Thuyền nhỏ rời bến đi dọc dòng sông, thuyền xuất phát từ bến Lục Thường, xuôi theo Bạch Ngâm Giang chảy về đông.
Trên thuyền có một thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi, tóc buộc hai chỏm vô cùng đáng yêu. Hai mắt của nàng long lanh nhìn về phía bầu trời phương xa, đôi mắt linh động tựa như thủy tú, lời nói giống như chuông bạc dễ nghe. Nàng hỏi.
“Gia gia, tại sao chúng ta phải đi vội vàng như vậy?”
Gia gia của nàng chính là người chèo đang chèo thuyền, khuôn mặt già nua xô đẩy ra từng nếp nhăn, khóe miệng treo một cái tẩu thuốc không ngừng phì phèo, thôn vân thổ vụ.
“Không đi ở lại làm gì? Chờ đợi bị g·iết sao?”
Thiếu nữ há to miệng, tràn đầy không tin nói.
“Sao lại bị g·iết, chúng ta không có thù với bọn hắn”.
Lão giả lại hút sâu một hơi thuốc mới nói.
“Bọn hắn? Đám ô hợp mà thôi. Lát nữa sẽ chẳng có mấy người còn sống”.
“Ý người là bọn hắn bị Kiếm Ma g·iết? Làm sao có thể? Kiếm Ma kia chẳng phải đã bị trọng thương rồi sao?”
Lão giả rùng mình một cái, lắc đầu nói.
“Trọng thương hay không ta không biết nhưng không phải ai cũng có thể nhặt chỗ tốt của nàng”.
Ánh mắt của thiếu nữ xoay tròn một cái, kỳ quái hỏi.
“Gia gia có vẻ hiểu rất rõ nàng. Trước đây giao thủ sao?”
Lão giả nhồi sợi thuốc, tự châm lửa cho mình, sau khi thở ra một làn khói mới cười khổ nói.
“Ngươi cũng quá đề cao ta”.
Tiểu cô nương chu chu môi, hiển nhiên không tin nhưng cũng không hỏi nữa.
Nàng hiểu rõ cho dù mình tiếp tục hỏi thì gia gia mình cũng sẽ không nói. Đúng lúc nàng thu hồi tầm mắt nhìn xuống mặt sông liền thấy một bóng đen dài mười mấy mét lướt dọc theo dòng chảy, vượt qua thuyền nhỏ.
“Gia gia đó là cái gì?”
Thiếu nữ kinh hoảng thét lên, thân hình nhảy dựng khỏi thuyền, hai chân khẽ điểm liền chạy từ đầu thuyền đến bên cạnh gia gia mình. Hiển nhiên nàng có võ công tại thân, khinh công lại còn không kém.
Lão gia rời miệng khỏi tẩu thuốc, ngưng một lúc lâu mới bình thản nói.
“Không có cái gì, một người đã hóa long thôi”.
“Hóa long? Cái gì là hóa long?”
...
“Cứ đi như vậy?”
Bách Hoa Tiên Nữ thấy Từ Trường Khanh bị một dòng sông kiếm từ phía xa đánh chìm vào trong Bạch Ngâm Giang, chấn động không ngừng mới kinh động nàng đi ra ngoài nhìn xem.
Không bao lâu sau, sóng nước tán đi nàng lại trông thấy từ trên mặt nước nổi lên một khối nước, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình người.
Nhưng người này lại thủng mấy chục lỗ xuyên thấu từ trước ra sau, bên trong kiếm ý khuấy động không để cho cơ thể của hắn có thể lành lại.
Phốc!!!
Từ Trường Khanh phun ra một ngụm máu, máu đỏ thẫm nhanh chóng bị bọt nước nhấn chìm, không thể nhuộm màu Bạch Ngâm Giang. Bạch Ngâm Giang chỉ có một màu, chính là bọt nước trắng xóa.
“Quả nhiên, ngươi vẫn là ngươi. Phong hoa tuyệt đại, thiên cổ vô song!”
Nặng nề thở ra mấy hơi, Từ Trường Khanh liếc Bách Hoa Tiên Nữ một cái, cũng không nói lời nào liền chìm vào trong dòng nước, biến mất không thấy gì nữa. Dọa đến Bách Hóa Tiên Nữ giật nảy cả mình.
