Lý Quân Thiên cũng không đi nghĩ sâu xa, lười nhác phải đi nghĩ vấn đề này. Hắn lạnh nhạt nói.
“Thiên hạ thế nào có liên quan gì đến ta?”
Cổ Thái Huyền: !!!
Mỹ nữ xinh đẹp tại sao mỏ hỗn như vậy?
Cổ Thái Huyền cười gượng một cái, thay đổi một cách diễn đạt.
“Võ giả trong thiên hạ vẫn lạc nhiều như vậy, võ lâm điêu linh. Lý cô nương có cho rằng tương lai giang hồ sẽ rất hỗn loạn, đi về hướng suy bại hay không?”
Lý Quân Thiên đặt tay lên hộp kiếm, ánh mắt hơi kéo hẹp lại, bình tĩnh hỏi.
“Ồ? Thì sao?”
Giọng nói của Lý Quân Thiên bình tĩnh lại giống như lạnh lùng, bất giác để cho người ta có cảm giác căng thẳng, không gian bốn phía đều không có gió thổi nước lay, dòng sông cũng như không dám chảy.
Nhưng lời của Lý Quân Thiên nói ra thật sự để người ta cạn lời, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Từ Trường Khanh lúc này giống như không thể nghe được nữa, loại đối thoại này quá mức khó chịu, hắn liền đoạt lời nói của Cổ Thái Huyền.
“Võ giả điêu linh, giang hồ suy bại, thế giới sẽ đình trệ phát triển. Thế giới không đủ rộng rãi, không chứa đựng được võ giả quá mạnh sẽ xuất hiện tình trạng không thể đổi phá. Nghìn năm qua chính là như thế mới không có người đột phá khỏi võ giả tuyệt đỉnh”.
Lý Quân Thiên gật đầu “ừ” một tiếng, công nhận điều này. Trước khi hắn xuyên không đến, trong ký ức của Kiếm Ma có thể biểu thị rõ ràng việc bị thế giới hạn chế. Cảm giác giống như một con cá voi mắc cạn, di chuyển một chút liền có thể đụng đến vật cản, cả thế giới đều đè ép lên cơ thể mình.
Kiếm Ma liền tự tay chém tan cảm giác áp bách này, nhưng Lý Quân Thiên cũng biết hắn bước ra một bước là thuận lý thành chương, thế giới đã mạnh mẽ đến đủ để dung nạp lực lượng cảnh giới cao hơn, thậm chí là mấy cảnh giới cao hơn.
Đây là tích lũy rất nhiều năm đạt được.
Lý Quân Thiên có chút suy đoán về việc làm cho thế giới mạnh mẽ hơn, lại nghe đến lời nói của Từ Trường Khanh thì hắn liền biết được. Chỉ cần thế giới có đủ số lượng sinh linh mạnh mẽ thì cũng góp phần làm thế giới mạnh mẽ.
Từ Trường Khanh thấy Lý Quân Thiên gật đầu, hắn tiếp tục nói.
“Hộ Thiên Thuẫn bọn ta muốn bảo hộ thiên hạ thái bình, tận lực bảo đảm thế giới có thể phát triển mạnh lên, bài trừ những tác nhân ảnh hưởng xấu”.
Lý Quân Thiên cười nhạt.
“Cho nên sư đệ ngươi tìm đủ mọi cách g·iết ta”.
Từ Trường Khanh: “...”
Cổ Thái Huyên· xua tay nói.
“Chuyện ở Vô Thường Kiếm Phái là ân oán cá nhân của các ngươi, không liên quan gì đến Hộ Thiên Thuẫn”.
Từ Trường Khanh: “...”
Có cần thiết phải như thế hay không? Dẫu gì ta cũng trở thành nguyên lão giống như ngươi, không thể nể mặt một chút?
Lý Quân Thiên liếc Cổ Thái Huyền một cái, hỏi.
“Cho nên nguyên do các ngươi đến tìm ta làm gì?”
Cổ Thái Huyền ho khan một cái, ra vẻ ông cụ non nói.
“Hộ Thiên Thuẫn chúng ta cũng không muốn đối đầu với Lý cô nương, chỉ mong Lý cô nương kiềm chế một chút, không muốn đại khai sát giới làm cho võ lâm điêu linh. Võ lâm điêu linh đối với tất cả mọi người đều không phải chuyện gì tốt”.
“Ừm”.
