Tường Vi buông ra Vũ Nhu, thuận tiện rút trở về sợi cương khí nắm vào trong tay, giúp nàng lấy lại khả năng hành động.
Hừ!
“Ngươi là ai?”
Từ Trường Khanh lạnh lùng hỏi, cực kỳ cảnh giác nhìn Tường Vi.
Tường Vi che miệng cười, trên thân tràn đầy vận vị dụ hoặc nhưng không vận dụng sắc dục cương khí, lộ ra đày tính trêu chọc.
“Vô danh tiểu nữ mà thôi, không sánh được Từ chưởng môn”.
“Ha? Vậy ngươi vì sao muốn đứng ra bảo vệ nữ ma đầu này?”
“Ngươi nói ai là nữ ma đầu?”
Vũ Nhu trừng mắt quát lớn, bản thân thi triển khinh công rơi vào trên mặt đất, liền xoay người lại nhìn chằm chằm Từ Trường Khanh. Vũ Nhu còn chưa thể ngự không mà đi, càng không thể phi hành. Cùng lắm nhảy cao một chút, trên không trung hơi xê dịch một chút chứ không thể đình trệ trên không trung như đám người kia.
Quả thật giống như Lý Quân Thiên đã nói, có thể ngự không mà đi đều không phải kẻ yếu. Cũng tức là không thể ngự không liền yếu hơn một vài bậc.
Nhưng Vũ Nhu yếu lại cũng không yếu đi đến mức nào, dẫu gì cũng là Thác Hải Cảnh Sương Dương Kỳ, còn thiếu chút thời gian liền có thể đi vào Đại Hải Kỳ, đặt trên giang hồ cũng là cao thủ hàng đầu.
Ít nhất cao thủ vang danh như Hoàng Phủ Quách Phương Đô loại này đánh không lại nàng.
Chỉ là Từ Trường Khanh từ đầu đến cuối đều chằm chằm đề phòng Tường Vi, không có nhìn đến Vũ Nhu. Dù sao tính uy h·iếp của Vũ Nhu không quá lớn, khoảng cách xa như vậy Vũ Nhu lại không thể phi hành, độ uy h·iếp giảm bớt rất nhiều.
Tường Vi lắc đầu, mị mị tiếu tiếu nói.
“Thân là nữ nhân, nhìn hành động của đám các ngươi không thuận mắt thôi”.
Từ Trường Khanh lạnh mặt không đáp, trong lòng không ngừng tính toán. Hắn có thể cảm nhận được Tường Vi rất nguy hiểm, sức uy h·iếp rất mạnh.
Mạc Thần Võ thấy tình huống đã không ổn đến cực hạn, lập tức thay đổi thần quang, trên thân từ xích quang chuyển thành ngân quang, thân hình muốn vọt một cái chạy đi.
Chiến trường này không nên ở lại.
Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Hiện tại giữ lại mạng sống, tương lai mới có cơ hội báo thù.
Hắn giống như sao băng lướt qua đêm tối, để lại một vệt ngân quang kéo dài về phía sau.
Thân hình của Tường Vi trong chớp mắt biến mất, cánh hoa đầy trời bị gió cuốn lên. Hoa rơi phiêu phiêu, cánh hoa tán lạc đầy trời trong chớp mắt liền rải rác đến phương xa bao trùm ngân quang vào bên trong.
Giống như trong không gian đột ngột xuất hiện một bóng người, thướt tha như nước. Nàng vươn ra ngọc thủ hóa thành một chưởng, nhẹ nhàng đẩy ra vậy mà không sai không lệch đánh vào trên trán Mạc Thần Võ.
Phanh!
Mạc Thần Võ bay ngược, máu tươi lại văng ra tung tóe. Làn da non bị đập vỡ tan lộ ra cơ cùng mỡ thịt trông vô cùng dọa người.
“A!!! Ngươi là ai?”
Mạc Thần Võ gầm thét, trên người có chút tức phát điên. Rõ ràng hắn đã sợ, đã quay đầu bỏ chạy vậy mà vẫn bị người đuổi theo không bỏ?
Rốt cục có thù oán gì?
...
Phía bên này, Từ Trường Khanh thấy Tường Vi đi tìm Mạc Thần Võ phiền phức hắn liền đưa mắt nhìn về phía Lý Quân Thiên, hừ lạnh nói.
