Một màn này diễn ra ở không ít nơi, không ít người tại kể chuyện về sau lại truyền đạt cảnh giới, lại truyền đại Thiên Môn Đạo.
Thiên Môn Đạo là gì?
Bước vào Thiên Môn, tầm võ vấn đạo.
Thiên Môn Đạo tất nhiên là tông phái do Lý Quân Thiên sáng lập.
Sau khi đại chiến, hắn cùng Vũ Nhu trở về Đạo Đỉnh Phong nghỉ ngơi vài ngày. Lúc trước bọn hắn ở lại Đạo Đỉnh Phong, Vũ Nhu đã quy nạp một đám tàn binh của Nguyên Cực Tông cùng với một chút nhân sĩ giang hồ chịu ở lại.
Cũng không phải lòng từ bi đại phát mà là Vũ Nhu không muốn hoang phế tông môn, cần người ở lại quét quét dọn dọn.
Về phần tài nguyên để trong Nguyên Cực Tông kỳ thực cũng không có bao nhiêu, sớm bị Trương Vô Cực ép khô xây dựng ảo cảnh rồi.
Lần này trở về, Vũ Nhu chỉnh hợp một lượt, lại dựa theo Lý Quân Thiên tiêu chuẩn đi tuyển chọn, cuối cùng thu được ước chừng hơn trăm người.
Số khác có người sớm bỏ chạy, có người không dám chạy nhưng không muốn ở lại, Lý Quân Thiên cũng không cưỡng cầu.
Một trăm người này Lý Quân Thiên cũng không gặp, chỉ có mấy người thiên phú cao nhất, thực lực mạnh nhất là được lên Đạo Đỉnh Phong, thật sự gia nhập vào Thiên Môn Đạo.
Về phần khoảng trăm người khác đều nhận làm thành viên ngoại vi, đi làm một chút nhiệm vụ.
Mà đi kể chuyện, truyền bá cảnh giới chính là một trong số những công việc này. Du lãm khắp thiên hạ, mang đến nhận thức đổi mới về cảnh giới võ học.
Tất nhiên Thiên Môn Đạo thành lập có rất nhiều công việc, không phải chỉ tụ tập một đám người là xong.
Chẳng hạn như gần đây Đạo Đỉnh Phong bắt đầu xây dựng một căn lầu các ba tầng làm cứ điểm của Thiên Môn Đạo. Cửa lầu gỗ nhìn về cây lớn, cách khoảng sân trắng rộng. Mà sau lưng lầu gỗ chính là vết cắt của Lý Quân Thiên lần trước chém rụng.
Các tiểu môn phái trong Nam Nguyên Châu cũng bị gõ một lượt, để cho bọn hắn làm tốt việc của mình, không được gây ra náo loạn.
Lại phái người đưa cho năm môn phái còn lại con đường võ đạo mà Lý Quân Thiên biên soạn, cũng không cưỡng cầu gì mà chỉ là một loại thông tri. Về phần các môn phái phản ứng thế nào thì Lý Quân Thiên không quan tâm.
Lúc này Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu đã rời khỏi Đạo Đỉnh Phong, đi thuyền về phía trung du Bạch Ngâm Giang. Mục tiêu rất rõ ràng, tìm đến Từ Trường Khanh.
Hôm trước hắn nhận được Từ Trường Khanh đưa tin, vậy mà đưa thư hẹn hắn gặp mặt.
Lý Quân Thiên biết Từ Trường Khanh không c·hết, hắn đã có tin tức từ Tường Vi truyền về. Nhưng không nghĩ đến Từ Trường Khanh sau khi bỏ chạy lại còn dám liên lạc hắn.
Lý Quân Thiên ngẫm nghĩ một chút liền quyết định đi gặp.
Thương thế của hắn trải qua một tuần tĩnh dưỡng đã sớm khôi phục, v·ết t·hương trên cơ thể cũng lành lặn như cũ, chỉ là trên da thịt lưu giữ lấy một chút màu sắc da thịt không đồng đều.
Là sẹo nhưng không phải sẹo vĩnh viễn, qua một khoảng thời gian nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Về phần tu vi cũng đã khôi phục lại đỉnh phong, cô đọng được bảy thành cương khí, đã đủ để xông pha bất cứ nơi nào.
Lý Quân Thiên ngồi ở đầu thuyền, thuyền bày một cái bàn thấp, trên bàn để một ấm trà, nước trà rót ra chén còn đang bốc lên khói.
