Lý Quân Thiên đạp ra ba bước phóng lên bầu trời lại ngưng tụ hắc sắc kiếm liên cũng chỉ trong thoáng chốc. Lốc xoáy của bí kỹ còn chưa tan đi, kỳ thực chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.
Lý Quân Thiên nâng kiếm chém xuống, hắc liên rơi xuống như lá rụng, tốc độ không phải rất nhanh, cũng không mang theo áp lực cuồn cuộn mà vô cùng nội liễm, giống như một hòn đá thông thường rơi xuống.
“Cái đó là gì?”
Từ Trường Khanh nheo mắt giống như cố nhìn ra điều gì dị thường nhưng hắn không thể nhanh chóng phát hiện ra hắc liên. Cho đến tận khi hắc liên đã cách chỗ bọn hắn đứng không đầy ba mươi mét thì hắn mới phát hiện ra.
Ba người kia đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy hắc liên phiêu phù ngay trên đầu mình. Tuy rằng không thể cảm nhận ra được khí tức gì nhưng cả đám người đều đồng loạt thi triển thủ đoạn.
Mạc Trường Phong thu ấn, trên cơ thể ba người lập tức bị bao phủ lên một vệt hắc quang nhàn nhạt, hắc quang phủ lên người giống như khoác một tầng áo ngoài, hào quang của bản thân lại không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn mở ra ở quanh thân.
Hắc liên bùng nổ, trong chớp mắt hắc ám giáng lâm. Không có tiếng vang kinh thiên động địa mà giống như một cái bóng đêm đột ngột nở ra, bao phủ trọn vẹn khu vực trăm mét.
Vạn vật tịch mịch, hắc ám vô thanh.
Lý Quân Thiên hạ xuống ngưng lại trên bóng đen, giống như dẫm chân đứng ở trên đó.
Hút!!!
Quả cầu đen tuyền co rút lại về phía trong tâm, giống như kéo sụp cả không gian, vạn vật trong phạm vi gần với quả cầu đều vặn, kéo dài giống như một hàng sợi mì.
Ầm! Ầm! Oành!!!
Lần lượt mấy t·iếng n·ổ vang, hắc ám vốn đang co vào lại giống như lá thép bị xé ra một cái khe rãnh, từ trong hắc ám toát ra hào quang chiếu rọi ra ngoài.
“Ngũ thúc!”
Mạc Thần Võ thất kinh gọi lớn. Chỉ thấy Mạc Trường Phong lúc này đã chỉ còn vai tay trái cùng đầu, hào quang ảm đạm, hai mắt vô thần.
Trong khoảnh khắc hắc ám bao trùm, Mạc Trường Phong liền cảm thấy cực độ nguy hiểm đổ xuống, hắn không chần chờ mà lập tức dốc hết toàn lực tăng cường phòng hộ cho Mạc Thần Võ, bản thân liền rơi vào thời gian phòng ngự yếu đuối.
Không có cách nào khác, Mạc Thần Võ là hi vọng của Mạc gia, là người có thiên phú cao nhất trong mấy trăm năm qua, thành tựu tương lai không thể đong đếm được.
Mạc Trường Phong cho rằng so với bản thân thì tính mạng của Mạc Thần Võ càng quan trọng hơn gấp nhiều lần, cho nên trong khoảnh khắc bị hắc quang bao trùm, Mạc Trường Phong không có do dự chút nào.
Cũng nhờ thế, Mạc Thần Võ không hệ bị tổn thương.
Nửa tàn thân thể của Mạc Trường Phong hơi nhìn đến Mạc Thần Võ một cái, xác định không hề bị tổn thương chút nào, Mạc Trường Phong vô cùng vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên, nhưng sức lực không còn bao nhiêu, cho dù cong lên khóe miệng cũng không làm được, chỉ để lại một khuông mặt tươi tắn bao hàm một chút vui tươi.
Trong chớp mắt này, Mạc Trường Phong liền hoàn toàn hóa thành bụi mịn, phần tàn khu này cũng triệt để tiêu tán rơi đi. Mặc cho Mạc Thần Võ gào thét cũng không thể vớt vát được chuyện gì.
“Không..ngũ thúc...”
