Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 79: Người kể chuyện



Chương 79: Người kể chuyện

Năm mới nhà nhà đón tết, xuân sang rộn ràng.

Người trong giang hồ c·hết thì c·hết, sợ thì sợ nhưng cũng không thể ảnh hưởng quá nhiều đến bầu không khí chung.

Dù sao người trong giang hồ chỉ là số ít.

Sơ tính, toàn bộ Thương Võ Đại Lục ước chừng một tỉ nhân khẩu, trong đó võ giả ước chừng khoảng gần ba thành, cũng tương đương với gặp mười người ngẫu nhiên có chừng gần ba người là võ giả.

Số lượng không ít nhưng không phải đa số, sẽ không thể ảnh hưởng đến không khí năm mới.

Lại nói không phải bất cứ võ giả nào đều nhập giang hồ, người luyện võ bất quá cường thân kiện thể, bảo đảm bản thân không sinh bệnh tật, cũng không phải người nào đều có thể luyện ra nội lực.

Cho dù luyện ra nội lực cũng bất quá đóng cửa tự vui, cũng không có xông xáo giang hồ.

Võ giả nhị lưu đặt ở trên giang hồ cũng chỉ là tồn tại hạng chót, dùng để làm pháo hôi vừa nắm một cái liền vơ được một bó to.

Nhị lưu còn không thể khai tông lập phái, nhiều lắm là cầm đầu một đám người gia nhập vào thế lực. Thế lực nhỏ một chút có thể bò lên chức đường chủ, trưởng lão gì đó.

Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, chỉ có thể làm người dưới người.

Còn nếu không nhập giang hồ, cho dù vẫn chỉ là võ giả nhị lưu nhưng cũng không có ai đè đầu cưỡi cổ mình, sống đến an nhàn sung sướng.

Tất nhiên, trên đầu tất cả mọi người chính là lục đại môn phái, mỗi châu mỗi vực đều thuộc về môn phái quản lý. Giang hồ thuộc về giang hồ, mà thành trì thuộc vào pháp trị, vô cùng rõ ràng.

Lý Quân Thiên cũng không biết tại sao các môn phái đều có cách xử lý như thế, giống như đã thành thống nhất chung.

Tuy trên mặt nổi làm được ngay ngắn rõ ràng nhưng trong bóng tối cũng rất loạn. Dù sao pháp do người chấp hành, nhiều chuyện khó nói được xuôi.

Nếu như thật sự nghiêm cẩn, Lý gia năm đó làm sao có thể bị diệt. Hơn một nghìn mạng người máu chảy thành sông mà không có người đứng ra.

Xuân tết xong xuôi, cây nêu hạ xuống đã là ngày bảy, người người bắt đầu ra ngoài sinh hoạt, gặp mặt đầu năm.

Quán trà nhỏ khai trương, đầu năm kể chuyện giang hồ để không ít người tụ tập đến hiếu kỳ. Dù sao người thường không nhập giang hồ, nhưng chuyện giang hồ đặc sắc biết bao, nghe một chút làm niềm vui thú.

Quán trà lúc này đã vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài, cực kỳ nhiều người chen chúc đến. Tại trung tâm quán trà đứng một nam tử mặc lam sam, trong tay cầm một cái kinh đường mộc.

Bá!

Nam tử hung hăng dùng kinh đường mộc vỗ một cái xuống bàn.

“Kiếm Ma ứng chiến mà đến, từng bước đạp trên Bạch Ngâm Giang tiến về bến thuyền. Mỗi bước đạp sóng đi lên lại không ướt mũi giày, khinh công sao mà lợi hại. Bến Lục Thường Kia rõ ràng là ban trưa, nhưng theo Kiếm Ma tới gần sắc trời dần đen, không phải mây đen bao phủ mà chính là giống như đêm tối.

Lại chưa đến bến thuyền liền thấy Kiếm Ma đạp không đi lên, vậy mà lơ lửng khỏi không trung. Hắc bào đen tuyền, tóc bạc như thác không gió nhẹ rung.

