Lăng Triều Âm thấy Lý Quân Thiên biến mất liền không khỏi kinh ngạc nhìn về Từ Trường Khanh cùng Cổ Thái Huyền.
Dù sao vừa rồi có thể tính là nàng thiết kế lừa gạt đối phương đi vào địa phương nguy hiểm. Mà đối phương đã phát giác ra đồng thời phá hủy cạm bẫy. Nhưng đối phương là ai, đại ma đầu g·iết người như ngóe, người khác nghe tên đều run lẩy bẩy Kiếm Ma.
Nhưng Kiếm Ma lại không tìm nàng đại chiến, thậm chí không thèm gây phiền phức mà lập tức rời đi. Điều này sao lại không làm cho Lăng Triều Âm kinh ngạc.
Cổ Thái Huyền lắc đầu nói.
“Không thì sao? Ngươi còn muốn c·hết một lần?”
Thông qua một ngày quan sát, Cổ Thái Huyền cảm thấy lời đồn trên giang hồ không hề đáng tin. Chí ít Lý Quân Thiên cũng không phải dạng người thị sát như người ta nói.
Trong mắt Cổ Thái Huyền chỉ thấy một nữ tử thanh tĩnh ưu nhã như một đóa hoa sen tĩnh lặng giữa thế gian, lấy sức một mình kinh diễm tất cả bùn bẩn thế gian, không ai có thể khinh nhờn.
Từ Trường Khanh giống như suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng lắc đầu một cái, cười nhạt nói.
“Có thể là không muốn lãng phí thời gian”.
Cổ Thái Huyền: “...”
Lăng Triều Âm trợn trắng mắt một cái, con người sắc hẹp lườm Từ Trường Khanh một cái, hừ lạnh nói.
“Tiểu Từ gần đây bản lĩnh không nhỏ, bắt đầu coi thường tỷ rồi?”
Vừa nói, sợi dây leo khẽ đong đưa nhưng ngọn dây leo lại lưu lại từng tiếng không khí nổ tan vô cùng dọa người. Từ Trường Khanh duy trì bộ mặt thối, không có trả lời mà thân thể hóa thành một dòng nước chìm vào trong nơi giao tiếp, đi đến Thần Quang Đại Lục.
Cổ Thái Huyền cười cười cũng đi phía sau. Lăng Triều Âm nghĩ một chút liền quyết định không đi, nàng không có hứng thú với Thần Quang Đại Lục. Ý niệm vừa động một cái liền khiến cho bông hoa một lần nữa cụp lại bao bọc lấy bản thân.
Thà rằng đi ngủ chẳng phải thích hơn.
...
Không gian xoay chuyển, hình ảnh trong chớp mắt chồng chéo cùng biến dạng về sau lại kéo dài cùng co rút lại vô cùng kỳ dị. Cuối cùng, không gian sáng bừng một cái đem toàn bộ cảnh vật của thế giới lộ ra.
Lý Quân Thiên lơ lửng tại mấy chục mét trên không trung, gió nhẹ thổi y phục lung lay. Trời trong mây nhạt, rừng cây thăm thẳm trải rộng núi rừng.
Lý Quân Thiên ung dung hạ xuống mặt đất, Vũ Nhu lúc này cũng từ trong không gian đảo loạn hiện ra. Rõ ràng chỉ là trước sau một bước nhưng thời gian chênh lệch mấy giây đồng thời vị trí cũng cách nhau mấy chục mét, hiển nhiên chính là không gian trong lúc chạy xuyên qua liền xuất hiện biến đổi.
“Đây chính là Thần Quang Đại Lục sao? Bầu trời thật kỳ quái!”
Núi rừng cũng không có gì đặc thù, sự khác biệt chủ yếu chình là ở trên bầu trời. Cũng không biết bây giờ là khoảng thời gian nào trong ngày nhưng bầu trời đang ánh lên một màu đỏ thẫm rất mỏng, tựa như bị bị máu tươi nhuộm lấy.
Cả hai đang ngắm nhìn bầu trời, trong lòng có nghi hoặc cùng suy đoán của bản thân.
Trong lúc này đột nhiên có một loạt người nắm v·ũ k·hí bao vây lấy bọn họ. Đội ngũ lên đến mười mấy người, phía trước cầm thương, ở giữa cầm đao, ở xa giương cung tên.
Đồng thời mỗi người đều mặc áo giáp nhất trí, tựa như là một nhánh q·uân đ·ội. Trên thân ngoài áo giáp cùng bao phủ một loạt thần quang.
