Vũ Nhu bên kia bị Quách Phương Đô, Bế Cổ Linh liên thủ cùng hai người khác của Vô Thường Kiếm Phái kiềm chế lại, trong lúc nhất thời khó mà thoát ra được.
Phía bên này, Lý Quân Thiên cũng phải nghênh tiếp địch nhân.
Vẫn là đừng nói kỹ càng, tình trạng người của Vô Thường Kiếm Phái so với Lý Quân Thiên cũng không ổn đi nơi nào, toàn bộ nội lực đều đã hao hết.
Cho dù có chút thời gian để nghỉ ngơi nhưng cũng chỉ khôi phục được khả năng hành động, cùng lắm thì mạnh hơn người thường một chút, tương đương với võ giả nhị lưu thôi, còn không thể làm chủ lực vây công.
Trái lại mấy võ giả nhất lưu mới là chủ công, cũng là cơ hội giương danh thiên hạ.
Có kiếm khách trẻ tuổi rút kiếm dẫn đầu.
Người này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, một thân tu vi đặt trên giang hồ cũng không tầm thường, ước chừng là võ giả nhất lưu gì đó. Hắn chỉ kiếm về Lý Quân Thiên, dõng dạc nói.
“Kiếm Ma, ngươi họa loạn võ lâm g·iết người hàng vạn. Dịch Vạn Sinh ta hôm nay g·iết ngươi trừ hại cho võ lâm!”
Nói xong liền phi thân đến đâm ra mấy kiếm. Kiếm pháp bồng bềnh như múa nhưng rất nhiều kiếm đều là hư chiêu, chỉ có một kiếm cuối cùng giống như hội tụ được đầy đủ lực lượng đâm đến, nhắm thẳng trái tim của Lý Quân Thiên.
Phốc!!!
Mũi kiếm còn cách ngọc phong nửa thước liền mềm nhũn, vô lực rơi xuống mặt đất. Lý Quân Thiên không đổi sắc mặt quét mắt một vòng lại không hề nhìn Dịch Vạn Sinh chút nào.
Dịch Vạn Sinh trợn trừng hai mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi, tay trái bưng bít lấy cổ họng đang không ngừng bắn ra máu tươi nóng hổi của mình.
Cho đến c·hết hắn cũng không biết bản thân mình trúng kiếm từ lúc nào, chỉ biết cổ họng đột nhiên đau xót, máu trong người giống như đê vỡ tràn ra, sau đó thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
Đến khi cơ thể chạm đất thì hắn cũng đ·ã c·hết.
Ra đi rất an tường, cũng rất thẳng thắn.
Một đám nhân sĩ giang hồ bị Lý Quân Thiên quét mắt nhìn qua liền không tự chủ muốn lui lại, hai chân bồn chồn.
Một kiếm vừa rồi quá nhanh, nhanh đến bọn hắn không thể nhìn rõ, còn không kịp phản ứng thì Dịch Vạn Sinh đã m·ất m·ạng.
Một kiếm phong hầu, hời hợt như cắt rau thái dưa để cho đám nhân sĩ giang hồ sinh ra sợ hãi.
Lý Quân Thiên quét mắt một vòng mới thấy được, đám người đến đây đều rất trẻ tuổi. Đại đa số chính là niên kỷ nhẹ nhàng vừa ra giang hồ không bao lâu, tuyệt đối không vượt quá ba mươi tuổi.
Một số ít khoảng chừng chưa đến bốn mươi, số người chưa đến năm mươi thì lẻ tẻ ba bốn người.
Lại tuyệt nhiên không có bất cứ người nào trên năm mươi tuổi.
Giống như độ tuổi này đã quy ẩn giang hồ, không tham dự vào trong võ lâm nữa vậy. Không có một người nào đến vây công Lý Quân Thiên.
Kỳ thực không phải ẩn cư, chỉ là không dám đến vây công mà thôi.
Thậm chí đứng từ xa quan sát cũng không dám đến.
Từ khi Lý Quân Thiên bùng nổ toàn bộ uy thế, quét ngang ba mươi dặm lúc trước thì những lão giang hồ kia đã sớm chạy, một mạch chạy thẳng không quay đầu lại.
Bọn hắn đến để xem Kiếm Ma cùng Bạch Tiên quyết đấu, cũng không phải đến chịu c·hết. Làm người phải biết đủ, ổn thỏa làm đầu cho nên không nói hai lời liền dắt hậu bối bỏ chạy.
Thành ra những người vây công Lý Quân Thiên, nói nhẹ nhàng chinh là tuổi trẻ liều lĩnh, nói thẳng chính là nghé con không sợ cọp.
Không trải qua thời đại Kiếm Ma thanh tẩy giang hồ nên không biết sợ.