“Ta cũng không tin ngươi còn dư lực”.
Thủy long vờn quanh người, Từ Trường Khanh tràn ra long tức không ngừng tràn vào trong thủy long, dốc hết toàn bộ lực lượng.
Lý Quân Thiên không có mở lời, tay trái nâng lên kiếm Diệt Ma, nghìn vạn giọt nước giống như xoay chuyển mũi nhọn, đồng loạt chỉ thẳng vào Từ Trường Khanh, chỉ chờ phát động.
Từ Trường Khanh giống như đã đoán ra cái gì, khiêu khích cong lên khóe miệng, hỏi.
“Sư tỷ, vì sao ngươi lại không nói chuyện?”
Lý Quân Thiên vẫn im lặng, kiếm Diệt Ma khẽ điểm một cái. Nghìn vạn giọt nước đồng loạt lao v·út đến, nửa đường hòa vào nhau hóa thành hàng nghìn thanh kiếm cắm đến.
Muốn đem Từ Trường Khanh đâm thành một con nhím.
Từ Trường Khanh đồng dạng dùng tay phải thành trảo đánh ra, đem thủy long đẩy về phía Lý Quân Thiên, giương nanh múa vuốt chộp đến.
Rống!!!
Như có long ngâm gầm thét che đi tất cả tiếng v·a c·hạm, thủy kiếm đâm xuống giống như nước về biển lớn, hòa vào trong thủy long. Trong chớp mắt đánh ra liền làm cho thủy long biến lớn gấp đôi, cắn về Lý Quân Thiên.
Tay phải của Lý Quân Thiên cầm ngược kiếm Vĩnh Dạ đâm đến, một kiếm trực tiếp cắm vào trên đỉnh đầu thủy long, cương khí màu đen trong chớp mắt lan tràn giống như hàng loạt vết nứt.
Ầm ầm!!!
Thủy long nổ tung, lần này không phải giống như hai con thủy long bị tạc thành hơi nước mà trực tiếp nổ thành rất nhiều mảnh nước đập về bốn phía. Bốn thành nước đều bị nổ hủy diệt, ba thành hóa thành hơi nước, còn những mảnh nước tán lạc chỉ chiếm ba thành.
Lý Quân Thiên trực tiếp bị hất bay mấy chục mét mới ngưng lại, rơi sát đến gần mặt đất.
Bên phía đối diện, Từ Trường Khanh đúng là bị rất nhiều thủy kiếm nối tiếp nhau, điên cuồng đâm xuyên cùng chọc đánh lui về phía rất xa. Kéo dài một đường thủy kiếm đến tận cuối chân trời.
Phốc phốc!!!
Thủy kiếm bảy đâm ba vào, trực tiếp cắm trên người Từ Trường Khanh.
Đem Từ Trường Khanh không ngừng đánh lui lại, kéo dài mười mấy dặm. Cuối cùng trực tiếp đem Từ Trường Khanh cắm thẳng vào trong mặt sông, nhấc lên sóng nước lớn đầy trời.
Phốc!!!
Lý Quân Thiên phun ra một ngụm máu, khóe miệng cũng chảy ra một dòng đỏ thẫm, bị nội thương đến không nhẹ.
Lý Quân Thiên hạ xuống trên mặt đất, dùng cổ tay lau sạch vệt máu trên khóe miệng, hít sâu một hơi.
Cương khí gần khô cạn, bản thân đại thế hao hết, kiếm ý mệt cùn lại cưỡng ép kích hoạt kiếm Diệt Ma ép khô điểm kiếm thế cuối cùng trên Tàng Kiếm Phong. Từ nay về sau, Vô Thường Kiếm Phái hoàn toàn không có Tàng Kiếm Phong, cũng không còn xót lại chút nội tình nào của Tàng Kiếm Phong.
Toàn bộ kiếm ý cùng kiếm thế tụ tập đều bị ép đến cặn bã, cho dù tuyệt thế bảo kiếm cũng hóa thành tầm thường, chỉ là một thanh thiết kiếm không có hàn mang như trước, đều bị phế bỏ.
Muốn dùng cũng không dùng được.
“Chủ nhân!”
Vũ Nhu vừa lo lắng gọi vừa chạy đến bên người Lý Quân Thiên, đưa vai chuẩn bị đỡ lấy tay trái của Lý Quân Thiên, muốn dìu lấy hắn.
