Mạc Thần Võ trông thấy Lý Quân Thiên lại bay lên, hắn cũng ngự không đi đến, đứng gần Từ Trường Khanh. Cảm nhận được sát khí của Lý Quân Thiên sắc bén đập vào mặt, Mạc Thần Võ cũng có chút rét lạnh.
Dung nhan tuyệt thế như tiên nữ giáng trần nhưng xuất thủ thật sự quá hung ác.
Lúc trước thấy nàng ta bất quá thi triển kiếm chiêu hùng vĩ, lực lượng mạnh mẽ nhưng cũng không quá ác ý, thậm chí nhiều chỗ lưu thủ làm Mạc Thần Võ còn tưởng rằng danh hào đặt cho nàng có hơi quá đáng.
Nhưng lúc này, cảm nhận cỗ khí thế hùng hồn bễ nghễ thiên hạ kia. Cùng với cỗ sát ý bén nhọn nhuộm ngập không khí kia, Mạc Thần Võ đã không cảm thấy biệt hiệu kia sai ở chỗ nào.
“Các ngươi cũng muốn tham dự?”
Lý Quân Thiên liếc mắt nhìn ba người có ngân quang quanh thân đang vây quanh mình, lạnh nhạt hỏi. Mặc dù hắn chỉ còn sức ra một kiếm nhưng cũng không ngại đấu bốn người.
Mạc Thần Võ ho khan một cái, lên tiếng nói.
“Lý cô nương, Từ chưởng môn. Oan gia nên giải không nên kết, hai người lại là đồng môn tỷ đệ, cần gì phải không c·hết không thôi”.
Từ Trường Khanh lắc đầu nói.
“Mạc thiếu hiệp, ngươi cũng không cần khuyên nữa. Nhìn bộ dạng của nàng đã không cứu được”.
Lý Quân Thiên bật cười nói với Từ Trường Khanh.
“Sư đệ ngu ngốc, từ khi nào mà ngươi có tự tin cho là ta cần ngươi cứu”.
Ầm!!!
Lý Quân Thiên vung kiếm vẩy ngang ra, không phải đánh về Từ Trường Khanh mà chém về cự phủ đang bay tới, một kiếm vận dụng không ít cương khí lại thêm Vĩnh Dạ, trực tiếp đem cụ phủ chém thành hai nửa, đập rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên nhìn xuống Quách Phương Đô, quát lạnh.
“Cút!”
Cương khí phóng ra, kiếm thế đổ ập xuống, hóa thành một thanh kiếm vô hình đâm thẳng vào Quách Phương Đô.
Đông! Đông! Đông!
Quách Phương Đô siết chặt cơ thể, hai tay bất chéo che chắn lại cơ thể nhưng vẫn bị một tiếng quát này đẩy lui bốn năm bước, mỗi bước đều đề lại một cái hố lớn, cuối cùng hai chân đã hãm sâu xuống dưới đất, sâu đến tận đầu gối.
Quách Phương Đô một mặt quật cường, ngăn chặn được số xung kích kia liền vội vàng nhìn về phía không trung, còn muốn thả ra lời nói ngông cuồng nhưng nghênh đón hắn chính là một đôi mắt lạnh như băng, sát ý cuồn cuộn giống như thực chất.
Quách Phương Đô có cảm giác trông thấy bóng người kia đang đứng ở trên một núi thi hài cùng xương cốt, toái chi tàn thi xếp chồng chất lên lộ ra vô cùng kinh dị. Máu tươi từ núi thi chảy xuống, nhấn chìm đại địa biến thành biển máu, biển máu không ngừng mở rộng, không ngừng đào sâu, muốn đem hắn nhẫn chìm.
Quách Phương Đô rất rõ ràng, bản thân lúc này lâm vào trong vô tận sát ý, nếu như hắn dám mở miệng một cái chắc chắn sẽ hứng chịu cực kỳ kinh khủng lực lượng đem hắn trấn sát.
Sát ý lạnh băng băng trong nhất thời khiến cho Quách Phương Đô đông cứng. Không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng nghĩ đến sẽ một lần nữa lâm vào trong sợ hãi, cảm giác t·ử v·ong vờn quanh giống như khi còn nhỏ yếu.
Kỳ thực cũng không đơn thuần là cảm giác, nếu như Quách Phương Đô còn dám tiếp tục t·ấn c·ông, Lý Quân Thiên sẽ trực tiếp phát lực đem đối phương đ·ánh c·hết. Hắn có thể nương tay, có thể nhân từ với người khác nhưng cũng rất dễ dàng bị chọc giận.
Một khi tức giận, chính là một kiếm chém xuống, vạn sự giai không.
Không biết trải qua bao lâu, có thể chỉ là một giây cũng có thể là thời gian dài đằng dặc, Quách Phương Đô đã cảm thấy toàn bộ tâm linh tê rần, linh hồn run rẩy để cho mất đi cảm quan về thời gian. Mãi cho đến khi ánh mắt kia di chuyển mục tiêu, núi thi biển máu mới chậm rãi rút đi.
