Song Long Trục Nguyệt đánh tới, hóa thành hai con thủy long phong tỏa trái phải trên dưới cùng phía trước. Nửa lưỡi kiếm thì phong tỏa tay trái, rục rịch không ngừng, trong khi phía sau có hỏa đao chém đến.
Bốn phương tám hướng, không có một chỗ trống.
Lý Quân Thiên cười gằn, hai mắt híp lại làm đôi mi con hơi run run. Hắn cầm Vĩnh Dạ chém về phía hai con thủy long, quanh lưỡi kiếm có hai luồng cương khí giống như hai con rắn nhỏ bơi ngược chiều nhau quấn quanh lưỡi kiếm, không ngừng giao thoa.
Khe nứt vừa rồi bị Lý Quân Thiên chém rách ra trong không gian vào lúc này giống như bị lôi kéo dầu dần biến dạng, mở rộng về phía mũi kiếm Vĩnh Dạ.
Cương khí phóng ra ngoài, hai con rắn nhỏ không ngừng va đập vào nhau cuối cùng tách đôi ra, đánh thẳng vào má hai con thủy long. Cương khí vẫn không ngừng lại mà tiếp tục quấn quanh, bám lên toàn bộ hai bên thủy long, giống như muốn đem nó trói lại nhưng lại không ngừng bơi lượn giống như đang lướt đi.
Lý Quân Thiên vung kiếm chém từ trên xuống, sau khi cương khí phóng ra lại không có ngưng kiếm lại mà thuận thế chém kiếm trọn vẹn một vòng, cơ thể xoay ngược lại về phía sau, Vĩnh Dạ tiếp tục chém từ dưới lên trên.
Lúc này Lý Quân Thiên đã xoay lưng về phía hai con thủy long mà lưỡi kiếm của mình đã chém vào trên hỏa đao. Đao kiếm giao thế, Lý Quân Thiên hất hỏa đao về phía bên phải của mình, chính là nơi vết nứt không gian đang chậm rãi khép lại.
Hỏa đao trực tiếp b·ị đ·ánh đến miệng vết nứt không gian còn Lý Quân Thiên cũng bị hất bay ngược về phía sau, nghênh đón hai con thủy long.
Nhưng cũng chỉ trong gang tấc này, hai con thủy long bay sát sườn Lý Quân Thiên, gần như đã lướt ngang qua. Hắn có thể cảm nhận được hơi nước mát mét nhanh chóng lưu động xuyên qua làn da của mình với tốc độ cực cao, kích thích một chút cảm giác đau rát.
Hai bên tay áo của Lý Quân Thiên nổ tung, bị thủy long lướt qua liền khiến cho nó hóa thành mảnh vụn, hai cánh tay ngọc lộ trần ra nhưng không hề b·ị t·hương chút nào.
Phốc!
Mảnh kiếm của Mạc Thần Võ phóng đến, trực tiếp xuyên thủng vai phải của Lý Quân Thiên, lưới kiếm bị kẹt lại trên cơ thể, đâm xuyên từ trước ra sau nhưng cuối cùng cũng ngừng rung động.
Một con thủy long từ phía bên phải bay đi, trực tiếp đánh vào trên hỏa đao cuối cùng hất nó đánh thẳng vào vết nứt không gian, tất cả v·a c·hạm vào cùng nhau tạo nên một t·iếng n·ổ kinh thiên, trực tiếp hất bay Mạc Thần Võ ở gần sát đó.
Con thủy long còn lại từ phía bên trái bay lướt qua, lại uốn lượn một chút, trực tiếp lao thẳng vào Bùi Thành Cảnh. Bởi vì dồn lực vào hỏa đao cùng với khống chế không cho nó bị hất về vết nứt không gian cho nên Bùi Thành Cảnh còn không kịp phòng ngự, chỉ kịp trừng lớn hai mắt không cam lòng hét lên.
“Không!!!”
Ầm ầm!!!
Hai con thủy long đồng loạt nổ tung, sóng lực quét sạch một khu vực mười mấy dặm, đem mấy ngọn núi xung quanh Tàng Kiếm Phong cũng lột một tầng đất đá, đỉnh núi đều bị gọt tù đi không ít.
Trung tâm của sóng lực, hắc ảnh phóng lên trời, hóa thành bóng đêm bao phủ ba mươi dặm trời đất. Bên dưới bầu trời đen kịt lại có một chút ánh sáng le lói màu đỏ thẫm. Không nhìn rõ được nguồn gốc của ánh sáng nhưng giống như nó trôi dạt khắp bóng đêm, len lỏi khắp vùng bóng đêm.
