Từ Trường Khanh trong mặt nước nhảy ra ngoài, đáp xuống trên mũi thuyền. Lý Quân Thiên vốn đang nhất tâm nhị dụng, một bên dùng cương khí trải vuốt cơ thể một bên rèn luyện bảo kiếm lúc này liền mở mắt ra, kết thúc tu luyện.
Bốn phía có sương mù lượn lờ, đổi lại là người thường thì không thể thấy được con cảnh vật trước mặt, cho dù ngồi thuyền dọc theo sông thì cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi khu vực này, không thể đi đến nơi giao giới.
Nhưng Lý Quân Thiên hiện tại là Vọng Thiên Cảnh, ý niệm vừa động liền có thể nhìn rõ ràng thiên địa, đây là một loại thần diệu của cảnh giới, giống như có sức mạnh vô hình đến từ căn cơ võ đạo.
Lý Quân Thiên giương mắt nhìn về phương xa, có thể dễ dàng xuyên thấu sương mù dày đặc, quan sát đến thiên địa đại thế tụ tập, không gian vặn vẹo cùng xé rách.
Đối mặt với Lý Quân Thiên, nơi đây không có chút tác dụng mê hoặc nào.
Nguyên một vùng sương mù trải rộng mấy trăm dặm nhưng thiên địa đại thế giống như từng đầu cự long hoành không cực kỳ nổi bật, cuối cùng hội tụ vào một khu vực. Lý Quân Thiên có thể nhìn đến rất rõ ràng.
Lại lái một đường thuyền, Lý Quân Thiên liền thấy được thuyền đang đi vòng quanh vị trí đại thế hội tụ đó, từ đầu đến cuối đều không thể tiếp cận.
Lý Quân Thiên đứng đậy, hộp kiếm rơi vào trong tay. Vũ Nhu giống như thời thời khắc khắc chú ý tình huống, lập tức đi đến đứng sau lưng Lý Quân Thiên.
Cổ Thái Huyền thấy Lý Quân Thiên chuẩn bị rời đi, hắn vội vàng lên tiếng nói.
“Lý cô nương, đồng hành chứ?”
Lý Quân Thiên liếc hắn một cái cũng không thèm nói chuyện mà mũi chân khẽ điểm liền phóng ra ngoài, mượn thiên địa đại thế nâng đỡ bản thân bay đi, đồng thời còn không quên chiếu cố Vũ Nhu.
Vũ Nhu còn kém một chút mới có thể bước vào Đại Hải Kỳ, khoảng cách Vọng Thiên Kỳ rất xa, cho nên không có Lý Quân Thiên giúp đỡ thì nàng còn không thể đi theo sau được.
Tuy nói thiên địa đại thế ở nơi này bị làm nổi bật ra, vô cùng rõ ràng trong mắt võ giả. Nhưng thiên địa đại thế lại rất hỗn loạn vặn vẹo, có thể lay động nhưng khó mà bám chắc được, mượn đến lực lưỡng rất nhanh sẽ bị tán loạn đi.
Cũng còn tốt, Vọng Thiên Cảnh tu dưỡng đại thế của bản thân, sau đó dùng đại thế của bản thân mạnh mẽ “mượn” lấy đại thế của thiên địa. Chính là bá đạo tóm lấy, cho nên dù đại thế thiên địa vặn vẹo thì hắn cũng có thể nắm được một cỗ lực lượng, đủ để bản thân phi hành ổn định.
Thấy Lý Quân Thiên thoáng cái liền đi xa, biến mấy trong sương mù, Cổ Thái Huyền từ đầu đến cuối đều không rời ánh mắt. Cho dù bị lơ đễnh cũng không để tâm, treo một ý cười không giảm.
Từ Trường Khanh đen mặt nhìn Cổ Thái Huyền, khinh thường nói.
“Ngươi tốt nhất tắt chút ý nghĩ đi. Nếu không kết cục sẽ rất thảm”.
Cổ Thái Huyền mang bộ dáng của thằng nhóc mười hai mười ba tuổi, thể hiện ra một bộ dáng cà lơ phất phơ, cười nói.
“Ha ha, yên tâm. Cùng lắm thì c·hết một lần”.
