Đại Mạc Tam Khách không chậm, lúc này đã xông đến nơi. Nhưng lời vừa ra đã thấy đầu lâu của An Mộc Nhi phóng lên cao, huyết quang nở rộ bắn cao đến mấy mét.
Đầu người chưa rơi thân thể chưa đổ, máu còn tán lạc như mưa thì Lý Quân Thiên đã bước đến trước mặt Đại Mạc Tam Khách. Lời nói của ban người còn chưa dứt đã trông thấy một kiếm nhắm ngay mi tâm của mình.
Không phải một người trông thấy mà là cả ba người đều nhìn thấy một thanh hắc kiếm chỉ thẳng mi tâm của mình, đồng thời phải hứng chịu uy h·iếp trí mạng.
Đại Mạc Tam Khách ứng đối cực nhanh, một người sử dụng đao pháp chém ra, nghênh kích tiến lên. Nam tử còn lại thì thi triển trảo công, bắt vào Vĩnh Dạ, trên tay có một đôi hộ thủ, rất có tự tin bắt lấy Vĩnh Dạ còn chưa rời vỏ.
Nữ tử trong Đại Mạc Tam Khách chính là rút kiếm, đồng dạng đánh ra. Trong chớp mắt cả ba người đồng loạt thi triển tuyệt học, ý cảnh hỏa hợp vào cùng một chỗ bắt lấy trường kiếm cùng t·ấn c·ông Lý Quân Thiên, lực lượng cực kỳ to lớn.
Cũng không nhìn thấy Lý Quân Thiên du động thế nào, tay phải vặn xuống chém dọc ra một đường, mái tóc hơi lướt ngang qua nam tử cầm đao. Thân thể lại xoay lưng về phía kiếm chiêu của nữ tử, nhưng Lý Quân Thiên lại nhanh hơn, đảo kiếm gạt ra kiếm của nữ tử, thân thể tiếp tục tiến một bước tạo ra hai ảo ảnh.
Trong chớp mắt hắn liền xuất hiện ở sau lưng ba người, mà hư ảnh thân thể lúc này mới tán đi.
Ầm ầm!
Ý cảnh của ba người đan vào nhau đồng loạt tạo ra một mảnh quang hoa tựa như bão cát đánh tan mười mấy mét mặt đất vụn phía trước, tạo ra một cái hố lớn.
Nhưng cả ba người đồng thời giống như gặp phải thuật đinh thân, đánh ra một đòn liền duy trì y nguyên tư thế xuất thủ.
Phốc! Phốc!
Hai đường cắt đen tuyền hiện trong không trung, giống như tơ mảnh cắt ngang, treo vào giữa thiên địa. Máu tươi tung tóe, thân thể ba người đồng loạt đổ rạp, chia tách ra mấy phía.
Hai bên nam tử đồng loạt b·ị c·hém dọc thân hình, chia ra làm đôi, nữ tử dùng kiếm kia cũng không tránh thoát, chỉ là không bị xẻ dọc làm đôi mà là b·ị c·hém ngang cổ, đầu rơi xuống đất.
Vù vù!
Lý Quân Thiên dùng tay trái phất ra Diệt Ma Kiếm, cương khí chém ra thành hình một bông hoa tuyết, có ba đường kiếm đan xen vào nhau, gạt về cùng một phía.
Ầm!!!
Không trung nổ vang, một cái cự phủ giống như cánh cửa bị chiêu kiếm chém bay, Lý Quân Thiên lúc này mới xoay người nhìn đến Quách Phương Đô vừa tiếp lấy cự phủ bay ngược trở về.
‘Lực lượng chừng năm vạn cân’
Lý Quân Thiên ước chừng lực lượng của của ném vừa rồi. Không thể không nói, lấy lực lượng như vậy đặt ở hàng ngũ võ giả tuyệt đỉnh trước đây thì đầy đủ nghiền ép bất cứ ai rồi.
Phải biết lúc chưa đột phá, lực lượng của Kiếm Ma cũng hơn ba vạn rưỡi một chút thôi, chênh lệch gần đến gấp rưỡi với Quách Phương Đô.
Nhưng cũng phải nói rõ ràng, trước đây cực hạn của võ đạo bị khóa chặt, thiên địa trấn áp xuống, bao nhiêu thế hệ muốn tiến một bước mà không được. Mãi cho đến khi Kiếm Ma vấn thiên, giới hạn của võ đạo mới được mở ra trên diện rộng.
Nhưng nói như thế cũng không có nghĩa là tất cả đều nhờ vào Kiếm Ma. Thực tế lực lượng của thế giới này đã sớm được nâng cao, bằng chứng là võ giả tuyệt đỉnh cứ không ngừng nhiều lên qua năm tháng, không ít ỏi như trước kia.