Cầm thương cùng cầm cung tên đều mang thần quang màu vàng, cầm đao đều mang thần quang màu đen, ngoài ra có hai người mang thần quang màu ngân. Hiển nhiên đây là đội hình đã trải qua tính toán kỹ lưỡng.
Đứng ở trong một đám người có một người nổi bật hơn cả, trên thân cũng bao bọc ngân quang nhưng mạnh mẽ hơn xung quanh rất nhiều, có lẽ là thủ lĩnh hay đội trưởng gì đó.
Người thủ lĩnh này lớn tiếng quát.
“Các vị xin dừng bước, nơi đây không thể tùy ý đi lại”.
Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn lại, đánh giá thực lực của đổi phương. Tuy rằng không rõ ràng phân chia cấp bậc của thế giới này nhưng hắn chắc chắn người này không mạnh bằng Mạc Thần Võ, cùng lắm tương đương với võ giả Thác Hải Cảnh đỉnh phong.
Lực lượng chừng mấy chục vạn cân gì đó, thậm chí có thể là không bằng.
Thấy Lý Quân Thiên khóa chặt chính mình, thủ lĩnh cũng nhìn lại coi như mắt đối mắt mặc cho hắn không thể nhìn rõ ràng dung mạo của Lý Quân Thiên, tựa như có một tầng lực lượng huyền bí bao phủ khiến cho hắn chỉ trông thấy được đường nét mờ mờ cùng với cảm giác nhói nhói đảnh vào trên giác mạc.
Hắn là thống Mạc Nhất Đình, thống lĩnh q·uân đ·ội của Mạc gia, đặt trên toàn bộ Thần Quang Đại Lục cũng là cường giả hạng đầu. Lúc này đối mặt với một người ngoại lai lại cảm thấy không thể nhìn thẳng, thật sự có chút đả kích người.
Nhưng Mạc Nhất Đình chỉ cảm thấy người ngoại lai có thủ đoạn kỳ quái nhiều lắm, giống như trước kia có người tiến đến lại còn có thể hóa thành dòng nước, cho dù chém thế nào cũng không b·ị t·hương được. Thủ đoạn của Lý Quân Thiên ly kỳ nhưng còn chưa chấn nh·iếp được hắn.
Mạc Nhất Đình phụng lệnh gia chủ trấn giữ nơi đây, tất nhiên biết được rất nhiều chuyện về thế giới khác, trong đó dựa theo ước định thì người thế giới khác không thể tự ý tiến vào đây trừ khi thiếu chủ trở về.
Cho nên ban đầu cũng chỉ lên tiếng cảnh báo thôi, còn chưa động thủ. Hắn đang đợi xem thiếu gia của mình trở về hoặc nếu hai người này ngộ nhập nơi đây thì sẽ có biện pháp xử lý khác.
Mạc Thần Võ đã đi qua đi lại mấy lần, bọn hắn tự nhiên cũng biết việc thời gian chênh lệch cùng địa điểm ngẫu nhiên.
Mạc Nhất Đình muốn chờ, Lý Quân Thiên lại không muốn chờ đợi bọn hắn. Lý Quân Thiên bước ra một bước, thân hình chớp mắt biến mất liền đến gần Mạc Nhất Đình, lên tiếng hỏi.
“Ngươi là thế lực nào, tại sao canh giữ ở đây?”
Rõ ràng Lý Quân Thiên còn đứng cách hắn chừng sáu bảy mét nhưng hắn lại cảm thấy trên cổ, trên trái, trên ngực đồng loạt có mũi kiếm sắc bén kề sát làn da của mình, khóa chặt tất cả các vị trí yếu hại.
Không có khí thế cuồn cuộn nhưng kiếm ý khóa chặt lại Mạc Nhất Đình, Lý Quân Thiên mang đến áp lực tinh thần cực lớn cho Mạc Nhất Đình.
Nhưng Mạc Nhất Đình cũng không phải kẻ tầm thường, vượt bao gian khó mới có thể đi đến cấp bậc hiện tại, làm sao có thể khuất nhục trước uy h·iếp.
Mạc Nhất Đình co lại một ngón tay ở tay trái, ngón cái khẽ bấm hình thành một cái thủ quyết, hào quang trên người chớp mắt biến thành màu đen, đồng thời hắc quang ngưng tụ lại hóa thành một hình cầu bao bọc quanh thân.