...
Hộc! Hộc! Hộc!!!
Lý Quân Thiên thở từng ngụm lớn, tham lam hít vào không khí tươi mới mặc cho mùi máu tanh nồng nặc đến làm người ta phát ớn. Lúc này hắn đã không quan tâm tiểu tiết này, toàn bộ tri giác căng cứng đã gần như tê rần nên tự động bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Thấy đám người giang hồ đã rút lui xa đến mấy trăm mét, tan tác như chim muông lại vẫn có người không cam lòng xoay người nhìn lại, thấy Lý Quân Thiên không có truy đuổi cũng chậm dần bước chân, nhìn chăm chú.
Lý Quân Thiên nâng mắt, ánh mắt sáng ngời xuyên qua từng sợi tóc bạc, tựa như có thể phát sáng trong đêm tối. Ánh mắt đạm mạc lạnh nhạt, coi chúng sinh như sâu kiến.
Rõ ràng nụ cười giống như ánh trăng sáng, có thể xua tan màn đêm. Nhưng bối cảnh phía sau chính là núi thây biển máu, vậy thì chẳng khác nào nụ cười của ác quỷ.
Đám người dám quay đầu lại nhìn phải nghênh đón nụ cười này liền bị dọa đến hai chân mềm nhũn, lảo đảo kém chút cắm đầu xuống đất.
Nụ cười này tươi tắn như hoa nở, diễm lệ như trăng sáng nhưng cho dù mấy chục năm sau bọn hắn cũng sẽ không quên, nửa đêm mơ thấy đều sẽ rùng mình tỉnh giấc.
Đời này không thể vung ra được sự sợ hãi này.
Mấy trăm người giang hồ bị g·iết nằm lại, phơi thây giữa trời. Mấy trăm người bị g·iết đến sợ mất mật, nửa đời không dám nhìn nữ nhân cười.
“Chậc! Thật hung ác!”
Tường Vi phiêu nhiên từ trên không trung hạ xuống, cũng không có dẫm vào trên bùn máu, chép chép miệng nhìn Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn về Tường Vi, lúc này hắn đã không có nhiều khí lực nhưng vẫn đủ để vung kiếm cùng đi đường, còn không có triệt để mất hết sứ phản kháng giống như lúc ở Băng Tâm Hàn Đàm.
Lý Quân Thiên hỏi.
“Cái người chìm trong bóng đen kia là ai?”
Trần Tinh Hà đi rồi quay lại, sử dụng một thanh kiếm nghi là linh vật, mà chân trước chân sau Tường Vi liền đi đến.
Lại thêm phỏng đoán ban đầu về người chìm trong bóng đen là thuộc về Phá Thiên Thương thì Lý Quân Thiên hoàn toàn có thể phán đoán ra hai người này đã gặp mặt ở cùng một chỗ. Người trong bóng đen kia rất có thể cũng quen biết với nhau.
Tường Vi cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói.
“Nàng là Dạ Oanh”.
Lông mày Lý Quân Thiên hơi nhấc.
“Dã tâm không nhỏ, ngươi là Tường Vi, Lý Thiên Hành là Long, Trần Tinh Hà là Tinh Thần. Một nửa trong lục đại môn phái đều bị các ngươi nắm trong tay. Dạ Oanh này lại là người nào, thân thủ còn không tồi?”
“Dạ Oanh chủ tu linh pháp, cũng không thuộc về đại môn phái nào. Có điều nàng chính là trang chủ của Đệ Nhất Tiền Trang”.
Lý Quân Thiên gật đầu, lại hỏi.
“Đã vậy Ảnh lại là ai. Ta chưa từng thấy hắn lên tiếng”.
Tường Vi lắc đầu nói.
“Ta không biết, ta cũng chưa bao giờ gặp được Ảnh”.
Lý Quân Thiên gật đầu không tiếp tục hỏi. Hỏi người thì được, hỏi những vẫn đề sâu kín hơn thì Lý Quân Thiên đoán chừng Tường Vi sẽ không nói. Quan hệ của bọn hắn còn không có thân thiết đến như vậy, mặc cho trong miệng Tường Vi đầy câu dẫn.