Thiên địa mạnh lên, vững chắc hơn, giới hạn cũng từ từ nới lỏng. Nếu không có Kiếm Ma đánh phá cực hạn thì sớm muộn gì cũng có người khác làm được, có thể là người của Long Vũ Môn, có thể là Tường Vi, cũng có thể là Trương Vô Cực hay là Bạch Tiên...
Chỉ có thể nói, Kiếm Ma là ứng thời đại mà sinh.
Cho nên Lý Quân Thiên thấy lực lượng của Quách Phương Đô mạnh hơn võ giả tuyệt đỉnh thông thường cũng không quá bất ngờ, chẳng qua cũng phải công nhận thiên phú thân thể của người này mạnh mẽ.
Quách Phương Đô tiếp nhận cự phủ vay ngược trên về, vung vẩy hai cái thổi lên cuồng phong trận trận. Hắn cười lớn nói.
“Tiểu mỹ nhân khí lực không nhỏ, hẳn có thể chịu được bản đại gia một đêm”.
Lý Quân Thiên vung ra một kiếm, kiếm cương lao v·út đến liền bị Quách Phương Đô vung rìu chém vỡ thành mảnh vụn. Từ khi giao chiến với mấy người đến giờ, Lý Quân Thiên còn chưa từng dùng lực lượng vượt quá ba vạn cân, đều đem cảnh giới áp chế xuống ngang ngửa võ giả tuyệt đỉnh rồi.
Không phải bày ra cái trò quyết đấu công bằng gì, dù sao vận dụng cương khí thì không phải nội lực thông thường có thể so sánh. Lý Quân Thiên làm như vậy chủ yếu là để hạn chế tiêu hao, dù sao g·iết mấy người này chỉ cần dùng chiêu thức đơn giản là được rồi.
Chiêu thức của hắn đã đạt đến cảnh giới hóa kỳ vi giản, một đòn tùy ý ẩn chứa thiên biến vạn hóa, không cần chiêu thức mà mạnh như chiêu thức, cho nên chỉ cần vài đường cơ bản là đã đánh vào điểm yếu của người ta.
Lý Quân Thiên rướn người phóng lên, tay trái vung một cái Diệt Ma Kiếm đánh bay mũi tên từ phía xa đánh tới, thân hình trong chớp mắt đã tiếp cận Quách Phương Đô, tay trái đâm ra Vĩnh Dạ.
Quách Phương Đô cầm cự phủ bổ thẳng xuống, lực lượng hùng hồn bộc phát ra ngoài. Mũi chân của Lý Quân Thiên khẽ điểm một cái, cơ thể liền lộn một vòng lên trên không trung, tránh thoát cú chém của Quách Phương Đô, tay trái phất ngang đánh ra một kiếm chém đến thẳng đầu đối phương.
Quách Phương Đô ngửa người ra sau, hai tay cầm cự phủ chém ngược lên trên. Lý Quân Thiên không có đối kháng mà thúc đẩy đại thế, bản thân lại nâng cao lên trên không trung.
Từ nơi xa, thiết tiễn lao đến, Lý Quân Thiên hơi xoay nửa người tránh đi, đảo tay lại dùng Vĩnh Dạ chém ra một vệt kiếm cương chặn lại Từ Trường Khanh, cơ thể tức tốc chìm xuống dưới, tiếp đất đã là ở phía sau của Quách Phương Đô.
Ầm!!!
Diệt Ma Kiếm chém ngang lưng Quách Phương Đô, đối phương chưa kịp xoay người thì Lý Quân Thiên đã đem hắn quất bay ra ngoài, trên lưng có một vệt kiếm kéo dài từ eo cho đến tận bả vai.
Không thể không nói, Quách Phương Đô da dày thịt béo, chịu một kiếm này cũng không b·ị c·hém ra làm đôi, chỉ có một v·ết t·hương sâu vào trong da thịt thôi. Cho dù Lý Quân Thiên không có rút kiếm nhưng không phải ai cũng có thể chịu được một đòn vừa rồi.
Vừa mới chém bay Quách Phương Đô, Diệt Ma Kiếm đã bị Lý Quân Thiên thuận thế gác ra sau lưng, chắn lại một mũi tên. Tay phải lại vung lên một luồng kiếm mang phóng ra ngoài, đem Song Long Trục Nguyệt của Từ Trường Khanh đánh chệch hướng, cày nát ra khe rãnh hơn trăm mét mà không trúng bản thân.
Giao thủ mấy chục chiêu, bất quá chỉ trong giây lát, cũng chỉ trong khoảng thời gian đủ để Từ Trường Khanh tiếp cận đến thì Lý Quân Thiên đã g·iết liền bốn người, mà còn là vừa đối mặt liền miểu sát, không phải lấy lực áp người mà dùng tuyệt đối kỹ xảo đánh g·iết.
