵn sàng ra tay với Kiếm Ma.
Lý Quân Thiên nhẹ nhàng bước ra mấy bước, trường kiếm chỉ khẽ vẫy nhẹ một cái liền tránh thoát cùng đánh bay mũi tên, khoan thai nhẹ nhàng giống như nhặt hoa ngắt cỏ, không có chút áp lực nào.
Tiễn pháp không tệ, nhưng chênh lệch quá lớn, cho dù b·ị b·ắn trúng cũng chỉ có thể tạo ra v·ết t·hương ngoài da thôi, không thể đánh xuyên vào cơ thể được.
Thất Tiễn Minh Chủ chỉ là đoạt lấy tiên cơ ra tay, nàng cũng không phải chủ công, bảy tiễn tề phát chỉ là một tín hiệu, bắt đầu đồng loạt t·ấn c·ông.
Lao đến trước nhất, chính là An Mộc Nhi. Nàng lao thân mà ra, thương ý như lửa, b·ốc c·háy cuồn cuộn.
Người cùng thương hợp, thương cùng ý hợp, toàn bộ rực cháy lên lao v·út ra, tựa như phượng hoàng sải cánh đánh đến.
Vào lúc này, An Mộc Nhi thi triển ra tuyệt kỹ thành danh của nàng.
Liệt Anh Thương Pháp – Phượng Vũ Cửu Tiêu.
Hỏa phượng cháy rực lao đến, ngâm minh khắp thiên địa đánh về Lý Quân Thiên.
“C·hết!!!”
Lý Quân Thiên không dám lơ là, một thương này không tệ, thương ý tinh thuần, ngoan cường bất khuất không gì không phá.
Đáng tiếc lực lượng không đủ mạnh, cho dù dốc hết toàn lực cũng không thể giống được như Bạch Tiên, đem toàn thân tinh khí thần đánh ra.
Lý Quân Thiên nâng lên Vĩnh Dạ đánh ra ngoài, một kiếm đâm chéo lên chứ không phải chém. Hắc ám ngưng lại giống như thần thương đâm ra, trong chớp mắt đánh trúng vị trí cán thương cùng mũi thương ghép nối.
Đoàng!!!
Va chạm như kinh lôi, trường thương bị Vĩnh Dạ nghênh chiến, từ một bên ngang đánh ra vừa vặn đánh trúng yếu điểm của chiêu thức, phá tan lực lượng.
Hư ảnh phượng hoàng bị hắc ám trường mâu đâm xuyên thấu, hỏa diễm trong chớp mắt bị phủ tắt, thân hình vỡ tan, hắn ám xuyên thẳng bầu trời, chọc thủng tất cả.
Trường thương bị Lý Quân Thiên đánh bay, mà hắn đã bước ra hai bước, Diệt Ma Kiếm vẩy ngang, lướt ngang qua cổ của An Mộc Nhi, tốc độ nhanh đến cực hạn tựa như ảo ảnh cùng gió nhẹ lướt qua.
An Mộc Nhi chỉ cảm thấy cực lực đánh bay trường thương của mình, sau đó có gió nhẹ thổi qua, bản thân giống như bay lên, bồng bềnh b·ị đ·ánh tung lên trời.
Trời đất quay cuồng tràn đầy cảm giác không trọng lượng làm cho An Mộc Nhi xây xẩm mặt mày, bên trong đảo loạn dần dần khiến cho ý thức tiêu tán.
Tầm mắt cuối cùng, nàng nhìn thấy một bóng người đỏ rực mặc lên khinh giáp đang chậm rãi đổ gục xuống.
Bóng dáng kia thật quen thuộc, tựa như..là thân thể của nàng?