Vết thương trên vai phải đã ngưng chảy máu từ lâu, để lại một v·ết t·hương đỏ thẫm hơi mọc ra da non nhưng cũng không thể vận động quá mạnh. Tốc độ hồi phục không tệ nhưng còn chưa thể hoàn toàn lành lại.
Đây cũng phải nhờ vào thần quang không có đặc thù ý cảnh bám vào giống như chân khí hay cương khí, nếu không v·ết t·hương này còn lâu mới có thể lành lại được.
Còn như vai trái, vẫn còn cắm nửa thanh lưỡi kiếm đâm xuyên trước sau, máu tươi chảy xuống đỏ thẫm. Lưỡi kiếm không có rút ra, v·ết t·hương còn không thể lành lại được.
Lý Quân Thiên cũng không cho Vũ Nhu đỡ mình mà đưa kiếm cho nàng cầm. Vũ Nhu tiếp nhận hai thanh kiếm, thấy ánh mắt của Lý Quân Thiên liền hiểu.
Vũ Nhu hiểu ánh mắt của Lý Quân Thiên, liền ngoan ngoãn cầm kiếm tra vào trong vỏ, hai bên vỏ kiếm cách nhau tương đối xa cũng khiến nàng phải tìm mất chút thời gian.
Lý Quân Thiên đứng tại chỗ, tay phải nâng lên trực tiếp đánh vào trên vai trái của mình, đem lưỡi kiếm đánh bay ra ngoài, máu tươi vẩy dài trên đất.
“Chủ nhân!”
Vũ Nhu gấp gáp chạy về ôm đỡ lấy Lý Quân Thiên, ánh mắt tràn đầy đau lòng. Nhưng bàn tay của Vũ Nhu dừng lại trên không trung, muốn đụng lại giống như không dám đụng vào Lý Quân Thiên, cực kỳ khó xử.
Lý Quân Thiên lắc đầu, cơ thể có thể tự lành nhanh chóng nhưng lấy tình trạng của hắn hiện tại cũng phải mất mấy phút mới có thể khép lại v·ết t·hương này được. Đáng tiếc không thể cầm máu, nếu không v·ết t·hương có thể nhanh lành hơn.
“Ha ha ha!!! Kiếm Ma, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Quách Phương Đô không hiểu thấu từ nơi nào chạy đến, một đường cười lớn, cực độ sảng khoái. Trên tay hắn còn cầm nửa thanh cự phủ bị Lý Quân Thiên chém đứt, phi thân đến hùng hồn quát.
“Kiếm Ma trọng thương đã không có sức lực, các ngươi không lên còn chờ đến khi nào?”
Một đám người trong giang hồ từ các phía đỉnh núi đều ngo ngoe muốn động. Người trong giang hồ, danh lợi làm đầu. Ai xông xáo giang hồ mà không muốn vang danh thiên hạ.
Nếu có thể g·iết được Kiếm Ma, giải được cừu oán vạn nhà lại có thể dương danh thành tiếng, ai có thể bỏ được cơ hội tốt như vậy?
Đám người ban đầu chỉ coi như đi xem náo nhiệt, dù sao gần đây giang hồ cũng đ·ã c·hết rất nhiều người, tình thế càng lúc càng loạn người mới xuất hiện lớp lớp muốn cấp tốc giương danh.
Nhưng bây giờ có cơ hội, Kiếm Ma bị người đánh trọng thương, viện thủ thì không ngừng giao chiến trên không trung cách mười mấy dặm. Chỉ cần có thể kịp thời g·iết c·hết Kiếm Ma, một là có thể báo thù hai là vang danh thiên hạ. Rất nhiều người liền nâng lên binh khí đi tới.
Kỳ thực số người xuất hiện ở đây đều không phải kẻ yếu, dù sao kể yếu không dám đến. Nhưng mấy võ giả nhất lưu thì ít, chủ yếu chính là nhị lưu, có một thân nội lực trên người liền lộ ra vô cùng tự tin.
Nhất là có Quách Phương Đô cầm đầu cùng với thủ hạ các nơi không ngừng xúi giục, số người bao vây Lý Quân Thiên càng lúc càng lớn, ẩn ẩn đã lên đến cả nghìn người.