Hơi nước tán lạc từ thủy long giống như sương mù ẩm ướt trải khắp đất trời, nhưng bên dưới màn đêm bao phủ thì hơi nước đã nhanh chóng bị ngưng đọng lại trong không trung, chậm rãi cô đọng lại thành từng giọt nước.
Giọt nước không rơi xuống mà ngưng lại trên không trung, hơi nữa kích thước cũng hơi kéo dài ra thành một mũi nhọn giống như từng thanh tiểu kiếm. Kiếm ý ngút trời ngưng kết vào trong từng giọt nước, nghìn vạn giọt nước đồng loạt toát ra kiếm thế vặn lại thành một cỗ thành đại thế xông thẳng lên trời.
Lăng liệt bễ nghễ bát phương.
Lý Quân Thiên lơ lửng giữa trời, tóc trắng chảy xuống sau lưng như tinh hà giữa trời, tay phải cầm Vĩnh Dạ đen tuyền gần như vô hình trong đêm tối. Tay trái xòe đưa ra ngoài, hơi vẫy bốn ngón tay một cái giống như kêu gọi vật gì.
Vù vù!
Kiếm Diệt Ma từ dưới Tàng Kiếm Phong bay lên bị Lý Quân Thiên nắm vào trong lòng bàn tay. Theo kiếm Diệt Ma bay lên, một luồng kiếm thế cũng theo đố bùng nổ, hòa cùng vào kiếm thế của nghìn vạn giọt nước khiến cho cỗ kiếm thế của Lý Quân Thiên càng thêm mênh mông cuồn cuộn.
Giờ này khắc này, ba mươi dặm đất trời đều bị kiếm thế bao phủ mang đến áp lực nặng nề như núi lớn, mặt đất đồng loạt b·ị c·hém đứt ra thành từng ô vông vức dài rộng một mét, giống như có một tấm lưới lớn được đan dệt trên đất.
Tiếng kêu rên vang khắp trời. Người trong phạm vi ba mươi dặm đột ngột đứng đúng vị trí đường cắt của tấm lưới đều đột nhiên hứng chịu cắt chém.
Có người đứt tay gãy chân, máu tươi tuôn trào.
Có kẻ xui xẻo trực tiếp bị tháo thành sáu bảy khối, tan xương nát thịt.
Cũng có người may mắn, vết kiếm bao phủ quanh thân lại không cắt chém đến trên người bọn hắn, chỉ là mặt đất đột nhiên nhiều thêm các đường kẻ dọa cho bọn hắn giật mình một cái.
Mạc Thần Võ bị tạc bay hơn mười dặm, nửa thân y phục bên trên đều nổ tan, quần bên dưới đều hóa thành mảnh vụn chỉ còn chút mảnh vải cộc che thân. Tóc tai của hắn xõa tung, cơ thể cũng lột nửa lớp da, máu tươi không ngừng tuôn trào.
Hai tay của hắn bắt chéo trước người, toàn bộ hào quang chuyển sang màu đen bao phủ trên tay chân mới ngăn trở đòn vừa rồi. Dẫu thế hai tay cũng hoàn toàn bi lột da, để lộ từng sợi cơ thịt đang không ngừng co bóp.
Cảm nhận được vô biên kiếm thế đổ ập đến, Mạc Thần Võ cố nén đau nhức buông hai tay ra, đưa mắt nhìn về phía Lý Quân Thiên. Hắn muốn biết v·ụ n·ổ vừa rồi tạo nên tác dụng gì, tại sao uy áp của đối phương lại mạnh hơn.
Vừa nhìn, chỉ thấy Lý Quân Thiên lúc này đã bị tạc hết áo ngoài, trên thân chỉ còn băng quấn, quần cũng bị cắt ngắn đến đầu gối, lộ ra chân trần. Nàng đứng giữa không trung, xung quanh là nghìn vạn kiếm lơ lửng, dưới chân đỏ thẫm như biển máu, trên trời tối đen như mực, cực kỳ tà dị.
“Sao..làm sao lại như thế?”
Mạc Thần Võ không hiểu, rõ ràng nàng mới là người bị liên hợp đánh trúng, rõ ràng mảnh kiếm của hắn đã bắn đến vị trí yếu hại nhưng lúc này lại chỉ cắm ở trên vai, không có đâm xuyên tim của nàng.