Mà lúc này đây, cho dù thấy được kiếm cũng có chút sợ nhưng vẫn chưa đủ để bọn hắn rút lui.
Đến đều đến, bây giờ chạy thì sau này còn mặt mũi nào lăn lộn giang hồ.
Lại nói tình trạng của Lý Quân Thiên đúng là không ổn, máu vương khắp người, y phục bị tạc thành mảnh vụn chỉ còn có thể che nơi yếu hại. Xuất thủ cũng không kinh thiên động địa như trước, cho nên đám người còn lâu mới bị dọa lùi.
Không biết là ai lên tiếng, nội lực hùng hậu truyền khắp bốn phía, lẩn khuất trong đám người.
“Nàng ta trọng thương rồi, đối phó với đại ma đầu này không cần phải nói hiệp nghĩa gì. Tất cả cùng tiến lên, đừng để nàng có cơ hội nghỉ ngơi”.
“Đúng vậy! Cùng tiến lên!”
“Giết!!!”
“Ma đầu, nạp mạng đi!”
“...”
Không thể không nói chỉ cần có người dẫn đầu thì độ hùa của nhân sĩ võ lâm đúng là không thấp. Đồng loạt t·ấn c·ông ngay.
Kẻ nhanh hơn tức là mạnh hơn, liền lao lên phía trước. Kẻ yếu tụt hậu liền bị đẩy về sau chỉ có thể chờ đợi bổ đao.
Lý Quân Thiên đối mặt nghìn người vây công cũng không phải chờ đợi mà rút kiếm tiến lên. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, từng bước chân vững vàng, rút ra trường kiếm.
Kiếm Vĩnh Dạ lần này rời vỏ, rất lâu sau mới có thể tra trở về.
Một người nhảy tới cầm trường thương đâm về phía Lý Quân Thiên, trường thương từ trên cao đâm chéo xuống, thương pháp lanh lẹ như điện, vô hình như gió đâm đến.
Lý Quân Thiên xê dịch bước chân tránh ra, Vĩnh Dạ hất ngược ra sau đem trường thương kéo về phía sau lưng, cũng kéo cả người đã xuất thương kia. Lưỡi kiếm lướt dọc theo trường thương, lại trong chớp mắt bắn vọt.
Lưỡi kiếm đen tuyền trong chớp mắt liền vô hình lướt thẳng qua trường thương. Đầu người phóng lên trời, máu tươi như mưa rơi.
Vĩnh Dạ lướt qua lại bổ xuống, kiếm như dòng lũ bổ thẳng về phía trước.
Keng!!!
Kim thiết giao nhau, một võ giả nhất lưu bị chặt đôi kiếm, cơ thể cũng dưới lực lượng của Vĩnh Dạ chia ra làm hai phần.
Lý Quân Thiên tả xung hữu đột trong đoàn người, không có ánh kiếm đầy trời mà chỉ có lưỡi kiếm lướt qua, đầu người cuồn cuộn.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!!!
Lý Quân Thiên kiếm pháp lăng liệt bá đạo quét ngang. Chỗ ánh mắt đến là chỗ kiếm rơi, chỗ kiếm rơi chính là máu tươi phun trào, t·hi t·hể đổ rạp.
Trời chiều mây nhạt, ráng đỏ như máu.
Thi cốt đổ rạp, chồng chất như núi.
Lý Quân Thiên không đổi sắc mặt, người lợi hại một chút thì một kiếm một mạng, người không lợi hại lắm thì một kiếm có thể g·iết c·hết một vài người.
Có người b·ị c·hém bay đầu, có người bị chẻ làm đôi lại có người b·ị c·hém ngang lưng, ngang ngực. Đủ loại vết cắt trên đủ cỗ t·hi t·hể, nhưng đều không có ngoại lệ chính là bị một kiếm chém gục.
Lý Quân Thiên không ưa thích g·iết người nhưng một khi g·iết người cũng không có cảm giác gì, thường thường không có gì lạ.
Dù sao Kiếm Ma đã từng g·iết nhiều người lắm. Hơn nữa từ khi sơ xuất giang hồ cho đến thành danh cũng không ít lần bị vây công, kinh nghiệm phong phú.
Có thể nói bị đã vây công thành quen.
Sơ xuất quét ngang ổ sơn tặc, vọt vào mười mấy người vây công.
Quét ngang bang phái thành trì, lại bị mấy chục người vây công. Lọt vào mấy tiểu bang phái vây g·iết, mấy trăm người vây công.
Lại về sau bị thế hệ trẻ tuổi vây công, cũng đối mặt mấy chục thanh niên tài tuấn.
