Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 91: Bích Nhãn Cự Giao



Chương 91: Bích Nhãn Cự Giao

Hộp kiếm mở rộng, lưu tinh từ trong phóng lên trời xẻ dọc thương khung lao đến, lưỡi kiếm như ngân hà đổ xuống, cắm thẳng đến cự giao.

Kiếm tên Tinh Hà.

Kiếm xuất như lưu tinh, phi kiếm như tinh hà, kiếm lạc như thác đổ. Một chiêu kiếm pháp từ trên trời giáng xuống tựa, kiếm cương như thác đổ, cuồn cuộn mà mãnh liệt.

Đối diện với kiếm chiêu từ trên trời giáng xuống, cự giao không sợ mà gầm lên một tiếng giận dữ. Chỉ thấy nó mở lớn miệng rộng, từ trong miệng đồng dạn bắn ra một cột nước.

Cột nước vậy mà ấp ủ tử quang le lói xông thẳng về phía trước, khí thể hung hăng như muốn nhấn chìm tinh hà, dập tắt tinh quang.

Xèo xèo!!!

Giống như dội nước vào tấm thép nóng, từng tiếng xèo xèo bốc lên nghe rợn cả người. Cuối cùng dòng thác hao hết, nước ngừng chảy, tinh thần dập tắt.

Nhưng cột nước tím cũng giống như bị đốt bốc hơi sạch sẽ, cả hai đồng loạt thu tay lại. Kiếm Tinh Hà từ trong dòng thác hiện ra, không còn tinh quang lóng lánh liền bị Lý Quân Thiên triệu về bên thân mình.

Cương khí tràn ra, một lần nữa thắp sáng dòng sông trên lưỡi kiếm. Rõ ràng cương khí của Lý Quân Thiên mang theo màu đen lạnh nhạt nhưng sau khi truyền cho Tinh Hà liền bị thay đổi thành tinh quang lóng lánh, tựa như bị nhuộm lại một lần.

Không đơn thuần là màu sắc thay đổi, đến ý cảnh bên trong cũng trở nên khác biệt một chút, tuy vẫn sắc bén lăng liệt nhưng lại có thêm một phần dẻo dai rả rích, liên miên kéo dài chứ không còn xông pha đến cực hạn.

Hiển nhiên kiếm Tinh Hà là linh vật, bên trong có thần dị. Lý Quân Thiên không có luyện hóa nó theo cách của linh pháp, trái lại muốn dùng chân ý của mình luyện nó thành kiếm của bản thân.

Cả hai dung hợp lẫn nhau, trung hòa lẫn nhau, cuối cùng tạo thành lực lượng có hơi khác biệt một chút. Lực lượng này không ảnh hưởng đến Lý Quân Thiên, nó là đặc hữu của Tinh Hà khi được Lý Quân Thiên thúc giục.

Nói như vậy cũng có thể thấy được bản chất của linh vật cũng rất cao cấp, có thể thay đổi một chút đặc tính của cương khí. Tuy rằng cương khí chỉ là một chút phụ phẩm của “đạo” nhưng không phải thứ gì cũng có thể tùy tiện thay đổi.

Đồng dạng, không phải ai cũng có thể đưa lực lượng của mình vào linh vật mà vẫn có thể giữ được một phần đặc tính. Mỗi người muốn dung hợp linh vật đều phải có độ phù hợp nhất định, sau khi dung hợp linh vật thậm chí dần dần được linh vật cải thiện bản thân trở nên cường đại hơn.

Giống như Tường Vi, nàng ta phù hợp tuyệt đối với Mị Cốt, bản thân vẫn còn giữ lại võ đạo nhưng cuối cùng nội lực luyện ra cũng không khác linh lực là bao, tràn đầy khí tức sắc dục. Rõ ràng là linh vật đã thay đổi bản thân nàng.

Linh vật cũng có mạnh yếu, đặc tính cũng khác biệt với nhau nhưng tính toán về cấp bậc thì Mị Cốt cùng với kiếm Tinh Hà có lẽ không chênh lệch gì, đều thuộc về cùng một đẳng cấp.

Chẳng qua Mị Cốt bị Tường Vi hao tổn trăm năm, bị nàng ta tìm cách phá hủy trong thời gian rất lâu cho nên đến cuối cùng mới có thể bị phá hủy. Còn kiếm Tinh Hà này không biết được tẩm bổ bao nhiêu năm, thuận theo linh pháp tiến triển mà mạnh lên, tất nhiên không đơn giản mà phá vỡ được.



Chênh lệch là rất lớn, đến mức có thể đối kháng cấp bậc “nhập đạo” cũng là điều hiển nhiên, thuận lý thành chương.

Lực lượng của kiếm Tinh Hà phát ra vốn rất mạnh, không nghĩ đến con cự giao này có thể không phân trên dưới, đối chọi gay gắt đến tận đây. Lý Quân Thiên không thể không tăng thêm sức lực.

Tiêu hao nửa thành cương khí bổ sung toàn bộ lực lượng cho kiếm Tinh Hà, Lý Quân Thiên hiện tại chỉ còn năm thành rưỡi cương khí, tiêu hao không thể nói là không lớn.