Lúc này Vũ Nhu vội vàng dẫm lên bùn đất trở lại. Nàng cởi xuống áo choàng lông phủ lên thân thể Lý Quân Thiên, lo lắng hỏi.
“Chủ nhân, người không sao chứ?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, để ý thấy trên cổ tay của Vũ Nhu chảy xuống một dòng máu, trên vai đồng dạng bị vạch ra v·ết t·hương, trên đùi cũng có mấy vết kiếm nông, tuy không phải v·ết t·hương rất lớn nhưng nhìn qua có chút thảm.
“Ta không sao, ngươi cũng cầm máu cho bản thân đi”.
Vũ Nhu mím môi vận lên chân khí phong tỏa miệng v·ết t·hương. Thật cũng không tốn nhiều công sức lắm, trong chớp mắt liền có thể cầm máu.
Vừa rồi chiến đấu cũng khá nguy hiểm, ban đầu nàng nóng lòng chạy trở về nên bị người nắm lấy nhược điểm mà kích thương.
Về sau thấy Lý Quân Thiên vẫn dũng mãnh tả xung hữu đột, g·iết cho đám nhân sĩ giang hồ tan tác thì nàng mới bình tĩnh ứng đối hơn, cuối cùng đem cả bốn đối thủ cho g·iết c·hết.
Dù gì cũng hơn hẳn một cảnh giới, Vũ Nhu có thể chiến thắng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là nàng còn b·ị t·hương lại tỏ ra hơi yếu một chút.
Nhưng nghĩ kỹ lại lực lượng của Quách Phương Du rất mạnh, hơi yếu so với Vũ Nhu nhưng thực ra chênh lệch không quá lớn, chừng hơn vạn cân, lại có Bế Cổ Linh cùng hai người khác hỗ trợ, Vũ Nhu b·ị t·hương cũng có thể nói xuôi được.
Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu đi ra khỏi đống bùn lầy, máu tươi đã thấm nhuần chỗ này biến nó thành một cái đầm tràn đầy bùn máu rộng đến mấy chục mét, nhìn đến vô cùng thảm liệt.
Lý Quân Thiên lúc này mới nhìn đến Tường Vi hạ xuống, hắn hỏi.
“Đúng rồi, tên ngoại giới kia đâu?”
Tường Vi nhún vai cười cười. Lý Quân Thiên đã hiểu, chính là c·hết rồi.
Không phải chuyện gì quá to tát, chỉ là đáng tiếc không tìm hiểu được hắn đến từ nơi nào. Cái thứ thần quang kia còn rất thần kỳ, không biết làm sao lại thu được.
Vừa nghĩ thế, liền thấy Tường Vi nâng lên Dục Hỏa Hồng Liên, một đóa hoa sen sáu cánh nở rộ, bên trên quấn lên ngân quang lóng lánh giống như mây sáng để cho hoa sẽ nhiều thêm mấy phần thanh nhã.
“Để ta giúp ngươi dọn dẹp”.
Tường Vi cong ngón tay chia tác ra mấy đốm lửa, đốm lửa chừng đầu ngón tay trỏ bay ra, rơi vào trên những thi hài ở khắp nơi. Trong phút chốt, ánh lửa mở rộng, b·ốc c·háy hừng hực đem tất cả thi cốt đều bao phủ vào bên trong.
“Dục hỏa còn có thể đốt được n·gười c·hết?”
Lý Quân Thiên nghi hoặc. Hắn cũng không phải không biết sắc dục cương khí của Tường Vi, hình như không có khả năng này chứ?
Tường Vi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
“Ta mới sáng tạo!”
Lý Quân Thiên gật đầu, cũng không phải rất bất ngờ.
Có thể sáng tạo nội công tâm pháp thì sáng tạo chút võ kỹ đốt đốt lửa có gì lạ đâu. Trước đây hắn cũng nói trở về nghĩ một môn công pháp tạo lửa nhưng mà lại quên béng mất, nếu không lúc này cũng làm được rồi.
Tường Vi thấy Lý Quân Thiên bình thản như vậy không khỏi nhíu nhíu mũi nhưng cũng không nói gì. Nàng nhìn quanh một lượt, cảm khái nói.