Cho đến khi một mình g·iết vào Tự Tại Ma Môn, một mình đối mặt ba nghìn bang chúng, bát đại hộ pháp, chín đại sơn chủ...
Đơn đấu đánh không lại nàng, cho nên chỉ có thể vây công.
Cho nên kinh nghiệm chiến đấu trong vây công của Lý Quân Thiên cực kỳ phong phú, không người có thể so sánh được.
Lực lượng của Lý Quân Thiên vốn đã rất mạnh, Vĩnh Dạ chính là tuyệt thế bảo kiếm chém sắt như chém bùn, cho nên ngoại trừ tàn thi còn có mảnh vụn của binh khí, bị Vĩnh Dạ chém tan tác.
Đám người giang hồ này cũng không phải cao thủ tuyệt đỉnh, làm sao có được tuyệt thế binh khí, ngăn không nổi một lần chém của Vĩnh Dạ liền dễ dàng b·ị c·hém thành mảnh nhỏ.
“Không!!!”
Một người b·ị c·hém bay đầu lên cao, máu tươi nhuộm ướt sũng người phía sau khiến cho hắn kinh hoảng thét lên. Lúc này cực độ sợ hãi đánh tới để hắn thoáng hoảng hồn, vội vàng rút lui về phía sau, nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy sau lưng Lý Quân Thiên chẳng biết đã bị t·hi t·hể chồng chất thành một tòa núi từ bao giờ. Núi thi bị chất cao hơn hai mét một chút, kéo dài bốn năm mét, tựa như một bức tường ngăn trở người vây công.
Trên nửa “bức tường” đó còn không ít người kêu rên. Có người bị Lý Quân Thiên chém còn chưa c·hết hẳn, đau khổ giãy giụa. Có người là bị xác c·hết đè xuống, không thoát ra được.
Ba phương hướng còn lại, nhân sĩ giang hồ không ngừng lao đến lại b·ị c·hém c·hết, chồng chất về phía sau đắp nặn bức tường. Lý Quân Thiên giống như một cối xay thịt, không ngừng thu gặt tính mạng.
Tình cảnh này, rơi vào trong mắt nhân sĩ vừa mới bị máu tươi xối ướt toàn thân kia khiến cho hắn càng thêm kinh hoảng.
Lý Quân Thiên tựa như sát thần đứng trong núi thi biển máu, khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt hờ hững đã g·iết mấy trăm người.
Không phải mười mấy, không phải mấy chục mà là trọn vẹn mấy trăm người.
Vây công hắn có hơn nghìn người, hai thành là người của Vô Thường Kiếm Phái nhưng lúc này đã không thấy bóng dáng y phục của môn phái này, tất cả đều ngã xuống.
Số người đếm đi đến lại cũng còn không đến năm trăm, đã bị Lý Quân Thiên g·iết hơn một nửa.
Vẻn vẹn không đến một giờ đồng hồ, vậy mà hơn nửa nhân sĩ giang hồ vây công Lý Quân Thiên đều bị g·iết hết.
“Không! Chạy mau! Hắn là ma quỷ!”
Người nọ cũng chỉ là thanh niên, đã bao giờ thấy qua cảnh tượng thế này.
Đừng nói là hắn thậm chí người trong giang hồ nhiều năm có bao giờ thấy qua được cảnh tượng xác c·hết chất thành tường vây, máu chảy pha loãng đất thành bùn.
Hắn lập tức bị dọa sợ, xoay người liền chạy.
Trên chiến trường binh bại như núi đổ.
Hai quân giao chiến, sau khi bắt g·iết được chủ soái tại sao quân sĩ lại nhanh chóng quy hàng. Bởi vì không có người chỉ huy quân lính liền tan tác, tam bè bảy mảng không tạo thành lực lượng thống nhất.
Người khác đã sớm bị g·iết sợ, có người cầm đầu chạy trốn thì lập tức có người theo sau. Lúc trước g·iết đỏ cả mắt bị người cuốn lên t·ấn c·ông Lý Quân Thiên, nhiệt huyết sôi trào.
Thấy được có người bỏ chạy, khí lạnh xông lên đầu cũng lập tức thanh tỉnh, ngay tức khắc quay người cũng chạy theo sau, nào dám tham chiến.
Chiến trường chỉ trong giây lát liền bị kéo dài, nhân sĩ tan tác bốn phía.
Chỉ còn Lý Quân Thiên đứng trên nền bùn đỏ thẫm, cả người bị máu tươi nhuộm đỏ. Khuôn mặt lạnh nhạt như ngọc, tóc bạc như thác nghênh đón tia nắng cuối cùng trong ngày.
Trời chiều chuyển đêm, mây đỏ lững lờ giống như bị máu tươi nhuộm đẫm.