Chủ yếu là khi trước rèn luyện thân thể dẫn đến lãng phí.

Phì! Phì!!!

Cự giao phun ra nuốt vào đầu lưỡi của mình, đôi mắt lục bích xoay tròn nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, giống như đang suy nghĩ nhưng thực tế là đang tích xúc lực lượng chuẩn bị t·ấn c·ông.

Khanh khanh!!!

Một tiếng ngâm vang từ trong trời đất hiện lên, Vĩnh Dạ tựa như một vệt nước đen lướt đến, chậm rãi hiện ra. Rõ ràng vô thành vô thức nhưng lại có tiếng kiếm ngâm vang từ nơi sâu xa truyền đến trong tai, hiều diệu mà kỳ bí.

Lý Quân Thiên cầm vào Vĩnh Dạ, lông mày hơi cau lại một chút. Hắn có cảm giác về sau không thể tùy tiện rút ra Vĩnh Dạ, kiếm này giống như dưới sự tẩm bổ của căn cơ võ đạo đang xảy ra biến hóa gì đó, cần phải để biến hóa hoàn thành mới có thể sử dụng nếu không vừa hại kiếm vừa hại chính bản thân.

Thậm chí một lần này xuất kiếm cũng đã khiến một phen công sức của hắn tiêu tán, Vĩnh Dạ bị tổn hại một chút đồng thời lực lượng trong thời gian qua tẩm bổ cũng không thể lưu giữ lại, đang nhanh chóng tiêu tán đi.

Lý Quân Thiên không biết chuyện gì xảy ra nhưng trải qua chuyện này thì việc uẩn dưỡng v·ũ k·hí cần phải thận trọng hơn mới được.

Nghĩ thế, hắn liền mất hết tâm tư đùa giỡn với cự giao. Song kiếm rời tay, một kiếm óng ánh như tinh hà, một kiếm đen tuyền huyền bí như tinh không.

Tinh không mở rộng, thăm thẳm huyền bí, vô cùng vô tận. Tinh hà sáng chói, rực rỡ muôn nơi.

Hai kiếm xoay tròn quanh nhau đồng thời trải rộng một hồi ý cảnh. Sắc trời lúc này không phải thanh tía, dưới chân cũng không phải đại địa mà lập tức đem người ta kéo vào tinh không vô ngần.

Lý Quân Thiên một chỉ điểm xuống, toàn bộ tinh không co rút lại. Cửu thiên thập địa đồng loạt ép xuống, giống như thế giới đổ nát về một điểm.

Quần tinh kéo dài, vạn tinh hóa kiếm chỉ thẳng về một chỗ. Tinh không đông cứng, phong tỏa không gian, khóa kín phương vị làm cho địch nhân không thể né tránh.

Toàn bộ vảy giáp trên người cự giao dựng ngược lên, ánh mắt thít lại cảm ngộ được uy h·iếp đến cận kề c·ái c·hết. Chỉ thấy nó gầm lên một tiếng, toàn thân bốc lên quang mang tử sắc tựa như ánh lửa bao phủ cơ thể.



Ánh lửa yếu dần cuối cùng ngưng tụ lại thành một lớp vảy quanh thân, lớp vảy xếp chồng lên như cá chép lại kiên cố vô cùng, cơ thể cũng vì vậy mà phóng lớn lên gấp rưỡi, dài đến gần năm mươi thước.

Móng vuốt trên hai chi của nó đồng dạng phóng lớn một chút, màu sắc đen kịt thâm thúy.

Cơ thể phóng lớn, trong tích tắc liền tránh thoát khỏi trói buộc, cự giao lại có thể hoạt động. Mà nó lúc này nâng lên móng vuốt bắt về phía trước mặt.

Bành!!!

Tinh Hà đổ nát, tinh thần vẫn diệt, tinh quang trong chớp mắt liền dập tắt một mảnh lớn. Mà kiếm Tinh Hà cũng dưới một trảo này b·ị đ·ánh bay ngược ra ngoài, trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của Lý Quân Thiên mà cắm thẳng xuống lòng suối, đem lòng suối đục ra một cái lỗ hơn ba mươi thước.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Vảy giáp trên người cự giao dập dờn từng cơn sóng nước, vô số tinh thần hóa thành kiếm quang đâm đến nhưng cũng không thể phá được vảy giáp của nó, chỉ có thể đánh lên những gợn sóng trải khắp toàn thân.

Phốc!!!

Nhưng đồng thời, Vĩnh Dạ cũng đã chém đến, yên ắng vô thanh tiếp cận, tinh không sụp đổ vào trong một vết chém này, trực tiếp kéo ra một khe rách trên không gian.

Đồng thời, lưỡi kiếm cũng lướt qua cổ của cự giao, đem đầu lâu cùng thân thể của nó tách rời.

Thùng! Thùng! Rào rào!!!

Thân thể cùng đầu lâu của cự giao bị một kiếm chia lìa rơi đập xuống lòng suối dấy lên một đợt sóng nước. Cơ thể dài mấy chục thước đổ rạp xuống, đầu lâu bồng bềnh trôi dạt.