Rõ ràng hỏa đao chém xuống, thủy long gầm thét. Nhưng cuối cùng, hắn lại là người bị tạc bay, lột một lớp da. Bùi Thành Cảnh trực tiếp b·ị đ·ánh nổ.
Vậy mà nàng vẫn còn lực lượng bậc này?
Mạc Thần Võ kinh hoảng, cho dù thù hận sâu hơn nữa, vào lúc này hắn cũng cảm thấy sợ hãi, run sợ trước nữ nhân này.
Kỳ thực nếu như đòn chủ lực không phải là chiêu thức trong Long Vũ Chiến Pháp thì có lẽ Lý Quân Thiên đã không thể chống đỡ, dù sao tình thế cấp bách như vậy muốn phá giải cũng không dễ dàng. Chỉ là may mắn, Lý Quân Thiên cũng tinh thông Long Vũ Chiến Pháp, từ lâu đã đem những chiêu thức này luyện đến tận cùng, cũng biết cách phá giải.
Mặc cho Từ Trường Khanh cải tiến cùng thay đổi nhưng không xa rơi được bản chất, đồng thời Từ Trường Khanh đột phá cũng chưa lâu, làm sao có thể đem chiêu thức thay đổi hoàn toàn. Cho nên Lý Quân Thiên mới có thể mượn xảo phá lực, lợi dụng chiêu thức này.
...
Từ Trường Khanh không biết vì lý do gì, bạo tạc vừa qua hắn giống như không bị ảnh hưởng bởi kiếm thế kinh thiên đó, thi triển Long Vũ Hành Bộ thoắt ẩn hiện liền đi đến bên cạnh Mạc Thần Võ.
“Đừng lo lắng, nàng ta kiệt lực rồi! Hiện tại chính là thời cơ thích hợp nhất!”
Mạc Thần Võ nhìn sang, trong mắt kinh hoảng không hề giảm bớt chút nào.
Kiệt lực?
Kiếm thế trấn áp ba mươi dặm, vạch phá đất trời cũng gọi là kiệt lực?
Kiếm ngưng giọt nước, mỗi giọt như kiếm, hai tay chấp kiếm giống như thần ma cũng gọi kiệt lực?
Ngươi nói ta tin hay không?
Mạc Thần Võ đã chửi ầm lên trong lòng. Nhưng hắn còn chưa phát tiết ra, một phần bởi vì quá rung động, quá kinh hoảng, một phần chính là phẫn hận cho nên đang đấu tranh trong suy nghĩ là nên đánh hay nên rút lui.
Tất nhiên, đã có xu thế nghiêng về vế sau.
Sợ hãi lớn hơn thù hận, nếu không đã không nảy sinh ra ý nghĩ rút lui rồi.
Nhưng Từ Trường Khanh hành động nhanh hắn, hắn bước ra một bước, dưới chân không có nước bởi vì tất cả nước sông đều bị hắn đánh ra trong đòn Song Long Trục Nguyệt vừa rồi.
Có điều theo Từ Trường Khanh bước ra, những giọt nước bị ngưng đọng trên không trung giống như rung lắc dữ dội. Lấy hắn làm trung tâm, giọt nước trong vòng mười mét đều đồng loạt hội tụ đến, bị Từ Trường Khanh không chế tụ thành một dòng nước.
Các giọt nước ở xa càng lúc càng rung động kịch liệt, giống như cả hai đang tranh đoạt quyền kiểm soát. Đúng hơn chính là Từ Trường Khanh đang đánh tan kiếm ý trong từng giọt nước để đoạt lấy quyền thao túng giọt nước.
Dần dần, dòng nước quanh thần Từ Trường Khanh lớn mạnh, ngưng thành hình một con rồng quấn quanh thân, giương nanh múa vuốt.
Nhưng so sánh với phạm vi ba mươi dặm thì vẫn chưa sánh bằng, Từ Trường Khanh chỉ hội tụ được phạm vi mười dặm quanh thân mà thôi, còn kém rất xa lực ảnh hưởng của Lý Quân Thiên.
Chỉ tạm thời đối chọi gay gắt, không bị kiếm thế đè ép.
“Kiếm Ma! C·hết tiệt!”
Từ nơi xa vọng đến một tiếng quát lớn, Trần Tinh Hà chạy vội trên mặt đất lao vào trong vòng chiến trường. Trông thấy thảm cảnh của đệ tử tông môn, một loạt người b·ị c·hém thành nhiều khối, một loạt tiếng kêu rên, hắn đau lòng không thôi.