Lý Quân Thiên gật đầu, coi như đồng ý. Như đã nói, hắn cũng không phải người thị sát, chỉ cần người khác không đi tìm hắn chịu c·hết thì hắn cũng không chủ động đi g·iết người.
Giống như khi hắn tìm đến Tường Vi luận võ, hắn cũng đâu có g·iết người. Còn như những người khác, hắn đồng dạng chỉ ra một kiếm toàn lực, bọn họ không đỡ nổi rồi c·hết.
Có phải hắn cố ý đâu.
Lý Quân Thiên đáp ứng sảng khoái như vậy để cho Cổ Thái Huyền vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời nói để thuyết phục lại lâm vào trạng thái vô ngữ. Cơn gió cô quạnh lướt qua, bầu không khí phá lệ yên ắng.
Vô cùng ngượng nghịu.
Lý Quân Thiên thấy không có người nào lên tiếng, hắn liền hỏi Từ Trường Khanh.
“Đúng rồi sư đệ. Tên ngoại viện kia của ngươi là từ đâu mời đến?”
Từ Trường Khanh trầm mặc thật lâu mới nói.
“Nếu như ngươi muốn trả thù thì cứ hướng đến ta là được, không cần phải tính toán những người xung quanh”.
Lý Quân Thiên lườm hắn một cái, tựa như có chút khinh thường nói.
“Ngươi sẽ không cho rằng ta không nỡ g·iết ngươi đấy chứ?”
Từ Trường Khanh cũng không sợ uy h·iếp của Lý Quân Thiên, hay nói đúng ra là thật sự không s·ợ c·hết.
Người của Hộ Thiên Thuẫn dung hợp hạt giống của Thế Giới Thụ, trên thân bị thiên địa đánh lên ấn ký có thể nói là trở thành con cưng của trời đất. Ngoài việc có thể thỏa thích mượn lực lượng của thiên địa ra còn có thể để cho bản thân rất khó bị g·iết c·hết.
Không phải thật sự bất tử bất diệt mà chỉ là khó g·iết c·hết thôi.
Nhưng kỳ thực so với bất tử bất diệt cũng không có khác biệt cho lắm.
Khi dung hợp hạt giống của Thế Giới Thụ thì một phần chân linh của bọn hắn cũng sẽ bị chứa đựng trong Thế Giới Thụ. Nếu như bản thân t·ử v·ong thì Thế Giới Thụ sẽ sử dụng ấn ký giúp bản thân phục sinh, phục sinh về thời kỳ đỉnh cao nhất.
Trừ khi có thể thông qua thân thể hủy diệt toàn bộ chân linh của bọn hắn, nếu không người của Hộ Thiên Thuẫn thật sự sẽ bất lão bất diệt, vĩnh viễn trường tồn cùng thế giới.
Lại thêm khi hắn tẩu thủy thành công, luyện thành Hóa Long Quyết, ngoại trừ chân linh ở trong Thế Giới Thụ còn có một phần chân linh du tẩu ngay bên trong Bạch Ngâm Giang này, chẳng khác nào có được hai cái mạng.
Trong lòng Từ Trường Khanh không sợ nhưng cũng không muốn khiêu khích Lý Quân Thiên. Đánh không lại cũng không cần phải mạnh miệng, cảm giác bị đ·ánh c·hết cũng không phải chuyện vui thú gì.
Từ Trường Khanh không sợ, Cổ Thái Huyền lại có chút lo lắng cả hai sẽ động thủ.
Từ Trường Khanh thì không nói, tuy rằng mới dung nhập hạt giống nhưng một thân võ lực còn không thể coi thường, hơn nữa còn trên cơ sở hạt giống phát triển lên một bước mới, có thể ngự thủy ngự giang.
Nhất là ở trên Bạch Ngâm Giang này chính là địa bàn của hắn, mạnh đến không hợp thói thường. Thậm chí có thể cùng chính mình đánh đến có đi có về, tương xứng với nhau.
Về phần Lý Quân Thiên, Cổ Thái Huyền chưa từng thấy tận mắt lực lượng nhưng thông qua cảm giác liền không muốn đối đầu với Lý Quân Thiên. Nhất là cỗ kiếm ý kia để người không rét mà run.