Trên không trung, một cái khe nửa dài hơn mười thước treo vắt vẻo giữa không trung, từng vết nứt nham nhở giống như vết rách trên tấm vải, trong vết nứt đen kịt không trông thấy gì.

Vết nứt không gian, đồng thời vết nứt này đang chậm rãi chữa trị trở về, chẳng mấy chốc sẽ lành lặn trở lại.

Lý Quân Thiên ngoắc tay một cái, Vĩnh Dạ gần như thuấn di trở về quanh Lý Quân Thiên, Tinh Hà cũng đồng dạng phá tan bọt nước bay đến vòng quanh chủ nhân của mình.

Lý Quân Thiên có chút lo lắng muốn kiểm tra Vĩnh Dạ. Một kiếm vừa rồi gọi là Tinh Không Vẫn Diệt, tận dụng uy lực của hai thanh kiếm tạo thành, uy lực cực kỳ cường đại. Lý Quân Thiên là lần đầu tiên sử dụng cho nên vẫn lo lắng ảnh hướng của Vĩnh Dạ.

Đồng thời, chiêu thức này cũng chỉ là một loại quá độ, chưa đạt đến yêu cầu của Lý Quân Thiên, về sau có thể sẽ tiếp tục hoàn thiện hơn nữa. Dùng chiêu thức không quá hoàn thiện này khiến cho hắn hơi lo lắng sẽ khiến cho Vĩnh Dạ tiếp tục chuyển biến xấu.



Đột ngột, lục quang đại thịnh.

Cự giao rõ ràng đã b·ị c·hém đầu nhưng vào lúc này cặp mắt trên đầu lâu của nó vẫn phóng ra lục quang sáng chói đồng thời vảy giáp ngưng tụ từ tử quang cũng chưa từng tiêu tán.

Chỉ thấy một con mắt của cự giao trực tiếp nổ tung, lục quang đầy trời đem đầu lâu cùng thân thể của nó bao bọc lại. Trong chớp mắt, từng sợi cơ thịt từ hai phía vết cắt giống như những chiếc xúc tu vươn ra, bắt về phía nhau.

Hai bên cơ thịt tóm được phần bị chia cắt của chính mình, sau đó cấp tốc co rút lại, kéo theo cả đầu lâu lẫn thân thể đồng loạt di động về phía nhau, chỉ trong vòng một giây liền đem đầu lâu cùng thân thể lắp ráp lại.

Lục quang lúc này coi rút lại, bám vào trên vị trí vết cắt phẳng phiu cuối cùng chậm rãi ảm đạm. Mà loại ảm đạm này giống như là bóng đèn ở bên trong, vỏ bọc bên ngoài chậm rãi khép kín.

Vết thương trên cổ cự giao theo lục quang biến mất mà đồng dạng biến mất. Cự giao lại giương cao thân thể tựa như chưa từng b·ị c·hém đứt. Nó còn hùng hùng hổ hổ gầm thét một tiếng về phía Lý Quân Thiên.

Tất cả diễn ra chỉ trong vòng một hai giây, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Tựa như mộng như ảo, Lý Quân Thiên chưa kịp phản ứng thì cự giao đã khởi tử hồi sinh, rống giận về phía mình.

Nếu như không phải mắt trái của cự giao đã nổ tung lưu lại bọt máu đang chảy xuống thì e rằng Lý Quân Thiên còn tưởng tất cả chỉ là ảo giác thôi đấy.

“Khởi tử hồi sinh? Nơi này thần kỳ như vậy sao?”

Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, lâm vào trong suy tính. Đối với việc khởi tử hồi sinh thì Lý Quân Thiên cũng không phải không chấp nhận được.

Nói theo một cách nào đó, hắn chẳng phải như thế đấy ư.

Đồng thời hắn cũng đã nhìn ra cự giao không phải thật sự khởi tử hồi sinh, vừa rồi cắt đầu nó xuống nó cũng chưa c·hết sau đó mới dùng thủ đoạn từ con mắt để cứu chữa trở về.

Giống như chặt tay xong ghép trở lại thôi, không phải không được, độ khó hơi lớn hơn ghép tay trở về một chút nhưng dưới sức mạnh huyền diệu của việc đánh đổi một con mắt thì có thể hoàn thành trong phút chốt.

Thật thần kỳ.

Lý Quân Thiên cảm thấy bản thân cẩn thận là đúng, bên trong Tả Thiên Sơn này ẩn chứa sức mạnh quá thần kỳ, hắn không thể liều lĩnh xông vào. Nhưng hai mắt của hắn cũng tỏa sáng rực.

Thân thể đứt rời vẫn nối lại được, ngoại trừ sự thần diệu của con mắt bích lục ra thì thân thể cũng phải có tố chất rất mạnh mới được, nhất là những sợi cơ bắp kia có thể tinh chuẩn ghép nối về phần bị cắt đứt.

Đây chẳng phải giống với ý định của hắn khi rèn luyện cơ bắp để có thể điều khiển tinh chuẩn từng nhóm sợi cơ bắp hay sao?

...

p/s: Cầu đề cử!!!