Hành động trong chớp mắt tránh thoát uy h·iếp từ Lý Quân Thiên, Mạc Nhất Đình lập tức quát lớn.
“Ngươi! To..”
Ầm ầm!!!
Cương khí hóa thành một cái ngón tay dẫn theo đại thế của bản thân đổ ập xuống, áp lực nặng như núi trực tiếp đập tan thần quang hộ thể của Mạc Nhất Đình đồng thời đem hắn nhấn xuống một cái hố sâu hơn mười mét.
Một nhấn liền đem Mạc Nhất Đình trọng thương, bản thân cũng không tiêu hao bao nhiêu cương khí cả. Chỉ cần cương khí không rời cách bản thân quá xa thì toàn bộ cương khí đều bị Lý Quân Thiên điều khiển tựa như tay chân.
Nhưng có thể điều khiển cũng không phải không có tiêu hao, so với ngưng hiện ra căn cơ võ đạo thì tiêu hao lớn hơn rất nhiều. Mười mấy giây liền sẽ hao hết một sợi cương khí.
Mà một sợi cương khí, ít nhất cũng tương đương mười sợi chân khí, một sợi chân khí lại tương đương trăm sợi nội lực.
Tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Bởi vì nội lực giống như không khí, vô cùng tán loạn, cần một lượng rất lớn nội lực mới có thể cô đọng thành chân khí, trong đó khí chiếm phần nhiều, ý chiếm phần ít.
Còn cương khí thì khí lại không cần quá nhiều khí mà chủ yếu đến từ võ đạo căn cơ chuyển đổi, võ đạo căn cơ chủ yếu sử dụng ý chuyển đổi, cô đọng chân ý tản mạn ra cương khí.
Cấp độ chuyển đổi khác biệt, lực lượng tuy tăng lên không nhiều nhưng chất lượng lại giống như ngày với đêm.
Võ giả có thể bằng vào nội lực cuồn cuộn phá được một lớp chân khí hộ thể, hoặc là rất nhiều võ giả dùng nội lực không ngừng công kích cũng có thể hao tổn chân khí khô kiệt.
Nhưng đối mặt với cương khí thì không được, tiêu hao rất chậm mà nội lực nhiều đến đâu cũng không thể phá tan được.
Chẳng hạn như Lý Quân Thiên sử dụng cương khí hộ thể, cho dù tất cả võ giả chung vào một chỗ dùng nội lực đánh vào một điểm cũng không thể phá vỡ được, cùng lắm là đánh bay Lý Quân Thiên đi thôi.
Đây chính là chênh lệch về chất lượng.
Lúc trước cả nghìn võ giả vây công Lý Quân Thiên nhưng một v·ết t·hương cũng không đánh ra được, ngoại trừ việc Lý Quân Thiên quá mức cường đại cũng bởi vì hắn có cương khí hộ thể.
Mặc cho chỉ còn một vài sợi mỏng manh nhưng trong tình huống nguy cấp phóng ra để phòng thủ sau đó thu lại vẫn đủ để chèo chống chiến đấu.
Về phần những võ giả tuyệt đỉnh thực ra bọn hắn sử dụng chân khí, chân khí chênh lệch với cương khí rất lớn về chất nhưng đủ lượng vẫn có thể phá vỡ được. Giống như tia nước có thể cắt được tấm thép, dòng lũ có thể phá vỡ đê đập.
Thần quang khá đặc thù, ở trạng thái ngân quang thì mạnh hơn chân khí một chút nhưng khi chuyển đổi thành kim quang thì có thể phá được cương khí, chuyển đổi thành hắc quang có thể đỡ được cương khí công kích.
Chất lượng này là một chuyện, nhưng còn phải xem đối thủ là ai. Chất lượng tương xứng nhưng lực lượng chênh lệch lớn lắm.
Như Mạc Thần Võ đã nói, thần quang ba mươi sáu đoạn liền có thể để lực lượng đạt trăm vạn cân. Nhưng Lý Quân Thiên lực lượng có bao nhiêu?
Đạt đến nghìn vạn.
Ở chất lượng còn mạnh hơn hắc quang một chút, lực lượng mạnh gấp mười trở lên, vậy thì nhấn một cái giống như g·iết một con kiến thôi.
Mạc Nhất Đình không bị nhấn c·hết đã rất mạnh rồi.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
p/s: Mới xuất viện mệt mỏi chưa thể check chính tả được, ngày mai sẽ sửa chữa lỗi.