Từ Trường Khanh rét lạnh quát.
“Lý Khuynh Thiên, ngươi điên rồi!”
Lý Quân Thiên biết đây là Từ Trường Khanh còn đang trách hắn ra tay ác độc đây. Đối với chuyện này, Lý Quân Thiên không thèm để ý, cũng không cảm thấy phản cảm. Thuần túy là cuồng nộ vô năng không thể làm gì nên nổi lòng oán trách thôi, chuyện thường tình của kẻ yếu.
Lý Quân Thiên chống Diệt Ma Kiếm trên mặt đất, rút ra Vĩnh Dạ, lạnh nhạt nói.
“Bất quá mấy chục năm liền có không ít người quên chuyện xưa mà không biết lượng sức nhỉ?”
Ba mươi năm trước Kiếm Ma huyết tẩy giang hồ, vấn kiếm lục đại môn phái, trấn áp giang hồ chính là vì tương lai yên ổn, không phải suốt ngày có kẻ tìm đến hắn để gây phiền phức.
Nhưng từ khi Lý Quân Thiên lấy thân phận Kiếm Ma tái xuất giang hồ, bởi vì bản tính cũng không thị sát thậm chí là mấy phần nhân từ, có rất nhiều người liền đánh liều đến khiêu chiến chính hắn.
Có người muốn vì thân báo thù, có người muốn kiểm chứng hư thực, có nghé con không sợ cọp mà cũng có kẻ muốn mượn uy danh của hắn để vang danh thiên hạ.
Tâm tư mỗi người mỗi kiểu, Lý Quân Thiên cũng không quá quan tâm, hắn có việc phải làm, cũng không ngại có người khiêu chiến mình.
Nhưng người đến quá yếu, võ đạo cũng không đặc sắc, Lý Quân Thiên liền cảm thấy mất cả kiên nhẫn.
Vừa rút kiếm, sát khí trên người Lý Quân Thiên liền bùng nổ xông thẳng lên bầu trời, lẫn vào trong kiếm thế khiến người không rét mà run. Hắn lắc tay một cái chém ra một luồng cương khí, kiếm cương bay trên không trung liền tách ra thành mười mấy kiếm đan vào nhau, đổ ập xuống đầu Thất Minh Tiễn Chủ.
Bởi vì khoảng cách giữa đôi bên trọn vẹn bốn năm trăm mét, cho nên một kiếm này đánh ra cũng cho Thất Minh Tiễn Chủ một xíu thời gian phản ứng, ít nhất là kịp làm ra phòng thủ.
Rầm! Rầm! Rầm!!!
Mấy chục mét mặt đất b·ị c·hém thành một loạt ô vuông vức như bàn cờ, đem mặt đất khoét ra một cái lỗ sâu chừng năm bảy mét. Thất Minh Tiễn Chủ kêu thảm một tiếng, cuối cung hóa thành một đống huyết tương ở dưới đáy hố, từ đầu đến cuối đều không thể lộ mặt một chút nào.
Chỉ cần vận dụng lực lượng vượt qua võ giả tuyệt đỉnh, lại thêm mấy sợi cương khí liền có thể miểu sát võ giả tuyệt đỉnh. Đây chính là chênh lệch về đẳng cấp, không phải cùng một giai tầng.
Chém c·hết Thất Minh Tiễn Chủ, Lý Quân Thiên đạp không tiến lên, đứng song song với Từ Trường Khanh, khóe miệng hơi câu lên, nói.
“Được rồi, ngươi cũng đừng nói nhảm nữa. Có bản lĩnh gì liền thi triển ra đi, để cho ta xem xem ngươi có năng lực gì lại dám nhảy nhót đến trước mặt ta giương oai”.
Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích Từ Trường Khanh. Lý Quân Thiên thật sự muốn biết Từ Trường Khanh thi triển toàn lực ra sẽ như thế nào. Tuy hiện tại hắn chỉ còn hơn ba thành cương khí nhưng hắn cũng không lo lắng gì.
Không nhầm, chính là ba thành. Trong lúc ngưng lại một chút thời gian để giao lưu, Lý Quân Thiên đã khôi phục được mấy trăm sợi cương khí, để cho lượng cương khí của mình đạt đến hơn ba thành, đủ sức lại tung ra một đòn tuyệt thế như lúc trước.
Lại nói vừa rồi hắn chỉ dùng mấy sợi cương khí lẻ tẻ cũng có thể g·iết xuyên võ giả tuyệt đỉnh, thậm chí có dư sức đánh chệch hướng công kích của Từ Trường Khanh. Với năng lực như thế, đã đủ để tự vệ sau khi hao hết cương khí rồi.
Đã có bảo đảm, Lý Quân Thiên liền thoải mái thi triển lực lượng.