“Vô Thường Kiếm Phái xong đời”.
Lý Quân Thiên nhún vai.
“Vậy thì chưa chắc, ta nhớ được mấy người chạy rất nhanh. Có điều từ khi Trần Tinh Hà quay trở về thì đã xác định môn phái này không có tương lai tốt đẹp”.
“Ngươi định động thủ?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, chuyện không liên quan đến hắn, hắn cũng lười xuất thủ.
Vô Thường Kiếm Phái mạnh hơn các môn phái khác bởi vì bọn hắn có truyền thừa, đời đời tích góp nội tình rất dày. Nhưng hiện tại Tàng Kiếm Phong hủy, nội tình này bay sạch sành sanh, tương lai chắc chắn sẽ phải trải qua một thời gian nghèo khó.
Nhưng chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Bạch Mạc Sinh dùng cả đời nghiên cứu cuối cùng còn không thể đột phá đến cảnh giới cao hơn, Bạch Lộng Nguyệt phát triển thêm một bước nhưng cũng không đột phá. Tàng Kiếm Phong cho bọn hắn có thành tựu nhưng cũng giam giữ bọn hắn, hạn chế bọn hắn không thể đột phá.
Không có Tàng Kiếm Phong làm nội tình, tương lai có thể ra nhiều cao thủ cấp bậc cao hơn.
Dù sao bây giờ tu hành đã không khó như lúc trước.
Tường Vi thấy Lý Quân Thiên không định động thủ liền hỏi.
“Trở về thôi?”
Lý Quân Thiên nhìn nàng một chút, lắc đầu nói.
“Rời đi thôi, ta chuẩn bị về Đạo Đỉnh Phong”.
“Không đi cùng ta sao? Đạo Đỉnh Phong cũng không phải nhà của ngươi?”
“Đạo Đỉnh Phong không tệ, phù hợp với tông phái tương lai của ta”.
Tường Vi giật mình, Vũ Nhu thì kinh ngạc đến trợn mắt.
Lý Quân Thiên định mở tông phái rồi?
Ánh mắt của Tường Vi xoay chuyển một hổi giống như nghĩ minh bạch, nàng liền gấp gáp hỏi.
“Ngươi tổn thương rất nặng?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, hắn mở tông phái đâu phải để giao phó truyền thừa xong rồi quy tiên đâu. Chỉ là tận lực đi hoàn thành chấp niệm của Kiếm Ma thôi.
Tất nhiên chuyện chấp niệm không thể nói ra được, hắn sắp xếp ý nghĩ một chút liền nói.
"Không nặng, ta không dùng bí pháp tổn thương gì. Chỉ là trận chiến này c·hết nhiều lắm, thiên tài mới nổi c·hết vô số, cường giả cũng gần như c·hết hết. Nếu không kéo một cái thì giang hồ lại tàn lụi mấy chục năm, mấy chục năm sau đều không có ai đuổi kịp ta”.
Tường Vi trợn trắng mắt.
“Không phải có ta rồi sao?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, Tường Vi đúng là có thể cùng hắn song hành trên cảnh giới, nhưng chấp niệm của Kiếm Ma đâu phải chỉ có thế. Hắn không biết lấp liếm thế nào, chỉ có thể im lặng.
Không nói, tổng thể sẽ không sai.
...
p/s: Cầu hoa đề cử!!!
p/s: Quyển thứ nhất: Tái Xuất Giang Hồ kết thúc.
Phần sách này viết rất vội vàng, cũng là tùy ý xuất bản cho nên không có tích trữ, đổi mới tương đối chậm chạp mong mọi người thông cảm.
Phần thứ nhất viết cũng chưa thật sự vừa ý, có chút tiếc nuối khi tình tiết chưa đủ chặt chẽ, tiết tấu cũng quá nhanh mà không thể viết chi tiết hơn, sẽ thành dài dòng cùng nhàm chán. Quyển thứ hai sẽ tập trung viết giang hồ, tình tiết có thể sẽ chậm hơn một chút nhưng nhân vật chính vẫn sẽ liên tục ra sân, phô diễn sức mạnh cùng những nhân vật mới, mong mọi người ủng hộ!