Kiếm Ma lên đến không trung, tất mọi người đều cảm nhận được cảm giác giống như kiếm chỉ vào sống lưng, người người ở bến thuyền đều không dám thở mạnh một cái.

Nhưng Kiếm Ma không lên tiếng, toàn bộ không gian đều yên lặng chờ đợi.

Các ngươi nói xem chờ ai?”



Nam tử uống một ngụm trà, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, làm chút bí hiểm.

“Nhanh nói tiếp”

“Cái này cũng cần đoán? Không chờ đợi Bạch Tiên thì còn chờ ai?”

“...”

Mọi người xung quanh nhanh chóng thúc giục. Người kể chuyện thấm giọng một cái tiếp tục nói:

“Đúng lúc này, từ trong Tàng Kiếm Phong đồng dạng phóng lên một cỗ kiếm thế kinh thiên, một bóng người trắng xóa phóng lên trời, cất bước cũng treo tại mấy trăm mét trong không trung, đối lập cùng với Kiếm Ma.

Người này một thân quần áo trắng, tóc trắng như lụa, đầu buộc khăn tang, mang theo vô tận bi thương vì người thân mà chất vấn Kiếm Ma.”

Tất cả mọi người đều yên lặng nghe lấy, trái tim nhấc lên tận cổ họng, theo lời kể cũng lâm vào nhập cảm, tưởng tượng đến cảnh tượng ngày đấy.

Bành!

Đột ngột một tiếng đập vang, lại không phải người kể chuyện phát ra mà từ một bàn nước ở gần đó. Trong tình trạng quán trà bị vây đến chặt chẽ, có thể ngồi trên bàn đều là người không đơn giản.

Thân phận phú quý hoặc là hung ác không dễ chọc.

Nhìn đến ngọn nguồn của âm thanh mới thấy được một thanh niên chừng hai mấy, trên thân mặc một thân trang phục sang quý, khí độ phi phàm. Âm thanh là do nam tử cầm bát rượu đập mạnh xuống bàn tạo nên, thấy tất cả mọi người nhìn sang hắn liền cao giọng quát.

“Ăn nói bậy bạ!”

Nam tử kể chuyện nhìn sang, chép chép miệng, lễ độ hỏi.

“Thì ra là Cao công tử? Không biết có gì chỉ giáo”.

Cao công tử Cao Thành Diệu, đại công tử Cao gia đời này, là một đại hộ phú quý. Cao Thành Diệu vẻ mặt mang theo chút kiêu ngạo nhìn người kể chuyện.

Hắn đặt tên lên ấm trà, đây là một loại ấm tích tương đối lớn. Người thường uống trà cũng chỉ gọi từng bát, giá rẻ mà đủ uống. Chỉ có sang quý như Cao Thành Diệu mới không kiêng nể gì gọi nguyên một ấm trà.

Muốn uống trà mới, không dùng trà chung.

Cho nên mới có ấm trà để trên bàn.

Cao Thành Diệu đặt tay lên ấm trà, nội lực vận chuyển vào trên tay, bàn tay vận lực bóp chặt một cái.

Ầm!!!

Ấm trà nổ tung, nước trà cùng mảnh vụn bắn tung tóe, nửa thân trên của ấm trà bị bóp thành mấy chục mảnh vỡ mà nửa dưới của ấm trà vẫn còn y nguyên không sứt mẻ.

Vị thiếu gia này vậy mà cũng là võ giả nhị lưu, luyện ra được một thân nội lực. Hơn nữa công phu chú trọng vào trên trảo công mới có thể dễ dàng bóp nát ấm trà được.

Làm xong tất cả, Cào Thành Diệu phong khinh vân đạm thu hồi bàn tay, cằm hơi hướng lên hỏi.



“Ngươi thấy công phu này của ta thế nào?”

Người kể chuyện không đổi sắc mặt, khuôn mặt duy trì tươi cười lạnh nhạt. Thấy Cao Thành Diệu hỏi mình liền gật gù nói.