Trên đùi của Lý Quân Thiên đặt một hộp kiếm tử đàn, cẩm nhan tựa như ngọc thạch, mộc mạc không có trạm trổ. Hộp dài một thước năm tấc, rộng hai tấc hai xích, trọng lượng chừng ba mươi cân, vô cùng dày nặng.
Bên trong hộp kiếm lần lượt đặt vào kiếm Vĩnh Dạ, đen tuyền như đêm. Kiếm Diệt Ma, u lam bên trong ẩn ẩn xích quang, vỏ kiếm đen tuyền mộc mạc. Cuối cùng là một thanh kiếm trắng muốt như ngọc, trên kiếm ẩn ẩn có ánh sáng lóng lánh tựa như tinh quang.
Lý Quân Thiên đặt tên kiếm là Tinh Hà, chính là linh vật bội kiếm của Trần Tinh Hà.
Kiếm Tinh Hà tất nhiên bất phàm, từng điểm tinh quang nếu như nhìn kỹ chính là rất nhiều phù văn huyền ảo đảo lượn, giống như ngôi sao dang di chuyển trong dòng sông.
Cho nên mới gọi là Tinh Hà.
Kiếm Tinh Hà này rất bền chắc, có lẽ so với Vĩnh Dạ còn bền chắc hơn, khó mà phá hủy được. Hơn nữa kiếm này còn có rất nhiều thần dị, trong đó có phần bị Trần Tinh Hà sử dụng, tạo ra chiêu thức quy tụ mấy nghìn kiếm của môn phái kia.
Lý Quân Thiên không biết chiêu thức đó làm thế nào, nhưng chỉ cần cảm ngộ một chút thanh kiếm này thì sớm muộn gì sẽ tận được diệu dụng của nó.
Hộp kiếm hiện tại chỉ có ba thanh kiếm mà chỗ trống còn lại sáu chỗ. Đây cũng không phải Lý Quân Thiên cố ý làm ra, hắn phân phó Vũ Nhu một câu thì nàng lại đi tìm đến hộp kiếm tử đàn thế này.
Lý Quân Thiên vừa ý liền thu nhận, chứ hắn không có ý định sưu tập chín thanh kiếm cho mình dùng.
Hắn chỉ cần Vĩnh Dạ liền đủ tung hoành thiên hạ rồi, nhiều kiếm hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
Loạt xoạt!
Sóng nước khẽ vẫy một cái, từ dưới mặt nước lội ra hai bóng người, cuối cùng đáp xuống trên mũi thuyền.
Một lớn một nhỏ.
Một người chính là Từ Trường Khanh, người còn lại giống như một tiểu tử chừng mười hai mười ba tuổi, áo bào thành thục, tóc bạc dài đến đầu gối, trên thân có một loại cảm giác tràn đầy thời gian.
Không phải người trẻ tuổi mà là một lão bất tử nào đó.
Khí tức cũng có một chút quen thuộc.
Lý Quân Thiên cũng không có đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người vừa đến lộ ra hơi không lễ phép.
Từ Trường Khanh không muốn lên tiếng, dù gì cũng mới b·ị đ·ánh trọng thương, thương thế đến bây giờ còn chưa lành chỉ miễn cưỡng ổn định thôi.
Người có bộ dáng tiểu tử kia nhìn Lý Quân Thiên, trong mắt không giấu được kinh ngạc, nhất thời ngơ ngẩn. Cũng không biết đã thất thố bao lâu mới lấy lại được tinh thần.
Hắn chắp tay với Lý Quân Thiên, chào nói.
“Hộ Thiên Thuẫn Cổ Thái Huyền sơ kiến Lý cô nương”.
Hộ Thiên Thuẫn?
Một thế lực thần bí, Lý Quân Thiên nghĩ đến giống như đã từng nghe Nhất Thần đề cập ở đâu đó. Hắn không quá để tâm nên không có nhớ kỹ.
Về phần Cổ Thái Huyền...
Cái tên này rất quen thuộc, cũng rất nổi danh trong lịch sử.
Võ Thánh Cổ Thái Huyền.
Trước đây khi Kiếm Ma ẩn cư liền bị một số người trong giang hồ đồn thổi rằng bước vào cảnh giới Võ Thánh trong truyền thuyết, như vậy truyền thuyết này là từ đâu đến?
Chính là từ vị Võ Thánh Cổ Thái Huyền này đây.