Nói xong bản thân hắn cũng nhảy lên, đạp không bay đi, trên thân hiện ra một cỗ lực trường huyền diệu giúp đỡ bản thân phi hành, tuy rằng tương tác với thiên địa, mượn dùng đại thế của thiên địa nhưng không hoàn toàn là mượn thiên địa đại thế.
Càng giống như hắn có thể thao túng tỉ mỉ đại thế của thiên địa cho mình dùng, vô cùng kỳ diệu.
Từ Trường Khanh thì đơn giản hơn nhiều, trực tiếp điều động lên một cơn sóng, điều khiển dòng nước bay đi, bản thân ung dung đứng ở phía trên.
Cái này cũng không đơn thuần là thao túng đại thế mà trực tiếp thao túng đến dòng nước. Theo giới hạn của thiên địa càng lúc càng mở rộng, cấp bậc của những người dung hợp hạt giống càng lúc càng lớn, lực lượng có thể điều động cũng càng lúc càng mạnh.
Hơn nữa bởi vì Hóa Long thành công, hắn liền thu được khả năng ngự thủy này. Ban đầu mới đột phá chưa lâu liền chạy ngược chạy xuôi, Từ Trường Khanh còn chưa thể hiểu quá rõ ràng thiên phú của mình.
Mà lúc này đã trải qua một thời gian vắt hết công sức khôi phục thương th, Từ Trường Khanh mới càng hiểu rõ lực lượng của mình hơn, cũng làm rõ ràng thiên phú ngự thủy của chính mình, thao tác nhiều loại diệu dụng.
Di chuyển không bao lâu, Lý Quân Thiên liền trông thấy ở phía xa có vô vàn dây leo khổng lồ uốn lượn đan xen vào nhau tựa như một bức trường thành.
Từng sợi dây leo lớn bằng cả thân người, xanh thẫm đến đen kịt mọc ra từng chiếc gai nhọn hoắc, sắc bén rợn người.
Những dây leo này tại một vị trí quấn quanh tạo thành hình dáng của một chiếc gương cao mấy chục mét. Mặt gương như nước không phải phản chiếu bóng hình bên ngoài mà hiện ra một thế giới mờ ảo đảo ngược.
Hiển nhiên, dây leo này cũng không phải hình thành tự nhiên. Còn mặt gương kia là nơi liên thông với Thần Quang Đại Lục.
Quả nhiên, thấy Lý Quân Thiên đến gần, rất nhiều sợi dây leo to lớn lập tức đan dệt vào nhau đem mặt gương khóa kín lại, chồng chất mười mấy lớp tránh cho người khác có thể tiếp xúc.
Đồng thời ở trên không trung có một bông hoa rất lớn chậm rãi hạ xuống. Bông hoa nở rộ tựa như hoa hồng khổng lồ, bên trên còn ngồi một nữa tử.
Tóc dài vàng nhạt chải gọn về sau lưng, đầu đội vòng nguyệt quế, váy ngắn bó sát xẻ rất cao phô diễn trọn vẹn đường nét trên cơ thể. Mắt của nàng giống như một đôi ngọc lục bảo, trong suốt mà xinh đẹp.
Nàng hạ xuống chắn trước Lý Quân Thiên, nghiêm nghị nói.
“Các hạ xin dừng bước, khu vực này không thể tiến vào”.
Lý Quân Thiên biết đây là người của Hộ Thiên Thuẫn, khí tức tuy hơi khác biệt với Từ Trường Khanh nhưng trên bản chất lại có phần tương tự, rất dễ nhận ra.
Cổ Thái Huyền theo ngay phía sau, Lý Quân Thiên vừa dừng bước thì hắn đã đi đến nói.
“Lăng Triều Âm, nàng chính là Kiếm Ma, muốn đi vào trong Thần Quang Đại Lục xem một chút. Không cần phải ngăn cản”.
Lăng Triều Âm nghe thế hứng thú bừng bừng nhìn về Lý Quân Thiên, đôi mắt lục bảo giống như muốn phát sáng lên.
“Kiếm Ma các hạ? Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Ta là Lăng Triều Âm”.
Lý Quân Thiên gật đầu coi như chào hỏi, tương đối khách khí hỏi.
“Ta có thể đi vào sao?”
Lăng Triều Âm gật đầu một cái, dây leo đột nhiên duỗi ra sau đó lôi kéo co rút lại, dần dần hiện ra một mặt gương, tốc độ rất nhanh chóng.