Mạc Thần Võ rơi lệ đầy mặt, gào thét trong tuyệt vọng vươn tay ra muốn bắt lại số tàn tro kia nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng theo gió bay đi, không thể bắt được.
“Cẩn thận!”
Bùi Thành Cảnh hô lớn một tiếng, Mạc Thần Võ xoay người về sau liền thấy Bùi Thành Cảnh b·ị c·hém nát cánh tay phải, đại đao theo mảnh vụn của cánh tay rơi xuống mặt đất.
Không biết Lý Quân Thiên đã đến từ lúc này, vung ra mấy kiếm đem tay phải của Bùi Thành Cảnh chém thành nhiều mảnh. Mà nhìn từ vị trí, rõ ràng là Lý Quân Thiên muốn t·ấn c·ông Mạc Thần Võ lại bị Bùi Thành Cảnh ngăn cản.
“Bùi ca?”
Mạc Thần Võ run rẩy, máu nóng bắn đầy mặt, hòa cùng nước mắt thành dòng chảy xuống.
Kỳ thực Bùi Thành Cảnh bị trọng thương, tay trái cũng bị chặt đứt, hai chân đều bị cắt vụn chỉ còn hai bắp đùi, tổn thương vô cùng nặng. Hắn sở dĩ ngăn cản Lý Quân Thiên cũng không phải ý nghĩ cao thượng như Mạc Trường Phong, chỉ là Mạc Thần Võ có chiến lực hoàn hảo nhất, có thể ngăn cản Lý Quân Thiên.
Nếu không Mạc Thần Võ bị đ·ánh c·hết rồi, hắn trọng thương thì chắc chắn không thể sống được.
Bị xoắn nát tay phải, Bùi Thành Cảnh cũng không rên một tiếng, thân hình bay lướt về sau, hào quang trên người chuyển sang màu đỏ thẫm giống như hòa vào trong máu tươi, cấp tốc bao bọc lấy từng miệng v·ết t·hương, ngăn chặn máu chảy.
Nhưng cũng chỉ có thể ngăn chặn máu chảy, v·ết t·hương nhanh chóng lành lại nhưng còn không làm được mọc lại chân tay, chỉ có thể nhanh chóng thu lại khả năng chiến đấu thôi.
Lý Quân Thiên vung kiếm chém ngang qua, Mạc Thần Võ giống như đã kịp thời phản ứng, vội vàng tịnh chỉ ngự kiếm, trường kiếm lướt qua ngăn cản Lý Quân Thiên.
Oanh!!!
Bùi Thành Cảnh kịp thời lưu lại, Lý Quân Thiên cũng không truy kích mà đối mặt với Mạc Thần Võ. Lý Quân Thiên hờ hững, mắt như thu thủy không lộ bi hỉ. Mạc Thần Võ khuôn mặt đầy máu, hai hàng nước mắt vẽ ra hai vết nước dài, trong mắt tràn đầy uất hận cũng phẫn nộ.
“Ma nữ! Ngươi đáng c·hết!”
Mạc Thần Võ điên cuồng, nào còn có phong thái phi phàm như trước. Hắn gằn chặt từng câu từng chữ, giống như một con mãnh thú đã bị dồn vào đến đường cùng, chuẩn bị phản kích.
Lý Quân Thiên cũng không bị bộ dáng này đánh động chút nào, vung kiếm quét ngang. Mạc Thần Võ vậy mà không tránh, trên thân đổi thành ngâng quang, ngự kiếm đánh thẳng đến Lý Quân Thiên, nhắm trực tiếp đến thái dương.
Muốn lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng. Lý Quân Thiên tất nhiên sẽ không lấy thương đổi thương, thân hình lui lại một bước tránh qua mũi kiếm của Mạc Thần Võ, bản thân sử dụng cương khí phóng ra chém đến.
Mạc Thần Võ hạ thấp độ cao, trong gang tấc để cương khí lướt qua mái tóc của mình, cũng không thể tổn thương hắn chút nào. Nghiêng người lao v·út về trước ngân quang kéo dài theo sau, tay phải đưa ra tiếp kiếm đâm về phía Lý Quân Thiên.
Bí kỹ - Lưu Tinh!
Người cùng kiếm hợp nhất, kiếm ra như lưu tinh, tốc độ cùng lực lượng đạt đến đỉnh phong, không sắc bén nhưng nặng nề mang theo áp lực cực lớn.