Lý Quân Thiên không thèm để ý đến Quách Phương Đô bị dọa đến run lẩy bẩy cả người đổ mồ hôi ướt sũng. Hắn đưa tầm mắt trở lại Từ Trường Khanh, mũi chân điểm ra một bước liền đạp cho không khí nổ tung, cơ thể lao đến trước mặt Từ Trường Khanh, vung kiếm chém đến.
Hắc ám ngang trời, chia đôi thiên địa thành hai nửa trên cùng dưới.
Từ Trường Khanh nâng tay đẩy ra một chưởng, sóng sông cuộn trào trập trùng đánh ập đến, không lo sợ mà muốn cuốn bay hắc ám.
Rào! Rào! Rào!
Ầm! Đùng! Đùng! Ầm! Ầm!!!
Hàng loạt chấn động vang vọng, cả hai tuy chiến đấu sát gần nhưng chấn động đều trải rộng mấy chục mét, nhấc lên sóng lực ngập trời.
“Các ngươi...”
Mạc Thần Võ không thể rút lui ra ngoài nghìn mét, nhường lại chiến trường cho hai người kia. Uy thế của hai người đều nội liễm nhưng lực lượng thì cực cường, Mạc Thần Võ cũng không dám tùy tiện nhúng tay.
“Ngũ thúc, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mạc Thần Võ hỏi một người trung niên đồng bạn, người này đồng dạng có ngân quang bao phủ, hiển nhiên đến từ cùng một thế giới. Ngũ thúc của Mạc Thần Võ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chúng ta không quá lý giải thế giới này nhưng hai người này có lẽ là cường giả hàng đầu nhất, đứng ở đỉnh điểm của thế giới. Mà nữ nhân kia, giống như không có hảo cảm gì với chúng ta”.
Mạc Thần Võ gật đầu, tuy rằng bản thân cũng mới tiếp xúc với Mạc Thần Võ nhưng ít nhất cũng coi như hữu hảo, thậm chí còn được mời trợ chiến, nếu mà lúc này giúp đỡ thì còn có thể tăng tiến hữu nghị thêm một bậc.
“Về phần Kiếm Ma...”
Mạc Thần Võ nghĩ đến đây liền hơi ngưng lại một chút, trong đầu có chút ý tưởng lóe lên, sau đó nhìn về phía hai người còn lại. Ngũ thúc, Bùi ca, chúng ta lên chứ?
Người được gọi là Bùi ca kia tên là Bùi Thành Cảnh lập tức bước lên, bật cười nói.
“Mong chờ đã lâu”.
Hắn cười dài một tiếng rút ra đại đao trên lưng, thần quang kim sắc bùng lên quấn vào quanh thân cùng đại đao, thân hình hóa thành lưu tinh xông vào giữa vòng chiến đấu.
“Ma nữ, tiếp chiêu!”
Bùi Thành Cảnh lựa chọn thời cơ vô cùng tinh diệu, Lý Quân Thiên dụng kiếm đang không ngừng đè ép Từ Trường Khanh, mỗi chiêu mỗi thức đều vạch cho thân hình cao lớn thêm một v·ết t·hương.
Mà ngay lúc Từ Trường Khanh thấy được nguy hiểm cực lớn thì Bùi Thành Cảnh đã đến, vung đao chém xuống, cực kỳ hùng hồn. Lý Quân Thiên đành phải từ bỏ công kích Từ Trường Khanh, nhanh chóng xoay người chém ngang ra.
Đỡ lấy một đòn này.
Ầm!!!
Lý Quân Thiên bị trường đao bổ xuống, thân hình lui lại hơn mười mét, ánh mắt ắc lạnh quét đến Bùi Thành Cảnh.
Cũng không cần buông lời cay độc, Bùi Thành Cảnh t·ấn c·ông liên miên, vừa đẩy lui Lý Quân Thiên liền ép sát đến, t·ấn c·ông dồn dập.
Đao thuật đại khai đại hợp, hùng hồn bá đạo lấy lực áp người nhưng ẩn sâu bên trong cũng phải có kỹ thuật tinh diệu.
Bùi Thành Cảnh liên tiếp chém ra mười tám đao, đao đao cường liệt, đao mang kéo dài không ngừng bị Lý Quân Thiên tránh né cùng đánh lệch rơi xuống mặt đất, vạch ra từng khe rãnh dài mấy chục mét.
Lý Quân Thiên chớp được thời cơ, một kiếm đâm ra xuyên thủng kẽ hở của Bùi Thành Cảnh đâm xuyên qua eo của hắn, lưu lại một vệt máu lớn.
Bùi Thành Cảnh bị ép lui lại, ngũ thúc của Mạc Thần Võ, Mạc Trường Phong thay thế vào, sử dụng quyền cước ngăn chặn Lý Quân Thiên.
Lại giao thủ hai chiêu, Mạc Trường Phong cấp tốc lui lại mà Mạc Trường Phong giống như chờ đợi đã lâu, thân hình thoáng cái đi vào trước mặt Lý Quân Thiên, một kiếm vung ra.