Không phải Bất Bại Kiếm Ý nội liễm trên người Lý Quân Thiên mà là cỗ kiếm ý đã từng chém dọc Thế Giới Thụ, khí tức hủy diệt lăng liệt khiến cho Thế Giới Thụ cháy đen đến giờ vẫn còn chưa hoàn toàn lành lại.
Cũng chính vì ngày tháng đó, Thế Giới Thụ đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một vết chém từ ngọn cây mới khiến cho toàn bộ nguyên lão của Hộ Thiên Thuẫn nháo nhào tái xuất giang hồ, đi khắp các nơi kiểm tra một chút tình hình.
Thứ nhất là lo lắng thiên địa xảy ra đại biến dẫn đến hủy diệt. Hai là lo lắng người lợi hại kia có thể từ xa đánh nát chân linh của bọn hắn, là một uy h·iếp cực kỳ lớn với mỗi người bọn họ.
Cũng may theo Trương Vô Cực đụng độ đến Lý Quân Thiên trở về, bọn hắn đều ẩn ẩn đoán được việc chém lên Thế Giới Thụ là một chuyện rất khó khăn, cần đánh đổi cực lớn. Trong trạng thái thông thường thì Lý Quân Thiên không làm được.
Mà Lý Quân Thiên cũng không biết sự tồn tại của chân linh, thông thường sẽ không b·ị c·hém c·hết.
Về sau Từ Trường Khanh hoạt động tích cực để thu lấy hạt giống Thế Giới Thụ, bọn hắn càng lý giải về Lý Quân Thiên hơn. Cũng nhìn thấy khả năng hợp tác, không phải đối thủ một mất một còn.
Mặc cho Lý Quân Thiên bị người người ghi danh đại ma đầu, nhưng trong mắt của Hộ Thiên Thuẫn cũng không phải chuyện không chấp nhận được.
Ma đầu thì đã sao, năm xưa Tự Tại Ma Môn cũng được mặc cho pháp triển hùng mạnh còn gì.
Về phần ân oán cá nhân, tất cả bằng vào bản sự của mình mà đi làm. Hộ Thiên Thuẫn sẽ không hỗ trợ người nào hay thế lực nào để đối phó thế lực khác. Cho nên Trương Vô Cực mới để cho Tự Tại Ma Môn tung hoành nhiều năm như thế.
Cho dù là nguyên nhân gì, Cổ Thái Huyền đều không muốn xung đột với Lý Quân Thiên, càng không nói đến động thủ.
Cổ Thái Huyền cấp tốc cắt đứt đối thoại của hai người, lên tiếng nói.
“Chuyện về thế giới khác nói cho Lý cô nương cũng không phải không được. Đạt đến cấp độ này, không sớm thì muộn đều sẽ tiếp xúc đến thôi”.
Lời này là nói cho cả Từ Trường Khanh lẫn Lý Quân Thiên nghe đến. Sau đó hắn lại nhìn về Lý Quân Thiên, chăm chú nói.
“Mạc Thần Võ là người đến từ Thần Quang Đại Lục. Khoảng mấy năm trước xuất hiện Mê Huyễn Sâm Lâm, nơi đây chính là giao giới giữa Thương Võ Đại Lục cùng với Thần Quang Đại Lục.
Khoảng thời gian gần đây, ở nơi giao giới liền hình thành thông đạo đủ để cho người di chuyển qua lại. Mạc Thần Võ cũng chỉ mới xuất hiện gần đây”.
Lý Quân Thiên gật đầu, hắn biết Mê Huyễn Sâm Lâm. Dù sao hắn cũng ở lại Văn Lạc Châu một thời gian. Nghĩ một chút hắn lại hỏi.
“Thần Quang Đại Lục tổng thể như thế nào?”
Cổ Thái Huyền suy nghĩ một chút mới nói.
“Võ lực không mạnh lại tiến triển rất nhanh, nhân số đông đảo”.
“Hộ Thiên Thuẫn các ngươi cũng quản chuyện tiếp xúc với thế giới khác này?”
Cổ Thái Huyền nghiêm túc gật đầu, nói.
“Chuyện có thể ảnh hưởng đến thế giới, Hộ Thiên Thuẫn đều phải đảm bảo không có sai lầm”.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
p/s: Các ngươi chớ có móc mỉa cách đặt tên nha, tu luyện Thần Quang Pháp sinh hoạt tại Thần Quang Đại Lục không có vấn đề gì chứ ᕙ( : ˘ ∧ ˘ : )ᕗ