“Trảo công không tệ, luyện ra nội lực đặt ở trên giang hồ trước kia xưng là nhị lưu. Dựa theo cách gọi hiện nay ước chừng đang đả thông kinh mạch, gọi là Tầm Mạch Kỳ, ta nói không sai chứ?”

Sắc mặt của Cao Thành Diệu từ ban đầu vô cùng kiêu ngạo, bắt đầu nghe đến “nhị lưu” thì sắc mặt hơi trầm xuống, dần dần đen kịt lại. Nghe người nói xong, hắn liền lạnh lùng quát.

“Cái gì Tầm Mạch Kỳ? Võ giả nào có cái gì xưng hô như thế, ngươi cũng đừng có nói bậy nói bạ!”

Nam tử kể chuyện không biết lấy đâu ra một thanh quạt xếp, ung dung mở ra cho mình thêm chút gió nhẹ thổi cho mái tóc phất phơ, hắn cười nói.

“Ngươi không vào giang hồ làm sao biết được chuyện giang hồ, cũng không phải bản nhân đến nói cho các vị nghe hay sao?”

“Ngươi!”

Cao Thành Diệu tức đến đập bàn một cái nhưng cũng không thể nói gì. Cao gia tuy là đại hộ nhưng đúng là không nhập giang hồ, cũng chỉ kinh doanh buôn bán thông thường trong thành trì chứ không có phát triển ra phía bên ngoài, càng không có ý định đặt chân giang hồ.

Chí ít mấy đời trước là như vậy.

Cho đến đời này, ý nghĩ của Cao Thành Diệu cũng hơi có khác biệt. Người trẻ tuổi có khí phách của người trẻ tuổi, cũng có lối suy nghĩ khác biệt với thế hệ trước.

“Mạnh miệng lắm, không biết công phu của ngươi có đủ đảm đương xông pha giang hồ hay không?”

Buông lời h·ăm d·ọa xong, Cao Thành Diệu niết một mảnh sứ vỡ vận lên lực lượng sau đó đem mảnh sứ bắn về phía người kể chuyện.

Mảnh sứ tựa như tên bắn cấp tốc vọt đi, cả hai cách nhau không đến năm mét, mảnh vỡ vừa bắn đi liền đã đến đích, vô cùng nhanh chóng. Nhưng mà người kể chuyện lại không kinh hoảng, phản ứng còn vô cùng nhanh chóng.

Chỉ thấy quạt giấy của hắn nâng lên khẽ phẩy một cái, đánh thẳng vào mảnh sứ.

Phanh!!!

Mảnh sứ vỡ tan, triệt để bị nghiền nát thành bụi phấn sau đó bị gió nhẹ phe phẩy thổi tan đi. Người kể chuyện khép lại quạt giấy, nhàn nhạt hỏi.

“Thực lực này, Cao công tử có hài lòng?”

“Ngươi..ngươi..rốt cục là ai?”

Cao Thành Diệu lắp bắp, có chút run rẩy chỉ vào người kể chuyện. Dùng một cây quạt giấy, nhẹ nhàng nghiền sứ thành bột không phải người thường có thể làm được, đặt trên giang hồ cũng là võ giả nhất lưu.

Võ giả nhất lưu lại không phải đồ không đáng tiền, đây là cao thủ có tư cách khai môn lập phái, trở thành một thế lực cỡ trung của giang hồ.

Cao thủ như thế làm sao lại rảnh rỗi đến quán trà thành nhỏ làm người kể chuyện chứ?

Mà đám người xung quanh lúc này đều đồng loạt kinh thán.

“Lợi hại!”

“Không nghĩ đến tiên sinh võ công cao cường như vậy!”

“Toái thạch đoạn kim, võ giả nhất lưu thật là lợi hại!”



“...”

Bá!

Người kể chuyện lại một nữa bình ổn tất cả tiếng vang để mọi người tập trung về trên người mình. Nhưng tình hình lại không thích hợp để kể chuyện nữa, tất cả mọi người đều hiếu kỳ đánh giá hắn giống như nhìn một con khỉ của gánh xiếc.