Lý Quân Thiên thấy thế liền lắc đầu nói.
“Lăng cô nương không có thành ý”.
Lý Quân Thiên nâng tay phải lên, hai ngón tay kẹp lại thành một, nhấn về phía không trung một cái. Đại thế của bản thân theo một sợi cương khí đổ ập xuống, sợi cương khí chỉ mang tính dẫn dắt thực chất để cụ thể đại thế của thân tác động đến khu vực phía dưới.
Ầm ầm!!!
Lực lượng khổng lồ trực tiếp đổ ập xuống, giống như có một thanh cự kiếm đâm thẳng từ trên trời xuống, đem toàn bộ dây leo đục ra một cái lỗ khổng lồ trên khu vực dây leo.
Bên dưới lớp dây leo dày đặc là một khu vực hỗn loạn, nhìn qua như núi lại như hồ, trong hồ hiện ra phong cảnh núi non. Nhưng hồ nước lại giống như tán cây của đại thụ to lớn trải rộng khắp thế giới, cành cây của đại thụ chính là vô số đại thế của thiên địa.
Đó là dưới cái nhìn thông thường, nhưng Lý Quân Thiên có thể thấy rõ ràng thiên địa đại thế tại nơi này vặn vẹo đan xen vào nhau, xếp chồng lên nhau mới tạo ra cảnh tượng như thế.
Đồng thời không gian này cũng giống như bị kéo dãn đến vô hạn, tuy chỉ là một khu vực nhỏ nhưng lại giống như bao trùm mấy trăm dặm, như xa như gần, cực kỳ không chân thực.
“Ngươi!!!”
Lăng Triều Âm thất thanh một tiếng vội vàng tránh lui, nàng không muốn đối đầu trực tiếp với Lý Quân Thiên. Bông hoa mà nàng đang ngồi lên nhanh chóng cụp lại, đem Lăng Triều Âm bao phủ vào bên trong, bảo hộ gắt gao.
Nhưng một đòn kia cũng không hướng vào nàng, nàng cũng chỉ điều động dây leo tập trung lực lượng đi ngăn cản, chứ làm gì có chuyện đưa thân ra cản đòn.
Hời hợt một chỉ liền đem đại bộ phận dây leo của nàng đánh tàn, Lăng Triều Âm không thể không kinh ngạc được. Con mắt của nàng trong thoáng chốc lóe lên ánh vàng nhạt, đồng tử giống như xoay dọc ra, hơi co giãn lên.
Cùng lúc này, rất nhiều dây leo tan tác bị nàng điều động lại, co rút về một chỗ đồng thời xoắn bện vào nhau tạo thành một dây leo khổng lồ kéo dài mấy nghìn mét.
Bông hoa lại nở ra, Lăng Triều Âm nung dung ngồi ở phía trên, sau lưng là dây leo khổng lồ ngoe nguẩy tựa như cái đuôi của mình. Nàng cười khẽ nói.
“Các hạ quả nhiên danh bất hư truyền”.
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng rõ ràng cực kỳ đề phòng nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, tuy không định xuất thủ nhưng vẫn duy trì phòng thủ, làm ra phản ứng bất cứ lúc nào.
Lý Quân Thiên cũng không có ý định dây dưa với người của Hộ Thiên Thuẫn, vừa rồi hắn bổ ra đám dây leo cũng là vì Lăng Triều Âm đem lối vào thật bao trùm trong dây leo, che giấu đi.
Về phần mặt gương cố ý để lộ ra ngoài tuy cũng là một nơi giao giới, nhưng Lý Quân Thiên có thể cảm giác được không gian nơi đó rất hỗn loạn, giống như vùng biên giới của đường hầm, không gian r·ối l·oạn có thể xé rách bất cứ kẻ nào.
Nếu Lý Quân Thiên đi vào đó, ước chừng sẽ tạo ngộ nguy hiểm mà không thu hoạch được gì, chưa chắc đã đi vào được Thần Quang Đại Lục.
Không tính toán so đo, Lý Quân Thiên trực tiếp xuyên qua nơi tiếp giáp, miến mất trong không gian r·ối l·oạn, tựa như đi xuyên qua màn nước đi vào thế giới trong gương.
...
p/s: nằm viện định quỵt chương r đó. Đề cử cho sự nỗ lực của ta đi... ~.~