Vũ Nhu hừ một tiếng bước ra, khí thế dâng cao ý cảnh ẩn hiện khóa chặt Quách Phương Đô.
Quách Phương Đô giống như không bất ngờ gì, điên cuồn lao đến chém mạnh, một bên quát.
“Cùng ta kiềm chế nàng, những người khác đi g·iết c·hết Kiếm Ma!”
Vũ Nhu còn chưa thể lấy tay không tiếp cự phủ, đương nhiên vung lên kiếm Diệt Ma ngăn chặn một đòn này.
Nàng trở tay lại đâm ra một chỉ, chân khí hóa thành phi kiếm bắn đến Quách Phương Đô. Quách Phương Đông nghiêng người tránh đi, cự phủ kéo một cái chém ngang sang.
Vũ Nhu ứng đối thành thạo, dù sao lực lượng của nàng còn lớn hơn Quách Phương Đô một chút, cảnh giới cao hơn cho nên không có e sợ, dần dần chiếm cứ thượng phong.
Kiếm Chưởng sát thương cực lớn, không thể đón đỡ. Kiếm chỉ có thể rẽ ngoặt, quỷ dị thanh kỳ khó lòng phòng bị. Có thể nói, Quách Phương Đô liền bị Vũ Nhu đè lên đánh. Nếu không phải võ công cao cường, kinh nghiệm phong phú thì sớm bị đ·ánh c·hết rồi.
Tưởng chừng chiến thắng đã nắm chắc trong tay nhưng đột nhiên Quách Phương Đô dùng ngạnh của nửa thanh cự phủ đè lại lưỡi kiếm của Vũ Nhu, từ sau lưng Quách Phương Đô lại bay ra một thanh kiếm, giống như lá trúc bay bay xoay tròn trong gió đâm đến Vũ Nhu.
Chính là Bế Cổ Linh ra tay.
Nữ nhân này vốn bị Lý Quân Thiên đánh thành trọng thương nhưng vẫn chưa c·hết, lúc vừa rồi Quách Phương Đo định bỏ chạy nhưng chính nàng kéo hắn lại.
Quách Phương Đô bị Lý Quân Thiên một tiếng quát lui năm bước, một ánh mắt dọa đến run lẩy bẩy, hiển nhiên chân ý bị hao tổn sẽ sinh ra tâm ma, võ công từ đây lui bước không thể tiến thêm.
Biện pháp duy nhất chính là g·iết c·hết Lý Quân Thiên mới có thể cởi bỏ tâm ma này. Nhưng Quách Phương Đô bây giờ đừng nói là g·iết c·hết Lý Quân Thiên, cho dù đối đầu trực tiếp cũng không làm được, sẽ bị vô tận sợ hãi nhấn chìm.
Tuy trên miệng nói rất hùng hồn nhưng thực tế thì không thể làm được gì.
Có điều để hắn liên thủ ngăn cản Vũ Nhu thì không phải chuyện khó. Chỉ cần những người khác thật sự g·iết c·hết được Lý Quân Thiên thì tâm ma của Quách Phương Đô cũng coi như giải được một nửa.
Kiếm Ma c·hết, Quách Phương Đô liền lấy lại được tự tin, tuy không thể đánh phá hoàn toàn điểm yếu hại nhưng cũng không ngăn cản được hắn tiến bộ nữa.
Suy cho cùng cũng là do Quách Phương Đô quá trẻ, con đường đi được quá thuận lợi, một đường quét ngang mà không gặp trở ngại liền hùng bá một phương. Cho đến khi gặp được đối thủ lại là một ngọn núi lớn không thể vượt qua, bị người nhất xuống vực sâu vạn trượng cho nên mới dễ dàng bị đả kích như vậy.
Nhưng cũng không thể trách Quách Phương Đô. Những người đối địch với Kiếm Ma năm xưa, không phải ai cũng có thể thoát khỏi cái bóng do hắn để lại.
Nghìn kẻ đối địch c·hết mất tám trăm, một trăm chín bị tâm ma hù dọa không thể thoát ra. Trong số mười người nhặt lên dũng khí công phá tâm ma thì cũng chỉ có lác đác ba bốn người thành công.
Uy thế như vậy, nào có thể trách Quách Phương Đô mềm yếu?
...
p/s: Cầu đề cử!!! Tối nay còn có một chương, đa tạ thư hữu "Trường Sinh"!