Tuy trong lòng ẩn ẩn không thoải mái nhưng nam tử vẫn mở quạt tạo chút gió nhẹ, âm thanh ngưng trọng giảng giải.

“Cái gọi là võ giả nhất lưu nhị lưu là giang hồ lưu truyền từ xưa, kỳ thực chỉ là một danh xưng tương đối cũng không phải là phân chia cảnh giới trên võ học. Võ giả mạnh yếu, trừ khi trực tiếp động thủ nếu không đánh giá cũng không hoàn toàn chính xác.

Trước nay không thiếu người tài có thể vượt cấp chiến đấu, tam lưu g·iết nhị lưu, thậm chí g·iết nhất lưu cũng không phải chuyện không thể xảy ra, thậm chí còn không phải hiếm lạ.

Nếu như cảnh giới chênh lệch, làm sao có thể dễ dàng vượt cấp đánh g·iết như vậy được?”

Đám người bị câu lên lòng hiếu kỳ, lại theo thói quen liền không nhịn được mà hỏi.

“Vậy võ giả phải phân chia như thế nào?”

Nam tử ngưng một chút, thấm chút giọng mới nói.

“Dựa theo Thiên Môn Đạo phân chia mới nhất, võ giả bắt đầu từ luyện ra sợi nội lực đầu tiên đả thông kinh mạch trong cơ thể gọi là Tầm Mạch, đả thông mười hai đầu kinh mạch cuối cùng mở ra đan điền gọi là Hội Dung. Từ trong sở học hiểu ra ý cảnh gọi là Sơ Khuy. Cả ba quá trình này quy nạp về Khí Võ Cảnh.

Cái gọi là võ giả nhất lưu, hiện tại bất quá Khí Võ Cảnh kỳ Hội Dung thôi, cũng không phải cao thủ gì”.

Một lời này vừa ra, toàn bộ quán trà đều trợn mắt hốc mồm, hít vào khí lạnh.

Võ giả nhất lưu, bất quá là Khí Võ Cảnh kỳ Hội Dung, cũng không phải cao thủ gì!

Lời nói này giống như có chút chói tai.

Võ giả nhất lưu, đặt ở trong giang hồ chính là chưởng môn một phái, vậy mà trong lời người kể chuyện lại giống như có giá rất rẻ, thậm chí trở nên không đáng giá.

Nhưng người ta cũng là võ giả nhất lưu, là người lợi hại nhất ở đây, trong nhất thời không có người dám lên tiếng phản bác.

Thứ nhất là bọn hắn không phải người trong giang hồ, đối với võ giả nhất lưu không có quá nhiều kính sợ. Dù sao cũng chỉ có nghe kể đến thôi, cũng chưa từng gặp mặt, chưa từng thấy tận mắt tự nhiên kính sợ cũng không đến nơi nào.

Thứ hai chính là những võ giả khác không dám phản bác bởi vì biết được người kể chuyện lợi hại, tự nhiên không dám lên tiếng sợ bị người ta chụp c·hết.

Hơn nữa người ta là võ giả nhất lưu tự mình nói mình giá rẻ, bọn hắn còn có thể nói cái gì?

Bọn hắn còn đáng giá hơn võ giả nhất lưu hay sao?

Để cho bọn hắn tiếp nhận được luồng tin tức này, nam tử lại tiếp tục nói.

“Khí Võ Cảnh về sau là Thác Hải Cảnh, lại chia làm Vân Vũ, Sương Dương, Đại Hải ba kỳ. Võ giả tuyệt đỉnh gì đó, tùy vào bản thân mạnh yếu cũng tương đương với cảnh giới này.

Nhưng so với võ giả tuyệt đỉnh, nhập vào Thác Hải Cảnh có thể để tuổi thọ kéo dài đến hai trăm tuổi, thời thời khắc khắc duy trì đỉnh phong”.

“Khí Võ Cảnh sau đó...”

...