Bí kiếm – Đoạn Thủy Lưu.
Lý Quân Thiên không đón đỡ chiêu này, dậm chân một cái thân thể biến mất trong tầm mắt của Mạc Thần Võ.
Ầm ầm!!!
Trăm mét khe rãnh bị bổ tung ra trên mặt đất, Mạc Thần Võ xoay đầu nhìn lại đã thấy Lý Quân Thiên cùng Từ Trường Khanh lại v·a c·hạm vào nhau.
Là Từ Trường Khanh thấy được Lý Quân Thiên né tránh cho nên tiến hành đánh chặn, v·a c·hạm một chiêu. Lý Quân Thiên lúc này cũng hạ thủ không lưu tình, một kiếm chém ra, trực tiếp đem cánh tay của Từ Trường Khanh chém đứt.
Nhưng không nghĩ đến cánh tay b·ị c·hém đứt một cái liền hóa thành dòng nước rơi xuống, hòa vào thân thể của bản thân, cánh tay lại một lần nữa nặn thành hình, đến cả y phục cũng được khôi phục lại như cũ.
Tựa như chưa bao giờ bị chép đứt.
Lý Quân Thiên còn chưa kịp kinh ngạc, đã cảm thấy áp lực cực lớn đổ ập tới. Bùi Thành Cảnh không biết đã kết ấn cái gì, quanh thân trường đao đã bốc lên hỏa diễm hừng hực chém đến.
Bí kỹ - Nhiên Diễm Đao!
Một đao hạ xuống, ánh lửa vàng rực chiếu sáng cả đất trời, ánh lửa lướt quá chiếu rọi khuôn mặt như ngọc của Lý Quân Thiên.
Vì vậy mà Lý Quân Thiên không thể thừa thắng chém tiếp Từ Trường Khanh, phải chú tâm ứng đối Nhiên Diễm Đao.
Cương khí nổi lên, Lý Quân Thiên vung kiếm chém đôi hỏa diễm, cương khí không ngoại phóng mà quấn quanh kiếm, gia tăng lực lượng cho kiếm. Đối mặt với vây công của ba người, Lý Quân Thiên cũng phải tính toán từng tia sức lực.
Nếu chỉ đơn thuần dùng cương khí hộ thể cùng với phụ gia vào binh khí thì Lý Quân Thiên có thể đánh mấy ngày mấy đêm, kéo dài chiến đấu vô tận cho đến khi nắm được sơ hở của đối phương rồi đánh ra một kích trí mạng.
Nhưng những người kia mỗi lần đều ném ra chiêu thức lớn, sát phạt cuồn cuộn, rõ ràng muốn kết thúc chiến đấu nhanh. Dù sao cũng là bốn đánh một, không cần sợ tiêu hao.
Lại nói Lý Quân Thiên cũng không nguyện ý đánh trận chiến tiêu hao, quá lãng phí thời gian mà không thú vị.
Hắn chém ngang hỏa diễm, muốn một lần nữa t·ấn c·ông thì Mạch Trường Phong đã thay đổi chủ lực, tung ra tuyệt chiêu.
Bí kỹ - Thiên Phong Toản!
Thần quang thoát thể phóng ra ngoài biến thành mấy chục phong nhận đảo loạn giống như lốc xoáy vây lấy Lý Quân Thiên, từng chiếc phong nhận điên cuồng chém loạn, liên miên không ngừng.
Lý Quân Thiên né tránh qua hai chiếc phong nhận, thân thể ưỡn ngược về sau làm một tư thế lộn nhào, lại thuận thể chém bay một phong nhận từ hướng khác đánh tới.
Hai chân đạp một cái liền giống như dẫm lên bậc thang trong không trung, cả người nhảy vọt lên cao, ba bước liền nhảy vọt mấy trăm mét, bắn ra khỏi tầng mây, triệt để thoát khỏi lốc xoáy.
Bên ngoài lốc xoay, bốn người vây quanh bốn phía. Đám người Mạc Thần Võ đồng loạt kết ấn, giống như muốn ấp ủ chiêu thức, chuẩn bị t·ấn c·ông. Mà Từ Trường Khanh giống như phát hiện cái gì, ngẩng đầu lên trên trời quan sát.
Trên không trung, Lý Quân Thiên mượn nhờ vân thế lơ lửng trên không trung. Tay phải của hắn nâng kiếm, võ đạo căn cơ hiện ra, trùng điệp vào trên kiếm Vĩnh Dạ.
Cương khí như hắc vụ vờn quanh, Lý Quân Thiên ngưng tụ một thành cương khí vào trên mũi kiếm.
Hắc vụ trên mũi kiếm chậm rãi xoay tròn, dần dần ngưng kết lại, cuối cùng tụ thành một đóa hắc liên.
Hắc liên nở rộ, cánh hoa bén nhọn như kiếm mở ra sáu cánh tràn ngập sắc bén.