Lực lượng này, rõ ràng không phải trăm vạn cân, so với trăm vạn cân đã mạnh hơn gấp mấy lần, hiển nhiên lực lượng của thần quang không giống với Mạc Thần Võ đã nói với Từ Trường Khanh.
Lý Quân Thiên nghiêng người về sau, cấp tốc lui lại. Lực lượng này rất lớn, so với chính bản thân hắn còn mạnh hơn một khoảng, ước chừng hơn ba trăm vạn cân, nếu như đối đầu trực tiếp thì hắn chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong.
Đột ngột, Lý Quân Thiên lại nghiêng người né sang một bên.
Vai trái của hắn vỡ ra, bờ vai như ngọc tạc nhiều thêm một v·ết t·hương sâu đến tận xương quai xanh, cắt đứt vào một nửa, giống như tại trên tác phẩm nghệ thuật bị ác ý xé mở ra một vết nứt.
Nhưng vết nứt này cũng không thể phá hủy tác phẩm nghệ thuật này, máu tươi chảy ra khiến cho bờ vai lại diễm lệ theo một cách khác.
Taị vị trí Lý Quân Thiên né tránh, trường đao hiện ra, không có thần quang bao phủ mà chỉ đơn thuần lơ lửng ở đó, giống như một cây chông cắm giữa không trung chờ đợi người khác v·a c·hạm vào nó.
Hiển nhiên, Bùi Thành Cảnh tuy đã trọng thương nhưng vẫn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vẫn đủ để ảnh hưởng đến kết quả trận chiến.
Lý Quân Thiên lật người một cái, hiển nhiên tốc độ giảm mạnh, không thể tiếp tục né tránh chiêu kiếm của Mạc Thần Võ. Trong mắt hắn thoáng lóe lên hàn mang, Vĩnh Dạ giơ ra phía sau giống như lôi kéo vật gì sau đó chém thẳng ra đằng trước.
Choang!!!
Lạch cạch!!!
Không gian giống như bị xé mở ra một khe nứt đen kịt, không ngừng có vết nứt nhỏ lan tràn ra xung quanh, phát ra từng tiếng lạch cạch.
Ngân quang trong chớp mắt liền liền bị cắt đôi, trường kiếm của Mạc Thần Võ trực tiếp bị chặt đứt.
Mạc Thần Võ đại biến sắc mặt, vội vàng ngưng lại. Vết nứt đen kịt trước mặt giống như có vô tận sự vặn vẹo bên trong, hắn nếu dám bước đi vào chỉ sợ không kịp phản ứng liền sẽ bị xoắn thành mảnh vụn.
Nhưng cũng không có nghĩa là xong xuôi. Mạc Thần Võ kịp thời ngừng lại không có nghĩa là không b·ị t·hương, một kiếm kia lướt qua trực tiếp chém thẳng một đường hắn từ vai phải đến eo trái, sâu đến đã cắt vào xương sưởn.
Mà Mạc Thần Võ cũng chưa hết chiêu thức, ngón tay trái kẹp một cái, mũi kiếm bị cắt đứt kia liền bị ngự sử bắn vọt đi, tựa như ám khí.
Lý Quân Thiên vươn ta tay trái, trong chớp mắt liền bắt lấy nửa lưỡi kiếm này, nhưng mũi kiếm trong lòng bàn tay của hắn vẫn không ngừng rung động, giống như muốn đâm xuyên ra, cắt sâu đến nửa lòng bàn tay của Lý Quân Thiên cũng chảy máu.
Đúng lúc này, không biết Từ Trường Khanh đã chuẩn bị từ bao lâu. Chỉ biết hắn hội tụ toàn bộ số nước sông mà bản thân đã dẫn lên, ngưng tụ vào thành một quả cầu ở trong lòng bàn tay, hai tay thành trảo đẩy ra.
Song Long Trục Nguyệt!
Quả cầu nước hóa thành hai con thủy long giương rộng nanh vuốt đánh tới, vòng từ hai phía trái phải, phong tỏa toàn bộ phương vị, không thể né tránh. Phía sau lưng của Lý Quân Thiên, đại đao cũng một lần nữa b·ốc c·háy lên kim quang hừng hực đâm tới.