Tương truyền Cổ Thái Huyền chính là võ giả đầu tiên đột phá vào võ giả tuyệt đỉnh, đem khái niệm võ giả tuyệt đỉnh trải rộng khắp thiên hạ, chính là cấp bậc tổ sư khai tông lập phái.
Cổ Thái Huyền thậm chí lưu lại truyền thuyết trường sinh ba trăm năm tung hoành thiên hạ cho nên mới được hậu thế xưng là Võ Thánh. Về sau rất nhiều người đạt đến võ giả tuyệt đỉnh cũng không thể sống đến lâu như vậy, thuyết pháp Võ Thánh càng truyền càng trở nên vững chãi hơn.
Truyền thuyết của Cổ Thái Huyền đã cách đây một nghìn năm trăm năm, có thể xưng là khởi nguyên của võ đạo.
Bây giờ thấy người đứng ở tại nơi này, biểu lộ của Lý Quân Thiên cũng trở nên hơi vi diệu. Cái này đâu phải chỉ có trường sinh ba trăm năm, sống trọn vẹn một nghìn năm trăm năm đây này!
Trường sinh hơn nghìn năm, lại thêm loại khí tức quanh quẩn trên thân Cổ Thái Huyền làm Lý Quân Thiên nhớ đến một người.
Chính là Trương Vô Cực.
Cũng là loại toàn thân dung nhập thiên địa, đại thế cận thân lại không có một tia một sợi nội lực nào. Quả thật rất giống với Trương Vô Cực.
Hoặc nói chính xác ra Trương Vô Cực giống với vị Cổ Thái Huyền này.
“Hóa ra là Cố các hạ. Hạnh ngộ”.
Lý Quân Thiên cũng không đứng dậy mà là rót hai chén trà để về phía đối diện bàn thấp, lại đưa tay ra hiệu mời ngồi.
Từ Trường Khanh đen mặt, Cổ Thái Huyền cười cười giống như một tiểu tử không hiểu chuyện, cả hai đi đến ngồi xuống bàn trà. Hai người uống xong một ngụm trà, Lý Quân Thiên liền không dài dòng mà hỏi.
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Cổ Thái Huyền im lặng một chút mới lên tiếng trả lời.
“Lý cô nương, không biết cô nương thấy thiên hạ hiện tại như thế nào?”
Lý Quân Thiên: ???
Lên đến liền hỏi vấn đề này, nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Thế giới này cũng không có quan niệm quốc gia hay hoàng triều gì, trong suốt hơn nghìn năm lịch sử cũng không thấy ai nhảy ra đòi thống nhất thiên hạ, cũng lắm chính là hùng bá giang hồ nhưng vẫn để cho các môn phái có không gian sinh tồn.
Rất kỳ quái, nhưng nghĩ lại cũng là chuyện bình thường.
Người không tài giỏi, chỉ biết kiếm đủ ăn. Người bình thường cả đời không đi ra khỏi huyện thành, cùng lắm cũng không đi ra khỏi được châu vực. Tầm mắt bị giới hạn, tiếp xúc không đến tầng thứ cao cấp, có dã tâm cũng không đủ lực mà làm.
Hạng người tài giỏi, tầm mắt lại đặt vào trên võ đạo, theo đuổi lực lượng, theo đuổi trường sinh. Mà đạt đến võ đạo đỉnh phong lại lâm vào trong giãy giụa truy tìm đột phá tới cấp bậc cao hơn, chìm sâu vào lĩnh ngộ ý cảnh.
Cấp độ này, cần nhất chính là “ngộ” đối với tài nguyên không có nhu cầu quá lớn. Đã vậy thống nhất thiên hạ là gì?
Tất cả võ giả tuyệt đỉnh đều kẹt tại cùng một ngưỡng cửa, hơn xa người thường. Vậy thì chỉ có thể xem xem võ lực ai mạnh hơn ai yếu hơn thôi, còn nhiều người hơn nữa thì cũng có tác dụng gì đâu.
Bây giờ Cổ Thái Huyền vừa đến liền đưa ra vấn đề này, nghe làm sao giống như chuẩn bị lắc lư người đi thống nhất thiên hạ?
...
p/s: Nói một chút về đơn vị trong truyện. Quy ước một dặm/một lý tương đương với 1km, một thước/một trượng tương đương với một mét. Một thước bằng mười tấc, một tấc bằng mười xích, một xích bằng mười li. Khác biệt với đơn vị ở ngoài thực tế (mười phân bằng một tấc, mười tấc bằng một thước (cũng có nơi quy ước tương đương thước chính là xích) mười thước bằng một trượng)