Vừa rồi động tĩnh quá lớn, kiếm ý đã bao trùm đến tận bến Lục Thường, người b·ị t·hương vô số. Trần Tinh Hà quá đỗi lo lắng nên mới cấp tốc chạy trở về.
Hắn đúng là không tiếc hủy đi Tàng Kiếm Phong, nhưng hắn cũng không thể để tất cả đệ tử đều c·hết được. Vốn tưởng rằng Kiếm Ma sẽ lười nhác động thủ với kẻ yếu, nhưng không nghĩ đến cuối cùng lại thành ra như thế này.
Trần Tinh Hà đỏ ngầu cả hai mắt lao đến, hai chân dẫm mạnh trên mặt đất, cả người lao thẳng lên không trung. Hai tay của hắn nắm chặt, từ lòng bàn tay chậm rãi hiện ra một thanh kiếm.
Trắng sáng như bạch kim, tựa như ngân hà lóng lánh đâm về Lý Quân Thiên.
“Linh vật? Phá Thiên Thương?”
Lý Quân Thiên hừ lạnh trong lòng. Quả nhiên việc Trần Tinh Hà đột nhiên vu oan hắn cùng với biến mất khỏi chiến trường chính là có dự mưu.
Lý Quân Thiên nâng lên kiếm Diệt Ma, khẽ đảo tay một cái. Mấy trăm giọt nước trong không trung đồng loạt đổ xuống như tên bắn, đâm thẳng Trần Tinh Hà.
Như một trận mưa rào rơi nhưng hạt mưa nhanh gấp trăm nghìn lần, mỗi một giọt mưa giống như một thanh phi kiếm đâm ra.
Nếu như Trần Tinh Hà còn ở trạng thái toàn thịnh thì không khó để ngăn cản một chiêu này, tốn chút sức lực là được.
Nhưng hắn vỗn đã dốc lực trước đó, bây giờ thực lực mười không còn nổi một thì sao có thể đón đỡ được.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Từng giọt kiếm xuyên thủng Trần Tinh Hà rồi bắn thủng mặt đất, oanh tạc ra hàng trăm cái lỗ nhỏ sâu đến năm sáu mét.
Trần Tinh Hà giống như một cái bao tải rách, trong chớp mắt liền biến thành tổ ong, trên người vô số lỗ đếm không hết được, cuối cùng từ trên bầu trời rơi xuống, đập vào trên mặt đất.
C·hết, cũng không có mắt để nhắm.
“Khanh khách. Một đám nam nhân vây đánh một nữ nhân. C·hết đáng đời!”
Từ phía xa, Tường Vi ôm lấy Vũ Nhu đạp không đi đến, vừa đi vừa che miệng cười đầy vũ mị nói châm chọc. Vũ Nhu không thể động đậy, chỉ có thể chịu Tường Vi ôm sát vào thân thể, ánh mắt đầy đau lòng nhìn Lý Quân Thiên, thật khó khăn nói được hai chữ.
“Chủ..nhân..”
“Tông chủ!!!”
Tưởng chừng đám người của Vô Thường Kiếm Phái đ·ã c·hết ở góc nào nhưng lúc này lại đột nhiên nhô ra tìm cảm giác tồn tại, kêu gọi thảm thiết.
Vô Thường Kiếm Phái trên dưới mười mấy võ giả tuyệt đỉnh đều không bị kiếm thế chém c·hết, có kiếm ý tại thân còn không đến mức không thể gánh vác được.
Bộ dáng mỗi người đều rất chật vật, nước mắt chảy dài gào thét đến khản cả giọng. Mỗi bước đều loạng choạng muốn ngã ra, hoặc là trực tiếp mấy bước bò trên mặt đất, bị uy áp đẩy xuống không đứng dậy được.
“Không tốt!”
Từ Trường Khanh thở dài một tiếng, nhìn thấy Tường Vi dạo bước đi đến đã sinh ra thoái ý. Hắn không nhận ra Tường Vi nhưng nhận biết Vũ Nhu, thêm lời nói châm chọc vừa rồi thì hắn cũng biết đây là tiếp viện của Lý Quân Thiên.
Mạc Thần Võ thì càng không cần nói, thấy Lý Quân Thiên một lần mưa kiếm cũng đã sợ càng thêm sợ, không còn chút tâm tư muốn động thủ.
Kiệt lực vẫy tay một cái đem người ta bắn thành cái sàng?